DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 257: KHÔNG NÓI HAI LỜI


Vân Khánh Tiêu nhìn Vân Sương Nhi gật đầu, sau đó nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Tần công tử”.

“Sao các người lại xuất hiện ở đây?”

“Biết được Huyền Minh đại trận xảy ra vấn đề, bọn ta nghĩ rằng có thể sẽ có nhiều người có ý đồ xấu muốn gây bất lợi cho Tần công tử, cho nên mới vội vàng chạy tới đây!”

Vân Khánh Tiêu giải thích.

Tần Ninh thờ ơ nói: “Đúng là có, nhưng cũng không phải vấn đề...”

“Xin công tử cứ dặn dò!”

“Giết hết!”, Tần Ninh thản nhiên nói.

Sao…

Lời vừa nói ra, cả Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều giật mình.

Không phải bọn họ không đủ sức giết chết hai vị hoàng đế Lãng Động Vân và Kinh Kha, nhưng dù sao hai vị này cũng là hoàng đế của đế quốc, nếu bị giết, ắt bọn họ sẽ bị chỉ trích.

“Tại sao? Không phải các người tới giúp ta sao?”, Tần Ninh nhíu mày.

“Vâng, vâng!”, Vân Khánh Tiêu gật đầu, thu đàn Phù Diêu lại, trực tiếp bước ra đối chiến với Kinh Kha.

Hai vị lão tổ khi họa linh đã dặn dò, Tần Ninh nói gì bọn họ đều phải nghe theo.

Cho dù Tần Ninh nói muốn chọc thủng bầu trời, bọn họ cũng chỉ cần làm theo là được.

Huống chi là vào lúc này, chắc chắn bọn họ phải làm theo rồi.

Kết quả như thế nào, Tần Ninh tất nhiên có thể tự lo liệu được, bọn họ chẳng cần phải quản nhiều đến thế.

“Vân Khánh Tiêu, đế quốc Vân Lam của ngươi tuy là một trong mười đế quốc hàng đầu, nhưng nếu ngươi đắc tội đến cả bốn đế quốc, ngươi không sợ sự trả thù điên cuồng của bọn ta sao?”, Kinh Kha gầm lên.

“Không sợ!”

Vân Khánh Tiêu lười dài dòng, chỉ thẳng thừng ra tay.

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Nơi này bây giờ hoàn toàn là... thần tiên chiến nhau.

Võ giả cảnh giới Linh Hải, Linh Đài và Linh Luân hoàn toàn không đủ tư cách để can thiệp vào.

Thậm chí ngay cả võ giả cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 đến tầng 4 cũng chỉ là tầng lớp dưới cùng của cuộc chiến này mà thôi.

Cường giả cảnh giới Địa Võ, có một số người sống cả đời cũng không nhìn thấy được một vị, nhưng bây giờ ở đây xuất hiện tận năm vị.

Bang…

Không lâu sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Ở phía trên không trung, có một bóng người bị Vân Khánh Tiêu đá xuống, phun ra một ngụm máu.

Vân Khánh Tiêu lạnh lùng nhìn xuống dưới chân, không tiếp tục ra tay.

“Tần Ninh, nếu ngươi dám giết ta, thì đế quốc Bắc Minh sẽ kết thúc”.

“Ta là người không bao giờ nói hai lời, tới bây giờ vẫn còn dám uy hiếp ta sao?”, Tần Ninh phất tay một cái, lười nói nhiều.

Bang!

Vân Khánh Tiêu đạp xuống một cước, huyết khí bộc phát, vị hoàng đế kia vỡ đầu, máu huyết bắn tung tóe tại chỗ.

Phụt...

Không lâu sau, Lãng Động Vân ở bên kia cũng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.

“Đừng giết ta!”, Lãng Động Vân tái mặt, nhìn thi thể của hoàng đế Kinh Kha, hoàn toàn chết lặng.

“Không giết ngươi?”

“Ta sẽ lập tức rút quân ra khỏi biên giới, Tần Ninh, nếu ngươi giết ta, quân của đế quốc Thiên Lang chắc chắn sẽ nhân cơ hội tiến vào đế quốc Bắc Minh, đến lúc đó cả hai bên đều sẽ chịu thương tổn”.

“Ông thật sự cho rằng ta là trẻ nít sao?”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Rút quân? Nếu như ông có thể rút quân thì cũng sẽ không chạy tới đây uy hiếp!”

“Chém!”

Bang!

Hai vị hoàng đế của hai đế quốc chết tươi tại chỗ.

Vào lúc này, mấy người Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm, còn có cả Lục Huyền, Trương Tiểu Phàm, Hứa Thông Thiên đều sững sờ.

Bọn họ biết Tần Ninh đã đi tới đế quốc Vân Lam, cuối cùng vẫn bình an vô sự trở về.

Nhưng họ không ngờ rằng Tần Ninh thực sự đã thiết lập được một mối quan hệ sâu sắc đến thế với đế quốc Vân Lam.

Điều gì đã xảy ra trong thời gian đó?

Tần Ninh sao lại có thể khiến cho hai cường giả cảnh giới Địa Võ đến từ đế quốc Vân Lam - một trong mười đế quốc hàng đầu, phải đích thân đến đây, hơn nữa còn đối với hắn... một mực cung kính như vậy.

Tuy nói đây không phải là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy loại chuyện này, nhưng mỗi một lần Tần Ninh đều khiến cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên tột độ.

