DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Hương
Chương 38: Niệm Phật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu âm thầm tự giễu, một người phục vụ có tư cách gì đòi hỏi Hạ Lục gia thề đây?3

Mà Hạ Tác Chu thấy cậu không nhúc nhích, cắm hai tay trong túi cùng Phương Y Trì giằng co hồi lâu, không ngoài dự liệu nhượng bộ trước, than thở: "Không chịu?"

"Ừm." Phương Y Trì không được tự nhiên gật đầu.

"Tại sao?"

Cậu vểnh môi xích lại gần Lục gia, thời điểm gần như dán rồi, lại dừng bước, một tay cầm hương, một tay bóp bóp ngón tay Lục gia.

"Tại sao?" Phương Y Trì run giọng hỏi ngược lại.

Tại sao chỉ có duy nhất cậu phải thề trước mặt Phật tổ?

Hai người kết hôn, lại chỉ có cậu cam kết, đây là đạo lý gì!

"Bởi vì tôi không muốn để em rời khỏi tôi." Hạ Tác Chu đáp một nẻo, "Tiểu Phượng hoàng, còn nhớ ngày đầu tôi đã nói gì với em không?"

"Vào cửa nhà họ Hạ, cũng đừng nghĩ có thể lại bay ra ngoài nữa."

Ánh mắt Phương Y Trì lay động, trái tim run rẩy, cắn ra một vòng dấu răng trên môi, tính bướng bỉnh nổi lên, khăng khăng không nhượng bộ, không lạnh không nóng nói một câu: "Dựa vào cái gì!"6

Cậu từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, lúc biểu đạt bất mãn, lại ôn hòa như nước lạnh, nhưng nước lạnh cũng sẽ gợi sóng lăn tăn, nhất là sau khi bị Hạ Tác Chu trực tiếp gián tiếp lia cơ man là đá sỏi xuống, tâm trạng đã sùng sục sôi trào.

"Ha, em đây là đổi ý?" Giọng Hạ Tác Chu lạnh đi trong nháy mắt, bàn tay nhưng lại dán lên gáy cậu, dịu dàng vuốt ve: "Phương Y Trì, em đổi ý cũng vô ích, ông đây sẽ không thả em đi."

Hạ Lục gia khép mi, không biết bản thân đã đắc tội Tiểu Phượng hoàng lúc nào, để cho cậu một mực dây dưa chuyện hòa ly, ôm một bụng phiền muộn, lại thấy trán cậu dính tuyết, không nhịn được đẩy người về sau một cái: "Mau đi thắp hương."

Phương Y Trì lảo đảo lui hai bước, hốc mắt đỏ bừng, nhưng cố nghiêng đầu giấu đi.

Khách hành hương hết người này đến kẻ khác xô đẩy bên người Hạ Tác Chu, hắn nóng nảy muốn hút thuốc, chỉ là cung Ung Hòa hương khói quá vượng, hương bốc lên ngùn ngụt đã đủ sặc chết người.

Không thể hút thuốc, lại không được cùng Tiểu Phượng hoàng đi bái Phật, Hạ Tác Chu xụ mặt đứng dưới gốc cây hòe già, cả người tỏa ra hơi thở căm phẫn khiến cho người ngoài nhịn không được lùi ra xa chín mươi dặm.

Thế mà, lại thật sự có kẻ liều mạng lóc cóc chạy trở về.1

Hạ Tác Chu nghe tiếng thở dốc hổn hển mềm nhũn, rồi một mảng vạt áo màu xanh lọt vào trong đáy mắt.

"Lục gia." Phương Y Trì trở lại, khuôn mặt tái nhợt thấm ra vào tia bệnh trạng ửng hồng, "Lục gia, em vẫn không phục."2

"Dựa vào cái gì chỉ có em phải thề trước mặt Phật tổ chứ?"

