DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Buông Tay Anh
Chương 90: 90: Rượu Giao Bôi


Bức ảnh đính kèm là bức ảnh chụp hai người họ đang lặn xem cá ở đảo Fiji, anh nắm tay cô dưới làn nước trong xanh, cô nghiêng người và mỉm cười trìu mến nhìn anh.

Tại sân bay cô nói rằng cô có thể hôn anh bất cứ khi nào cô muốn hôn, bất kể là ở đâu và bất kể là khi nào, lần trước trong một cuộc phỏng vấn trên tạp chí bị đề cập đến chuyện tình cảm, cô nói rằng cô sẽ công khai đối phương nếu như bị chụp ảnh.

Cô muốn cùng anh quang minh chính đại nói chuyện yêu đương, chứ không muốn anh mãi không có thân phận.

Từ hôm nay, cô muốn thông báo đến tất cả mọi người, từ nay về sau người cô muốn đi cùng hết quãng đường còn lại của cuộc đời là anh.

Nhịp tim Hạ Cảnh Tây trở nên đập nhanh, tâm tình có chút kích động mãnh liệt, dù đã cố khắc chế, nhưng đôi môi mỏng cũng không nhịn được khẽ nở nụ cười, một lúc sau, anh bấm tìm kiếm hot search trên Weibo.

Hiện tại hot search số một lúc này là # Tang Nhược yêu đương mặn nồng #, tin theo sau cũng sôi nổi không kém, nội dung là cảnh tối nay anh và cô bị chụp ở đại học phía Tây, mặc dù ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra là cô.

Anh chở cô trên chiếc xe đạp, hai người chạy bộ trên sân thể thao ở sân trường, và cuối cùng là hình ảnh anh cõng cô rời đi….

.

Weibo đứng thứ hai # Tang Nhược công khai tình yêu #.

Đôi mắt đen láy không chớp mắt anh đọc đi đọc lại những dòng chữ công khai tình cảm của cô, cảm xúc lặng lẽ dâng trào trong cơ thể dường như không thể kìm chế được nữa, cổ họng khẽ nhúc nhích, Hạ Cảnh Tây cất điện thoại xoay người rời đi.

Anh thoáng nhìn thấy bức thư, anh dừng bước, cúi người cẩn thận nhặt lá thư lên như là nhặt được bảo bối, muốn mở ra xem nhưng nghĩ đến cái gì đó cuối cùng vẫn nâng niu cất nó đi.

Hiện tại anh muốn nhiều hơn thế, và chỉ muốn nhìn thấy cô.

Anh rời khỏi thư phòng rất nhanh, tâm trạng kích động muốn mau chóng nhìn thấy cô, kích động đến nỗi khi tay anh đẩy cánh cửa cũng khẽ run lên.

Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, lập tức nhấc chân bước vào.

Tầm mắt đảo nhanh đến phòng ngủ trên giường và sofa phòng khách đều không thấy cô đâu, chỉ còn lại hương thơm nước hoa nhàn nhạt thuộc về cô thoang thoảng trong không khí, hướng phòng tắm cũng không có một tiếng động, không chút chần chờ, Hạ Cảnh Tây đi lên hướng sân thượng.

Cánh cửa mở ra, ngọn gió ban đêm phảng phất, rèm cửa bị gió thổi phất phơ, anh mơ hồ nhìn thấy cô, đang nằm trên ghế salon, mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn càng tôn lên làn da trắng mịn của cô.

Đôi chân thẳng gầy trắng nõn thản nhiên đung đưa, làm đấy lòng người.

Đột nhiên, cô quay đầu lại.

Ánh trăng đổ xuống người cô, tăng thêm vẻ mềm mại khó tả, độc nhất vô nhị, giống như nàng tiên không vướng bụi trần bước nhẹ nhàng trên ánh trăng.

“Hạ Cảnh Tây.

” Cô khẽ cong khóe môi về phía anh, đôi mắt sáng ý cười như đóa hoa hồng.

Đôi mắt anh tối sầm lại hai lần, Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ.

Cô nở nụ cười rạng rỡ càng thêm xinh đẹp.