Tần Ninh đứng nhìn mấy vị hoàng đế giao chiến với nhau, nét mặt vô cùng lạnh lùng.

Lúc này, Minh Vũ bước lên nói: “Tần huynh, xin thứ lỗi, đã gây phiền phức cho huynh rồi”.

Nhìn xoáy vào Minh Vũ, Tần Ninh nói: “Khi biết hoàng thất Bắc Minh thực sự đã sa sút, ta đã rất tức giận, nhưng nhìn thấy đám tôm tép này nhảy lên tự tìm cái chết, ta cũng không nhịn được”.

Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng gật đầu.

Khoảng thời gian này, hai vị lão tổ đã họa linh bên trong sáo Linh Diên và đàn Phù Diêu, tuy chưa từng nói cho bọn họ biết thân phận thực sự của Tần Ninh, nhưng đối với Tần Ninh, hai vị lão tổ họa linh thực sự vô cùng kiêng kỵ.

Tuy rằng không hiểu, nhưng hai người cũng không dám đối xử lạnh nhạt với Tần Ninh.

Người này khiến cho cả hai vị lão tổ phải kiêng dè, bọn họ tất nhiên là không thể đắc tội.

“Ông què, ta thấy thực lực của ông đã kém rất nhiều”, Tần Ninh nhìn lên bầu trời nói: “Chỉ là hai kẻ cảnh giới Địa Võ tầng 1 mà thôi, cần phải lao lực như vậy sao?”

“Kiếm máu Sinh Tử là linh kiếm ngũ phẩm đỉnh cấp, tồn tại mấy vạn năm, uy lực mạnh mẽ, mà quan trọng nhất chính là một chữ ‘máu’”.

“Khí thế phải sát phạt, ra tay phải đẫm máu, không được mềm lòng với đối thủ”.

Tần Ninh lắc đầu nói: “Hiện tại ông đừng điều khiển kiếm, để kiếm điều khiển ông”.

Khi Tần Ninh nói xong, Thiên Động Tiên cũng gật đầu.

Trong khoảnh khắc, từ bên trong kiếm máu Sinh Tử toát ra một luồng huyết khí, càng lúc càng tăng lên.

Thiên Động Tiên ngay lập tức cảm thấy luồng huyết khí bùng cháy bên trong kiếm máu Sinh Tử, rồi bắn thẳng ra ngoài.

Tần Ninh đứng bên dưới, trong miệng lẩm bẩm như đang nói gì đó, mà ngay cả một cao thủ như Vân Khánh Tiêu đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.

Dường như Tần Ninh đang... điều khiển kiếm?

Xoẹt…

Một luồng ánh sáng phóng thẳng ra, kiếm khí mạnh mẽ, tản ra từng đợt sóng huyết khí.

Xoẹt một tiếng, kiếm máu Sinh Tử như dẫn dắt Thiên Động Tiên, bắt được sơ hở của Thanh Nguyên Thái, và ngay lập tức đâm vào chỗ đó.

Máu tươi giàn giụa, trên bụng Thanh Nguyên Thái liền xuất hiện một lỗ máu.

“Cẩn thận!”

Nhưng bóng dáng của Thiên Động Tiên vẫn không dừng lại, tiếp tục tàn sát.

Hoa Thiên Đô cũng đã lao tới, nguy hiểm trùng trùng.

Cả hai va vào nhau rồi lập tức tách ra, lão ta nhìn Thiên Động Tiên với ánh mắt kinh ngạc.

Kể từ khi Tần Ninh nói mấy lời đó, Thiên Động Tiên dường như đã khác hẳn.

Chính xác mà nói, thì thanh kiếm máu Sinh Tử kia đã biến đổi.

“Rút lui!”

Hoa Thiên Đô lúc này thấp giọng nói: “Lão này có cảnh giới Địa Võ tầng 1, tay lại đang cầm kiếm máu Sinh Tử, hai người chúng ta không phải là đối thủ”.

“Ừm!”

Thanh Nguyên Thái gật đầu, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nuốt xuống một viên linh đan.

Hai người không chút do dự muốn tẩu thoát.

“Muốn chạy? Chạy nổi không?”

Tần Ninh hừ một tiếng, lại phất tay.

“Huyền Vũ Giáp!”

Hắn quát lên một tiếng, nơi quảng trường của học viện Thiên Thần liền có động tĩnh.

Thánh trụ thứ tư chớp một cái rồi hoàn toàn biến mất.

Mà đệ tử trên võ trường ngoại viện của học viện Thiên Thần cũng đã chẳng còn bất ngờ nữa.

Đây đã là lần thứ tư xảy ra hiện tượng này rồi. Dù sao thì thánh trụ sau khi biến mất một lúc cũng sẽ trở lại.

Có trời mới biết thánh trụ biến đi đâu, nhưng ai cũng chắc chắn rằng cuối cùng nó sẽ quay trở lại.

Bang bang bang bang...

Trong tích tắc, bốn tiếng nổ vang lên phía trên chiến trường.

Khi bốn tiếng nổ vang lên, xung quanh chiến trường nổi lên bốn miếng lân thạch.

Bốn miếng lân thạch nhô lên khỏi mặt đất, giống như những mảnh mai rùa xếp chồng lên nhau, cao vút sừng sững.

Đọc truyện chữ Full