"Ngài... ngài phải bồi em cùng nhau đi vào." Cậu đỏ mặt, dùng ngón út móc vào ngón tay Hạ Tác Chu, không nặng không nhẹ lắc lư, "Hai ta lập gia đình, nên cùng nhau vái lạy."13

BẠN CŨNG SẼ THÍCH







































































Ánh chớp chợt loé, Hạ Tác Chu đột nhiên hiểu ý Tiểu Phượng hoàng.

Hóa ra hai người bọn họ hiểu sai ý lẫn nhau.4

Phương Y Trì căn bản không muốn thoát khỏi Hạ gia, cậu chẳng qua chỉ là giận dữ bất bình Lục gia không vào thề cùng cậu.

Cậu nơi nào muốn đổi nhánh ngô đồng chứ? Cậu là muốn nói đạo lý với nhánh ngô đồng cơ!10

"Ngài cẩn thận suy nghĩ một chút, thế gian nào có lí lẽ như thế chứ? Hai ta đã lĩnh giấy kết hôn, dù không có làm tiệc rượu, vẫn là một đoạn nhân duyên. Nếu đã nên duyên, nào có đạo lý mình em thề, còn ngài thì không cần làm gì hết chứ?" Phương Y Trì nói xong, cảm thấy mình đặc biệt có lý, không nhịn được ưỡn cao ngực, đánh bạo nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Tác Chu, "Nếu Lục gia không coi trọng một kẻ phục vụ như em, vậy cứ nói thẳng."

"...Bởi vì em cũng phải nói thẳng với Lục gia rằng, em muốn nghe ngài thề!"9

Phương Y Trì nói một hơi, nhanh chóng cúi đầu, trù trừ lùi về sau.

Cậu chưa bao giờ đề cập đến yêu cầu như vậy với người khác.

Rõ ràng ban đầu chỉ muốn đòi cam kết sau khi hòa ly có thể lưu lại cái mạng này, bây giờ lại giống như khẩn cầu Lục gia tự mình thề non hẹn biển trong ấm ức vậy... Hai điều này rõ ràng khác biệt.

Nhưng mà Hạ Tác Chu cũng không cho Phương Y Trì nhiều thời gian xoắn xuýt, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đè lên gò má mình, than thở thật sâu: "Em thật đúng là đáng đánh đòn mà."

"Tôi không muốn thề lúc nào chứ?"

"Em muốn nghe tôi cam kết, muốn nghe cái gì, trước mặt bất kỳ vị thần vị phật nào, tôi cũng sẽ nói cho em nghe."

"Tôi không đi vào, là bởi sát nghiệt trên người quá nặng." Hạ Tác Chu thay Phương Y Trì sửa sang cổ áo, chậm rãi nói: "Em là phu nhân của tôi, dù tôi không tin thần không tin phật, cũng không muốn em vì tôi mà bị Phật tổ chán ghét."11

"Tôi vì nhà họ Hạ, vì Tổ quốc, vì rất nhiều nguyên nhân bất đắc dĩ, từng giết rất nhiều người. Em đi theo tôi, tất nhiên sẽ dính phải mùi máu tanh." Hạ Tác Chu nửa là chế nhạo, nửa là nghiêm túc, "Nhưng hôm nay em và tôi chung đụng nhau chưa nhiều, nhất định sẽ không khiến Phật tổ nổi giận."

Thời điểm Hạ Lục gia mang binh đánh giặc không tin thần phật, trên chiến trường, chỉ có thể dựa vào chính mình.1

Khẩn cầu thần linh, cũng chẳng thể may mắn hơn người, chẳng qua là nhiều hơn một nơi gửi gắm tâm linh.

Nhưng khi sự tình chuyển lên người Tiểu Phượng hoàng, Hạ Tác Chu lại luôn sẵn sàng hao hết tâm tư.

Tiểu Phượng hoàng của hắn sạch sẽ tinh khiết, không thể bị nhiễm một thân tanh hôi mùi máu.