Nở nụ cười, Tang Nhược chậm rãi ngồi dậy, giả vờ khịt mũi, nhẹ giọng đe dọa: “Em đếm đến ba, nếu anh không bước tới thì…”
Lời còn chưa dứt, hình bóng và hơi thở quen thuộc đã bao phủ lấy cô.

Tang Nhược ngước mặt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, cô giang hai cánh tay về phía anh, đồng thời cùng lúc đó, anh cúi người xuống ôm lấy cô, ý cười tràn khóe mắt, hai chân cô thuận thế cong lên câu lấy eo anh.

“Món quà em tặng có thích không?” Cô cười khúc khích hỏi, trán hai người chạm nhau, sự ngọt ngào lan tỏa xung quanh họ.

Cô hôn lên mặt anh.

Anh vững vàng nâng cô lên, Hạ Cảnh Tây truy đuổi đôi môi cô rồi ôn nhu hôn lên, dường như anh cũng bị ảnh hưởng bởi tâm tình vui vẻ của cô, giọng nói cũng mang theo ý cười: “ Thích.


Ý cười càng đậm hơn, Tang Nhược cố ý né ra sau tránh nụ hôn của anh, hai tay nâng mặt anh lên, giọng như là đang uy hiếp trẻ con: “Thích đến mức nào, em không thích anh nói từ thích bình thường đâu nha.


Lòng bàn tay của cô mềm mại không thể diễn tả được, Hạ Cảnh Tây nghiêng đầu hôn cô một cái, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô không chớp mắt, không trả lời mà thay vào đó hỏi ngược lại cô: “Tại sao em lại tặng đèn ngủ cho anh?”
Tang Nhược nhướng mày đắc ý: “Anh đoán đi.


Cô nhìn chằm chằm vào anh, cô nhận ra rằng ánh mắt mỗi khi anh nhìn cô ngày càng nồng đậm, cô không khỏi cảm thấy tự hào, đáy lòng nơi nào đó cũng trở nên mềm mại, cô lần nữa hôn lên mí mắt anh.

“Bởi vì…” Hôn xong, bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cô chớp chớp mắt cười khúc khích chủ động giải thích, “Đó là ngọn đèn chiếu sáng ngôi nhà của chúng ta.

Đèn chiếu sáng ngôi nhà của chúng ta…
Thứ tình cảm vốn đã xuất hiện trong thư phòng lại một lần nữa bao bọc lấy trái tim anh, phủ lên từng lớp từng lớp, bởi vì sự tồn tại của cô mà chạm đến nơi mềm nhất trong trái tim anh.

Yết hầu Hạ Cảnh Tây chuyển động lên xuống, giọng anh khàn khàn: “Ngọn đèn đó ở trong trái tim anh.


Đó không chỉ là thắp sáng ngôi nhà, mà còn thắp sáng trái tim anh, cô là ngọn đèn trong trái tim anh, nếu như anh không gặp được cô…
“Cảm ơn em.

” Anh nhìn vào đôi mắt cô bằng tình cảm nồng đậm khó tả, Hạ Cảnh Tây một tay đỡ eo cô, tay còn lại vòng ra sau đầu cô, hơi thở nặng nề hôn lên môi cô.

Không một chút chần chờ, Tang Nhược cũng nghênh đón phối hợp.

Nụ hôn kéo dài và mãnh liệt, hai người dường như muốn hòa làm một với đối phương, không muốn tách rời, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hơi thở của cả hai đã trở nên kịch liệt.

Răng môi giao hòa, yêu thương phun trào.

Kết thúc nụ hôn, Tang Nhược mổ nhẹ vào môi anh, sau đó nâng mặt anh lên hôn lên mí mắt, cuối cùng dừng lại trán anh để lại nụ cười đắc ý.

“Nếu thích vậy, lát nữa anh vào phòng sách mở ra xem đi.


” Cô ngạo nghễ ra lệnh cho anh.

“Được.


