DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Buông Tay Anh
Chương 1: Cái Tên Nam Hồ Ly Tinh Kia Làm Cô Thần Hồn Điên Đảo

Hội quán Lan Thanh ở thành phố Tây nổi danh về chế độ hội viên Vip, phong cách trồng cây hòa hợp với thiên nhiên, tính bảo mật cực kì cao.

Tang Nhược miễn cưỡng dựa vào thành ghế, đôi chân thon dài nhỏ nhắn ưu nhã chéo vào nhau, bộ đồ sườn xám màu xanh lam càng phát họa bộ dáng thư thái và thướt tha hoàn mỹ của cô, mái tóc dài đen óng tùy ý buộc lên, vầng trán đầy đặn nhẵn mịn cùng với chiếc cổ thiên nga thon dài nhìn một cái không sót cái gì.

Cô hạ mắt, ngón tay quá sức trắng nõn điểm nhẹ lên màn hình di động.

Trên giao diện Wechat là tin nhắn cô cùng Hạ Cảnh Tây dừng lại ở nửa tháng trước _________

[Đêm nay khi nào anh trở về?]

[Đi công tác rồi.]

Chỉ hai chữ, về sau hai người không có liên lạc với nhau nữa.

***Chữ Trung là 出差có nghĩa là đi công tác nên mình để nguyên văn là chỉ hai chữ.

Cô cũng không biết khi nào anh sẽ trở về, cũng không biết anh đang đi công tác ở đâu.

Rời khỏi Wechat, tùy ý ném điện thoại lên trên bàn tròn nhỏ, tâm tình của Tang Nhược vô cùng phiền muộn, trên mặt không biểu lộ gì bưng ly rượu đế cao lên nhấp một ngụm rượu.

Một bên ánh đèn chiếu xuống, màu sắc ấm áp hài hòa, Tang Nhược vốn đã có ngũ quan xinh đẹp nay thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt mông lung lại càng lộ thêm vẻ kiều diễm.

Làn da trắng nõn tinh tế, thanh tú lạnh lùng đầy mê hoặc, ánh mắt không tự chủ đến mê ly.

Xinh đẹp đến mức chói mắt.

Lúc người đại diện của cô là Đoạn Du đến tìm cô thì tình cờ gặp được một màn này.

Mi mắt cô khẽ giật giật.

Gương mặt này của Tang Nhược xinh đẹp động lòng người, kèm theo phong tình, vốn là vừa thuần lại vừa dục*, khí chất rất đặc biệt, cho dù là nam hay nữ thì nhìn lâu cũng không thấy chán, chỉ có thể cảm thấy cô là một tiểu yêu tinh đoạt đi hồn phách của con người.

*Vừa thuần lại vừa dục: Ý muốn nói là vừa thuần khiết lại mang theo dục vọng.

Nhìn ra nhan sắc thuộc hàng bậc nhất nhì của làng giải trí, ai cũng có thể nhận ra được.

Nhưng hết lần này đến lần khác...

Chao ôi.

Đoản Du trầm mặt đến gần, chỉ hận rèn sắc không thành thép: "Có thể lên tinh thần một chút được không, đêm nay chị để cho em đến đây là để trốn ở đây uống rượu giải sầu sao? Có còn muốn đoạt lại phim của đạo diễn Chu nữa hay không?"

Tang Nhược ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt, một tay chống cằm, phong tình lại vô tội: "Em nghĩ cũng không đến lượt mình đâu. Đạo diễn Chu đòi hỏi rất cao, không chịu người có kỹ năng diễn tệ, mà em là một bình hoa nha."

Đoản Du: "......."

Xác định vị trí của bản thân thực sự rõ ràng.

Oán hận nhìn chằm chằm Tang Nhược, bỗng nhiên nghĩ đến thái độ của cô không chịu diễn cảnh hôn, Đoản Du thuận miệng trách cái người bạn trai thần bí kia của cô: "Lại đang nghĩ về bạn trai à? Anh ta đã cho em uống thuốc mê gì vậy, rốt cuộc cái tên nam hồ ly tinh này là ai mà làm cho em thần hồn điên đảo như vậy chứ, là ai hả?"

Nam hồ ly tinh?

Đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng loại từ này để hình dung Hạ Cảnh Tây.

Tang Nhược không nhịn được mà giương môi cười ra tiếng.

Nhưng mà... cũng không phải là nam hồ ly tinh làm cho cô thần hồn điên đảo nha, đây đều là cô tự nguyện.