"Lục gia... tiên sinh!" Phương Y Trì một thời ngơ ngẩn, tựa như bị bông tuyết phủ đi tầm nhìn, mơ hồ choáng váng, cậu lẩm bẩm mấy tiếng, tiếp đó giống như bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh, rùng mình một cái nắm chặt tay Lục gia, "Tiên sinh, thật xin lỗi."

"Xin lỗi gì chứ? Nhớ gia pháp là được."8

"Được." Phương Y Trì hiếm thấy không phản bác, mà chỉ dùng thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn lí nha lí nhí: "Em nguyện ý."

"Bởi vì em hiểu nhầm tiên sinh. Tiên sinh muốn phạt em thế nào, cứ thế mà phạt."

"Sau này em sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi tiên sinh nữa."18

Phương Y Trì kiên định nói xong, tim đập như đánh trống, không đợi Lục gia mở miệng, xoay người chạy biến, cũng chẳng dám quay đầu, rẽ đám đông, từ gác chuông một đường chạy thẳng đến lầu Vạn Phúc, vô tri vô giác đã theo dòng người tràn vào bên trong, nghe từng nhịp gõ mõ vang lên, chợt rơi lệ.

Lễ Phật một lễ, tội diệt hà sa.*

(Có câu: Niệm Phật một câu, phước sinh vô lượng. Lễ Phật một lễ, tội diệt hà sa. "Tội diệt hà sa" ở đây là tội chướng tiêu tan nhiều như cát sông Hoàng Hà.)

Hoài nghi Lục gia, đòi lời bảo đảm, thật sự là tội.

Phương Y Trì không phải tín đồ, giờ phút này vẫn quỳ trên đệm cói, nói ra không phải lời thề Lục gia nhắc lúc nãy, mà chỉ là bốn chữ đơn giản bình thường------ Khỏe mạnh bình an.

Thành kính vái xong, Phương Y Trì theo dòng người ra khỏi lầu Vạn Phúc, bước chân đầu tiên đặt xuống giữa mênh mông đất trời, lòng chợt sáng tỏ thông suốt.

Không phải Phương Y Trì quá tự tin, mà là Hạ Tác Chu đã trao cho cậu dũng khí bước tiếp con đường này.

Người ta sẽ lặng lẽ chết đi.

Cậu có tiên sinh, tự mình kiên cường sống sót.3

Tuyết vẫn còn rơi, Phương Y Trì không cầm ô, cậu đi mấy bước, dừng lại phủi tuyết đọng nơi đầu vai, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một khối băng trong suốt treo ngược từ trên mái ngói tựa như làm từ ngọc lưu ly vàng rực, chợt nghĩ thật giống như hồi bé vậy, muốn đưa tay gỡ ra.

Ý niệm vừa lóe lên, cậu liền chột dạ lẩm bẩm: "Tội lỗi quá."

Cung Ung Hòa xuất thân từ vương phủ hoàng đế, há có thể để cho dân chúng bình thường động tay?

Trong chốc lát, mấy đứa bé thoát khỏi quản thúc của cha mẹ cười đùa vui vẻ chạy qua, tiện tay dùng cành cây nhỏ cố gắng gõ rơi một chuỗi băng.

Phương Y Trì khẽ giật mình, lại rất nhanh thả lỏng, đưa tay ôm túi chườm, mỉm cười an tĩnh, tiếp đó ngẩng đầu lại bước đi giữa làn tuyết mông lung.

Nói được làm được, ngày sau, cậu tuyệt đối sẽ không hoài nghi chân tâm Lục gia một lần nào nữa.

Đến khi quay lại điện giảng kinh, Phương Y Trì bị đám đông che lấp nửa khắc đồng hồ mới nhúc nhích nổi, khắp nơi đều là kẻ hành hương cáu kỉnh, vẫn luôn giậm chân, hoặc là lôi kéo nhau liến thoắng than phiền.