Hơi thở của anh phả nhẹ lên da cô, làm cô có một chút ngứa ngáy, tim Tang Nhược run lên, lòng ngực cũng theo đó phồng lên xẹp xuống, cô nhìn anh tựa như đang làm nũng: “Hạ Cảnh Tây, mình uống chút rượu có được không?”
Giọng cô quyến rũ ngọt ngào như dòng nước, cho dù cô không làm nũng đi nữa thì Hạ Cảnh Tây cũng không cưỡng lại được, chứ đừng nói là từ chối.

“Được.

” Anh khẽ hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Anh sẽ thỏa mãn với bất kỳ điều gì cô muốn, với tư thế cũ anh ôm cô đến ghế sofa ngồi xuống, cho dù là bước xuống thì cánh tay anh vẫn đang ôm lấy cô.

“Rượu.

” Cô đang tìm tư thế thoải mái ngồi bên cạnh anh, Tang Nhược lười biếng chỉ ngón tay mảnh khảnh của mình về hướng bàn trà, trên bàn có ly đế cao và chai rượu đỏ, với chiếc bánh gato đang ăn dở.

Hạ Cảnh Tây nghiêng mình rót hai ly rượu.

Cô nhếch môi cười rạng rỡ, giơ tay đón ly rượu, Tang Nhược vui vẻ chạm ly với anh: “ lSinh nhật vui vẻ, bạn trai của em, còn có…”
Cô chớp chớp mắt, dừng lại.

Đáy lòng anh mềm nhũn, Hạ Cảnh Tây tiếp theo lời cô hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn có…” Hai ly rượu vẫn còn đang chạm nhau, Tang Nhược chậm rãi tiến đến gần, đặt nụ hôn lên má của anh: “Về sau mỗi năm đến sinh nhật em sẽ trải qua cùng anh.


“Hài lòng không?” Cô hỏi.

Ánh mắt cô lấp lánh như những vì sao, sáng chói không gì sánh bằng, từng chút từng chút một chiếm lấy trái tim anh, không một phút chần chờ, anh hôn lên đôi môi cô.

“Hài lòng.

” Anh khàn giọng trả lời.

Tang Nhược cười.

“Em dạy anh uống rượu có được không?” Cô chưa uống nhiều nhưng hình như có vẻ say, lúc nụ hôn kết thúc thì giọng nói của cô trở nên đầy mê hoặc.

Hạ Cảnh Tây nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của cô: “Uống như thế nào?”
Tang Nhược đắc ý nhíu mày, ngón tay di chuyển qua lại trên lồng ngực của anh: “Rượu giao bôi nha, anh có muốn biết cảm giác khi uống theo kiểu đấy thế nào không, hả?”
Cô giống như đang say.

“Muốn.


” Hạ Cảnh Tây thuận theo lời nói của cô mà dỗ dành, nụ cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn: “Em dạy anh đi.


Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh, đại não trống rỗng hai giây, thiếu một chút nữa thôi, Tang Nhược như đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Hạ Cảnh Tây chăm chú nhìn cô thật lâu, mấy phút sau cố ý hạ giọng mấy phần, chầm chậm dụ dỗ từng lời từng chữ như rót vào lòng cô: “Tang Tang, dạy anh.


Tang Nhược đúng lúc miệng lưỡi khô đắng.

“Được, em dạy anh.

” Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cô đáp ứng theo bản năng.

Tay cô cầm ly rượu nâng lên, dưới ánh nhìn chuyên chú của anh, cô từ từ ngoắc lấy tay anh làm động tác giao bôi.

Da thịt chạm vào nhau, trái tim của cả hai đều rung lên.

“Tiếp theo làm thế nào?” Hạ Cảnh Tây tiếp tục dụ dỗ, giọng ngày càng trầm hơn.

“Uống rượu.

” Hô hấp Tang Nhược không ổn định, có một chút không chống đỡ được.

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn cô.

“Như vậy sao?” Anh đặt ly rượu lên môi mình.

Rõ ràng là hành động cực kỳ đơn giản, nhưng anh hết lần này lần khác làm nó trở nên tao nhã không gì sánh được, hóc môn nam tính khiêu gợi tỏa ra xung quanh, quyến rũ chết người.

Cô bị anh mê hoặc, Tang Nhược nhìn chằm chằm vào môi anh trả lời: “Đúng.


