DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 112: THÁI ĐỘ CỦA MINH VŨ




"Ngươi bây giờ đã là thái tử, nhất cử nhất động đều sẽ bị người trong đế quốc Bắc Minh chú ý, làm việc không thể sợ đầu sợ đuôi giống như trước được!"



Tần Ninh đột nhiên xoay người, nhìn về phía Minh Vũ, nói: "Người muốn làm nên chuyện lớn thì cần có lòng kiên định, hiểu chưa?"



"Cảm ơn Tần công tử đã chỉ dạy!"



Minh Vũ khiêm tốn nhận chỉ dạy.



Hắn ta biết ngôi vị thái tử này của hắn ta là từ đâu mà có.



Sau ngày hôm đó, phụ hoàng đã chính thức phong hắn ta làm thái tử, còn sắc phong vương hầu cho gia tộc của mẫu phi hắn ta, đây chính là một vinh dự to lớn.



Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Minh Vũ cũng chỉ có thể nghĩ tới Tần Ninh.



Hắn ta biết cho dù hôm nay hắn ta không xuất hiện, thì Tần Ninh cũng có thể giải quyết chuyện này, nhưng kết quả nhất định sẽ là mưa máu gió tanh.



Bây giờ Liễu Mộ cho rằng hắn ta đang hại gã, nhưng thật ra là gã đang được hắn ta cứu khỏi bàn tay của Tần Ninh.



Hắn ta đã từng thấy, Tần Ninh nói giết là giết, vô cùng quả quyết.



Giờ phút này, trên võ đài, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ kiểm tra.



Tần Ninh nhẹ bước tiến lên, đi tới phía dưới một cột trụ trong Tứ Tượng Thánh Trụ.



Minh Vũ rất hiểu chuyện, dừng lại ở vị trí phía sau Tần Ninh mười bước.



Diệp Viên Viên cùng Tần Hải lúc này cũng lần lượt dừng lại.



Tuy rằng bọn họ không biết Tần Ninh đang làm gì, nhưng bọn họ biết hiển nhiên không nên quấy rầy Tần Ninh vào lúc này.



Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Tứ Tượng Thánh Trụ, Tần Ninh lẩm bẩm: "Thật là làm cho người ta phải hoài niệm... Tiểu Viên Tử, Tiểu Thạch Tử, hai người các ngươi không biết là đã cao đến độ nào rồi!"



Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, một người là người sáng lập đế quốc Bắc Minh, và người kia là người sáng lập học viện Thiên Thần.



Hai người đó ở trong mắt thế nhân, có thể là những võ giả mạnh mẽ khó lường.



Nhưng ở trong mắt Tần Ninh, hai người họ luôn chỉ là hai tiểu quỷ thích gây chuyện, ngày nào cũng bị Thanh Vân dùng gậy lớn để dạy dỗ.



"Đi thôi!"



Xoay người, Tần Ninh đi tới chỗ kiểm tra.



Học viện Thiên Thần dù sao cũng là học viện duy nhất ở đế quốc Bắc Minh, hơn nữa là một trong những thế lực mạnh nhất.



Ngoài cửa lớn tổ chức ghi danh, chẳng qua chỉ là sự sàng lọc lúc ban đầu, phòng ngừa có người trà trộn bổ sung cho đủ.



Đến nơi này, mới thật sự là thẩm tra.



Tần Ninh lần lượt ghi tên họ, thân thế gia đình, thực lực của mình là cảnh giới Linh Hải tầng ba, trả lời thêm một vài vấn đề mà các đệ tử hỏi, sau đó nhận lấy lệnh bài học viên.



"Nhận lệnh bài đi, ngươi bây giờ đã là đệ tử ngoại viện của học viện Thiên Thần, bên trong lệnh bài kia có ghi chép về thân phận của ngươi, đồng thời, ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Hải rồi, ở bên ngoài không thích hợp, mấy ngày này sẽ có sắp xếp chỗ ở tạm cho ngươi ở học viện!"



"Nội viện khảo hạch cũng sắp bắt đầu, học viên mới đạt tới cảnh giới Linh Hải đều phải tham gia".



"Đến lúc đó nếu như đạt được phần thưởng, thì sẽ có thể đổi lấy không ít thứ tốt trong học viện".



Đệ tử kia giải thích từng câu một.



Nhìn thấy thái tử Minh Vũ đứng bên cạnh Tần Ninh, đệ tử kia dù cũng đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, nhưng nét mặt cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng, mồ hôi chảy dài.



Vị này là thái tử gia của hoàng thất Bắc Minh, vì sao hôm nay lại tới học viện Thiên Thần?



Tuy rằng quan hệ giữa học viện Thiên Thần và hoàng thất Bắc Minh không tệ, nhưng vị thái tử gia này không phải nên đến điện tam bảo hay sao? Chẳng lẽ là bởi vì Tần Ninh trước mặt?



Mười sáu tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3 thì quả thực là một tài năng xuất chúng, nhưng ở đế quốc Bắc Minh này cũng có không ít thiên tài như vậy.



Tại sao thái tử chỉ nhìn trúng một mình hắn?



“Vậy chỗ ở tạm của học viên mới sắp xếp ở nơi nào?”, Minh Vũ lúc này mới lên tiếng hỏi.



"Khải bẩm thái tử điện hạ!"



Đệ tử kia chắp tay nói: "Hiện tại đều sắp xếp ở khu tiếp đãi của học viện".



“Ta biết chỗ đó, một phòng ở tới bảy tám người thì ồn ào quá. Đổi chỗ ở cho Tần công tử đi!”, Minh Vũ lúc này lớn tiếng nói.



"Điều này…"



"Không cần!"