Nhưng cũng không dám than gì quá mức, đoán chừng là ngại không khí chùa chiền, mà những kẻ hàng xóm láng giềng bình thường có thể cãi nhau sưng đầu chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, giờ phút này đều dị thường hòa thuận. Phương Y Trì không đúng lúc thầm nghĩ, nếu lúc này gặp hàng xóm ngày xưa, nói không chừng còn có thể mặt mày hớn hở vui vẻ đón chào ấy chứ.

Cũng may Phương Y Trì không thật sự gặp láng giềng trước kia, ngược lại mau chóng tìm trở lại bên người Lục gia, bỗng liếc thấy một bóng người quen thuộc.

Là Vương Phù Sinh. Y cũng cầm hương, đi thoáng qua vai cậu.

Hai người bọn họ đồng thời hiện lên trước mắt, thật giống như mô phỏng lại cái ngày Hạ Tác Chu xuất hiện, đã điểm một dấu chấm tròn, đoạn đời làm người phục vụ mặc kỳ bào trong tiệm cơm Bình An khi ấy, đã bị chôn vùi thật sâu trong trí nhớ.

"Tiên sinh."

Hạ Tác Chu còn đứng tại chỗ, thấy Phương Y Trì, khóe miệng nâng lên một nụ cười dịu dàng: "Vứt hết mấy lời bậy bạ kia đi chưa?"

Cậu chột dạ gật đầu, cảm giác có lỗi quá mạnh mẽ, dứt khoát vùi mặt vào ngực Hạ Tác Chu, "Lục gia..."

"Mới vừa rồi em cũng không gọi tôi như vậy." Hạ Tác Chu bất mãn ôm lấy Phương Y Trì, "Rõ ràng còn gọi là tiên sinh."

Cậu tạm thời không có nghe, tự mình nỉ non: "Lục gia, ngài sợ Phật tổ không thích ngài, em không sợ."

"Dù cho Người có không thích ngài thật..." Nhịp tim Phương Y Trì bỗng tăng nhanh tốc độ, tình cảm tích góp thật lâu thật lâu đột nhiên tìm được lối ra, "Em cũng vẫn..."

Đáng tiếc cậu rất nhanh hồi thần, cắn chặt quai hàm hoảng hốt lảng sang chuyện khác: "Tuyết rơi ngày càng lớn, mình về nhà đi."

"Em cũng vẫn làm sao?" Hạ Tác Chu không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc, siết chặt cổ tay cậu tra hỏi đến cùng, "Phương Y Trì, em nói đi, em cũng vẫn làm sao!"

Là liều mạng mà thích, hay là bất chấp mà yêu?

Phương Y Trì trốn không thoát, chỉ có thể đỏ mặt nói ra câu trả lời mờ mịt nhất: "Dù cho Phật tổ có thật sự không thích ngài, em cũng không cần sự yêu thích của Người!"

Tâm tư Hạ Tác Chu vì thất vọng mà có chút nguội đi, nhưng chỉ trong chốc lát, lại chậm rãi ấm áp.

Tiểu Phượng hoàng đối với cảm tình quá mức thận trọng, lòng có nghĩ đến đâu, miệng nhiều nhất cũng chỉ nói ra tám phần, mọi chuyện đều giữ lại ranh giới cuối cùng, tất cả là bởi hoàn cảnh lớn lên chưa từng đối xử tử tế với cậu, cho nên Hạ Tác Chu không hề trách đối phương.

Ngược lại còn nên mừng rỡ, bởi vì Tiểu Phượng hoàng không hiểu tình yêu của Hạ Lục gia hắn đây rốt cuộc thông suốt.

Rời khỏi cung Ung Hòa, đi qua một con hẻm, huyên náo tan đi, xe của Lục gia vẫn còn lẻ loi đậu trên đường.1

Vạn Phúc tựa vào xe hút thuốc, thi thoảng lại nghiêng đầu nhìn một chút, vừa thấy bóng dáng bọn họ, vội vàng dập thuốc, giẫm dưới chân.