Đoạn Du nhìn thấy như vậy, hai huyệt thái dương liền đau.

"Tang Nhược!!!!!!!!" Còn chưa có hết giận lại trừng cô, chỉ còn thiếu cái lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán cô: "Em còn cười được? Nếu không phải gọi là nam hồ ly thì gọi là cái gì? Chẳng lẽ.... Đừng nói với chị đó là một ông già đấy nhé?"

Suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt cô nhìn Tang Nhược trở nên quỷ dị.

Tang Nhược biết được cô đang suy nghĩ cái gì.

Sợ cô ấy còn muốn nhắc đến nữa nên cô có chút lười nhác cong cong môi đứng dậy: "Không phải là cái loại ông già đó đâu, đi thôi, nghe lời chị trở lại phòng bao, tiếp tục làm bình hoa."

Không giải thích gì thêm.

Đoạn Du cũng không có ý định buông tha cho cô, đè thấp giọng nghĩ linh tinh: "Em mới hai mươi hai tuổi, được bao nhiêu tuổi chứ, yêu đương cái gì, chuyên tâm gây dựng sự nghiệp không tốt sao? Cái tên nam hồ ly đó có tiền, có sự nghiệp đáng để tin cậy sao?"

Cô đi theo Tang Nhược đã nửa năm, cũng có lần trong lúc vô tình thấy Tang Nhược yêu kiều ngọt ngào như vậy nói chuyện điện thoại, mới biết được chuyện cô đã sớm có bạn trai, lúc ấy cũng đã hạ lệnh cưỡng chế chia tay nhưng Tang Nhược không chịu.

Một lần thuận miệng thế là cô gọi nam hồ ly tinh đã thành thói quen.

"Nam hồ ly tinh đó có thể giúp được cho em cái gì?" Đoản Du rất không khách khí mà liếc mắt, nghĩ đến cái gì đó liền thốt ra: "Để chị tìm người giúp em xem bài Tarot. Em nha, ba tháng tới sắc giới dục giới, tuyệt đối có thể thuận buồm xuôi gió, nếu không thì ở đó chờ khóc đi!!!"

Cô ấy nghĩ nghĩ, nếu bạn trai kia của Tang Nhược không phải là một ông già, vậy đó chắc là một tên tiểu bạch kiểm đã không giúp được gì cho Tang Nhược ngược lại còn cản đường của cô.

Nếu không phải như vậy thì làm sao Tang Nhược lại không có tài nguyên đây?

Không được, nam sắc hại người.

Vì tương lai của Tang Nhược, cô ấy nhất định phải bắt cô chia tay.

Hạ quyết tâm, cô dụ dỗ từng bước: "Tang Nhược...."

Nhưng thấy Tang Nhược đang nhìn chằm chằm về một hướng khác, Đoạn Du vô ý thuận theo tầm mắt của cô mà nhìn theo_____

Cửa phòng bao mở ra, ánh sáng bên trong hơi tối, hé lộ một khuôn mặt cao quý tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, mũi cao môi mỏng, mày kiếm mắt sáng.

Sương mù dày đặc mọi thứ trở nên mơ hồ nhưng lại không thể che dấu đi ngũ quan mang đến lực sát thương của người đàn ông, cùng quanh thân phát ra sự sắc bén lúc ẩn lúc hiện, đó chính là sự quyến rũ trưởng thành độc nhất vô nhị của một người đàn ông sau khi trải qua sóng gió lắng đọng lại tạo nên.

Đột nhiên người đàn ông nâng mắt lên, ánh mắt hờ hững quét tới.

Ánh mắt sâu tối, sâu không lường được.

Đoạn Du giật mình một cái, không hiểu sao sau lưng mình dâng lên một luồng khí lạnh lẽo, không dám nhìn nữa, túm lấy Tang Nhược làm cô hoàn hồn rồi tức tốc mang cô rời đi.

Đi thẳng một đoạn xa, cô nàng mới cảm thấy được khí thế ép người đó giảm đi được một chút, nhịn không được cảm khái: "Em biết người kia là ai không? Là Hạ Cảnh Tây đấy. Nhà họ Hạ của vị kia là đứng đầu trong giới hào môn của thành phố Tây đó, cũng may là cái tên nam hồ ly tinh kia của em không phải là anh ta, không đúng, chỉ cần cái tên nam hồ ly tinh của em không phải là anh ta là tốt rồi."