Tần Ninh phất tay nói: "Chỉ là ở vài ngày thôi, nội viện khảo hạch sẽ bắt đầu sau mười ngày đúng không? Ở tạm mấy ngày cũng không sao!"



"Vậy sao được, Tần huynh..."



"Được rồi, ta còn có chuyện phải làm!"



Tần Ninh lại nói: "Minh Vũ, ngươi về trước đi".



"À, đúng rồi, đừng quên những gì ta đã nói với mẹ của ngươi, gặp phải vấn đề nhất định phải tới tìm ta, không được tự mình thăm dò!"



"Điều này…"



"Đi đi, trong học viện Thiên Thần này không phải còn có quy tắc à? Có quy tắc không được giết người, ngươi còn lo lắng ta sẽ bị giết sao?"



"Được rồi!"



Nghe vậy, Minh Vũ chỉ có thể rút lui.



Hắn ta không lo lắng người khác sẽ giết Tần Ninh, mà là sợ Tần Ninh bị tên nào đó không biết sống chết chọc giận, sau đó bị Tần Ninh giết chết!



Dẫu sao chuyện ở trong hoàng cung, nếu không phải là có phụ hoàng ra mặt, chỉ sợ U Vương đã sớm bị giết.



Ngay cả tam đệ Minh Hiên đáng thương của hắn ta cũng đã bỏ mạng trong tay Tần Ninh, nhưng bây giờ phụ hoàng giống như là đã quên mất chuyện này, căn bản không ai dám nhắc tới!



Hôm qua vào cung, lục hoàng tử Minh Triệt nhắc lại chuyện này, liền bị phụ hoàng cấm túc một tháng!



Mặc dù hắn ta không biết tại sao hoàng đế lại để ý tới Tần Ninh như vậy, thậm chí tới mức... nói gì nghe nấy.



Nhưng hắn ta hiểu rõ, ngôi vị thái tử này, nếu không có Tần Ninh thì hắn ta sẽ không thể ngồi lên được.



Hiện tại đã trở thành thái tử, hắn ta lại càng hiểu rõ, nếu muốn ngồi vững ở vị trí này thì phải chiếu cố Tần Ninh nhiều hơn nữa.



Thậm chí còn phải để ý tới hắn nhiều hơn cả phụ hoàng.



"Thống lĩnh Đỗ!"



"Có thuộc hạ!"



Minh Vũ bình tĩnh nói: "Ngươi sắp xếp một ít đệ tử trong học viện chăm sóc tốt cho Tần Ninh. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cho ta biết!"



"Vâng!"



Đõ Khiếu giờ phút này cũng đã không còn xem thường Tần Ninh.



Ông ta cũng biết ngôi vị thái tử bây giờ của Minh Vũ là do Tần Ninh mà có được.



Chỉ riêng điều này cũng đủ cho thấy thủ đoạn của Tần Ninh ghê gớm như thế nào.



Nhưng điều mà ông ta vẫn không hiểu là làm cách nào mà một thiếu gia 16 tuổi của nhà họ Tần ở thành Lăng Vân lại có thể làm được những chuyện này?



Hơn nữa, điều gì đã xảy ra ở trong hoàng cung vào ngày hôm đó?



Bây giờ tin tức về chuyện này ở trong hoàng cung đã hoàn toàn bị phong tỏa, chỉ có một số ít người biết chuyện gì đã xảy ra.



U Vương bị thích khách phế bỏ hết tu vi.



Chuyện này nói ra thì ai tin?



Có thể phế bỏ tu vi của một cường giả cảnh giới Linh Phách, thì ít nhất cũng phải là một tồn tại vượt qua cả tứ đại cảnh giới.



Trong toàn bộ đế quốc Bắc Minh, có người nào mạnh đến như vậy không?



Hơn nữa, nếu như đã xuất hiện một thích khách mạnh như vậy, thì sao bệ hạ vẫn bình an vô sự cho đến hôm nay?



Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này cũng đã qua.



Chủ tử của ông ta đã trở thành thái tử, việc của ông ta là làm theo dặn dò của chủ tử.



"Tại sao công tử lại bồi dưỡng hắn ta?"



Thấy Minh Vũ rời đi, Diệp Viên Viên không hiểu nói: "Nói thật lòng, ở bên trong hoàng thất, đại hoàng tử Minh Xương Long chiến công vô số, nổi danh bên ngoài, tứ hoàng tử Minh Tiềm thái độ ôn hòa, giỏi về mưu lược, ngũ hoàng tử Minh Trụ cũng vô cùng uy phong lẫm liệt, lấy mấy vị hoàng tử đó mà so sánh với Minh Vũ... thì mạnh hơn nhiều!"



"Minh Vũ ở các phương diện đều không hoàn hảo, dè dặt, hay nhìn sắc mặt của người khác mà hành động, mà quan trọng nhất, chính là hắn ta không hề có chút khí chất đế vương nào!"



Nghe đến đây, Tần Ninh thong thả chắp tay sau lưng, đi về phía chỗ ở đã được sắp xếp.



“Ai nói trời sinh đế vương đều phải đi đôi với khí chất đế vương?”, Tần Ninh cười nói: “Điểm tốt nhất, chính là người này lòng dạ không xấu”.



"Khi nãy ở ngoài cửa lớn, nếu đổi thành những hoàng tử khác bởi vì ta mới lấy được ngôi vị thái tử, chỉ sợ là đã thẳng tay giết chết đám người Liễu Mộ thay ta rồi".



Tần Ninh nhàn nhạt nói: "Cái tên này, sự lương thiện từ tận đáy lòng của hắn ta vẫn rất đáng khen!"



"Tên nhóc đó cũng thông minh lắm, hắn ta không hại người, mà là cứu người".



Nghe vậy, Diệp Viên Viên ngẩn người.

Đọc truyện chữ Full