Hạ Tác Chu mở cửa xe, nhét Tiểu Phượng hoàng vào trong, sau đó cũng ngồi xuống, dặn Vạn Phúc: "Thuận đường ghé qua Thụy Phúc Tường, y phục đặt lần trước Lý chưởng quỹ cũng nên làm xong rồi."

Hạ Tác Chu không nhắc, Phương Y Trì cũng sắp quên luôn chuyện này.

Thời điểm lần trước đến Thụy Phúc Tường, Lý chưởng quỹ đã nói còn nhiều quần áo chưa làm xong, đi chuyến này, không biết có thể chiêm ngưỡng toàn bộ hay không.

"Chưa làm xong, thì chúng ta mua chút đồ may sẵn." Hạ Tác Chu thấy ánh mắt cậu sáng lên, âm thầm buồn cười, cảm thấy chỉ có trẻ con mới có thể vì có quần áo mới mà vui vẻ, đồng thời cảm thấy Phương Y Trì thật dễ dụ mà, hai ba câu, đã quăng sạch ưu tư vừa rồi, "Kích cỡ không đúng, cứ để cho Lý chưởng quỹ sửa sang tại chỗ."

"Không cần, tiên sinh chọn cho em là đủ rồi." Phương Y Trì cười híp mắt lắc đầu, nửa gương mặt vùi trong cổ áo xù lông, lộ ra ánh mắt ướt át, "Tiên sinh có chọn vải vóc giúp em không?"

Giọng nói của cậu không tự chủ mang theo chút nũng nịu, âm cuối giống như một cái lưỡi câu nhỏ bé, câu cho Hạ Tác Chu phải liếc mắt nhìn cậu.

Phương Y Trì chẳng hề hay biết, chống cằm ngắm quang cảnh ngoài cửa xe, "Trước kia em làm sai vặt trong nhà người ta, lão gia nhà ấy mang vợ bé đến Thụy Phúc Tường chọn vải, cắt quá nhiều, liền chia cho em một ít."

"Khi đó lão gia nhà ấy còn nói với em, người chồng tương lai sau này cưới vợ cũng phải mua quần áo mới đó."

"Em ngoan ngoãn ghi nhớ, còn thề sau này phải tặng cho cô dâu vải vóc thật đẹp mắt."6

Khi đó Phương Y Trì đang liều mạng kiếm tiền cho em gái chữa bệnh, khi có chút rảnh rỗi, dĩ nhiên cũng muốn nghĩ chút chuyện sau này: Tỷ như chờ em gái khỏi bệnh rồi, hai người sẽ nương tựa vào nhau trải qua cuộc sống ở Bắc Bình, rồi tìm một công việc tốt hơn, thoát khỏi cuộc sống dân quèn khốn khó.

Nhưng rồi chuyện chẳng được như mong đợi, bệnh tình của em gái không hề tốt lên, cậu bỏ việc cũ, khoác lên kỳ bào, trở thành một kẻ phục vụ chuyên bán tiếng cười.

Đều là chuyện đã qua, giờ nói lại, Phương Y Trì vô cùng thản nhiên: "Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, em cuối cùng lại gả cho người."

Thân là đàn ông, trở thành nam thê, thật không phải chuyện vẻ vang gì, đổi thành người khác, dù có được gả vào danh gia vọng tộc, lòng cũng không mấy thoải mái.

Phương Y Trì vận khí tốt, gặp được Hạ Tác Chu, ngược lại không rơi vào tình huống không được người coi trọng, sống thật không tồi.

Nhưng lời đến lỗ tai Lục gia, lập tức biến vị: "Chờ một chút, em vừa nói cái gì cơ?"

"Có phải tai tôi điếc rồi nên nghe nhầm không, em vừa bảo em muốn cưới vợ?!"45

_________________

Tác giả có lời: Tiểu Phượng hoàng thật ra chỉ cần một lời bảo đảm mà thôi, sau khi nghe được rồi, sẽ trở thành Trì mà bất luận sau này phát sinh cái gì đều ghi nhớ một đời nha!

Đọc truyện chữ Full