Hạ Cảnh Tây mỉm cười, ánh mắt thắm thiết: “Uống cùng nhau, hả?”
Tang Nhược ngây ngốc gật đầu: “Đúng…”
Đầu hơi ngửa ra, chất lỏng đỏ sậm thấm vào cổ họng, mang đến cảm giác khó tả.

“Uống xong rượu giao bôi xong thì làm gì tiếp theo?” Ly rượu vừa rời khỏi môi cô, bên tai Tang Nhược có giọng nói trầm ấm của anh vang lên, “Tang Tang dạy cho anh, có được không?”
Cô không chút suy nghĩ buột miệng nói ra: “Hôn, ưm.


Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị phủ kín.

Mùi men rượu vang đỏ len lỏi khi hai đôi môi quấn quýt, hơi thở của cả hai quyện lấy nhau, triền miên không dứt, bởi vì chính là đối phương, nên cảm giác hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Đến nỗi chỉ muốn hôn nhau mãi không dứt, cho đến khi thiên trường địa cửu.

…………………….

.

“Hạ Cảnh Tây.


” Tang Nhược gối đầu trên đùi ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười mang theo men say thật trong sáng và quyến rũ, hấp dẫn lạ thường: “Hình như em say rồi, làm sao bây giờ?”
Bàn tay Hạ Cảnh Tây khẽ vuốt khuôn mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Anh sẽ ở lại với em.


“Được nha.

” Tang Nhược lập tức nở nụ cười mãn nguyện, cô nắm lấy những ngón tay của anh vuốt ve chơi đùa với chúng, như thể đang suy nghĩ gì đó cô nói: “Ngẩng đầu lên, anh nhìn trăng kìa.


Hạ Cảnh Tây nghe theo lời cô.

“Anh có nghe qua câu nói này chưa?”
“Câu gì?”
“Ngốc quá.

” Ngón tay cô chọc chọc trán anh, Tang Nhược cười đắc ý: “Audrey Hepburn nói: [Đương nhiên, tôi sẽ không hái trăng, tôi muốn mặt trăng đến bên tôi.

]”
Hạ Cảnh Tây lập tức hiểu ý cô, trở tay nắm lấy mấy ngón tay của cô đặt lên môi hôn xuống, anh nhìn vào mắt cô chăm chú, nhỏ giọng nói: “Dù có đi bao xa anh cũng sẽ đến bên cạnh em.


Không cần lời nói rõ ràng, cả hai đều hiểu ý của nhau.

Nụ cười trên khóe môi Tang Nhược càng thêm sâu, cô ra hiệu cho anh cúi xuống, khi anh cúi gần cô đưa hai tay ôm lấy cổ anh, cố ý ghé gần tai anh thổi nhẹ, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Anh thật may mắn, vì đã tìm em trở về.


Hạ Cảnh Tây bật cười.

“Đúng vậy.

” Anh khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, tiếng cười và hơi thở hòa quyện với nhau: “Điều may mắn nhất là anh đã tìm lại được Nhược Nhược.


Khi ánh mắt chạm vào nhau, Tang Nhược cười càng rạng rỡ.

Trước mắt hình như có hai hình ảnh chồng lên nhau, cô mở to mắt nhìn anh làm nũng: “Hình như em say thật rồi.


Hạ Cảnh Tây dỗ cô: “Đi ngủ nhé?”
“Được rồi.

” Cô vô ý cọ cọ vào người anh, gương mặt cô hiện lên lúm đồng tiền, Tang Nhược cười ngọt ngào: “Anh phải đi cùng em, dỗ em ngủ mới được.


“Được.

” Hạ Cảnh Tây thuận thế ôm cô trở về giường.

Anh vừa đặt cô xuống, cổ anh bị hai tay cô ôm lấy, khoảng cách hai người kéo gần trong gang tấc.

Có lẽ bởi vì say rượu, nên khi cô mỉm cười đôi mắt ướt át diễm lệ, giờ phút này đây trong đôi mắt cô chỉ có hình dáng anh, cô nói: “Hạ Cảnh Tây, em có một bí mật muốn nói với anh……”


Đọc truyện chữ Full