"Tại sao?" Tang Nhược ngoắc ngoắc môi, lười biếng cười khẽ.

Đoạn Du chỉ nghĩ là cô đang hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi một chút.

"Bởi vì anh ta là Hạ Cảnh Tây."

Cô nhắc nhở: "Nhà họ Hạ là đầm rồng hang hổ, gia tộc có địa vị cao như thế cùng với Cửu Long đoạt lấy Huyền Vũ môn có khác gì nhau? Nghe nói ba mẹ của Hạ Cảnh Tây đều đã mất, từ nhỏ ở nhà họ Hạ đã không được chào đón, nhưng người như anh ta, có thể đứng vững như vậy, có thể đem người chú bác thân thuộc của mình chỉnh đến cửa nát nhà tan, vậy thì đối với người ngoài, anh ta còn có thứ tình gì có thể nói được?"

"Cái loại đàn ông như vậy trốn còn không kịp, chân thành ở cùng một chỗ với anh ta, chỉ có thể bị chơi đến không còn sót lại một chút cặn."

"Nhưng mà Triệu Thiên Mạn kia là chuyện gì nha?" Suy xét lại, nghĩ đến bên cạnh Hạ Cảnh Tây khi nảy hình như là Triệu Thiên Mạn đang muốn mời rượu, Đoạn Du nhíu mày: "Chẳng lẽ Triệu Thiên Mạn lại muốn dựa vào Hạ Cảnh Tây, còn là đã dựa vào được rồi?"

Triệu Thiên Mạn và Tang Nhược là nghệ sĩ cùng công ty, vốn không có xung đột gì, Tang Nhược xinh đẹp, Triệu Thiên Mạn thì thanh thuần, nhưng mà không biết vì sao, dạo gần đây hai cái quay chụp cho tạp chí của cô liên tiếp bị Triệu Thiên Mạn cướp đi.

"Cô ta cũng muốn vào đoàn phim của Chu đạo diễn ư?"

Quay đầu lại đã thấy Tang Nhược rủ ni xuống, một bộ dáng không thèm để ý, Đoạn Du quả thực đối với cô không còn cách nào nữa rồi.

"Tang Nhược!!!"

************

Đêm nay nhà sản xuất đặc biệt kết thúc bữa tiệc sớm vì Chu đạo diễn, Đoạn Du tối nay còn có việc nên liền đi trước, lúc đến Tang Nhược tự mình lái xe, vì uống rượu nên vào toilet chờ tài xế đến.

Không nghĩ đến___________

Bên trong hành lang yên tĩnh, người đàn ông dáng người thẳng tắp đang ung dung dựa vào vách tường, môi mỏng cắn điếu thuốc thật đẹp mắt, môi mỏng bình thường bị người ta cho rằng bạc tình bạc nghĩa, làn khói phun ra bay vào lẳng lặng lượn lờ, một vòng đỏ tươi lúc sáng lúc tối.

Tang Nhược hoảng hốt nhớ lại lúc mới gặp Hạ Cảnh Tây đêm đó, hoàn cảnh cùng giờ phút này không khác lắm.

"Đến đây." Chợt âm thanh khàn khàn lộ ra sự lười biếng và một chút say rượu ở bên trong vang lên hai chữ.

Thuần trầm lơ đãng.

Đôi lông mi dài của Tang Nhược vểnh lên vỗ nhẹ.

Ánh sáng bên trong hành lang có vẻ hơi u ám, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hạ Cảnh Tây thâm thúy yên tĩnh, phá lệ đen bóng, bờ lại như câu lên tạo thành vòng cung cực cạn, hàm súc cực kì nhạt, giống như cười mà lại không cười.

Ở giữa lặng yên không một tiếng động, một cổ hormone nam tính khiêu gợi mờ mờ ảo ảo phát ra.

Có thể để người ta dễ như trở bàn tay mà sa vào trong đó.

Anh cứ như vậy thâm trầm mà nhìn cô.

"Tang Nhược." Anh phủi phủi khói bụi, yết hầu lăn nhẹ lên xuống, tên của cô từ bên trong môi mỏng của anh không nhanh không chậm phát ra.

Giống như có một luồng điện chạy qua, trong đáy lòng của Tang Nhược phút chốc trào dâng rung động, cực kì không có tiền đồ.

Ngực có chút ngột ngạt.

Vốn là như vậy.

Nửa tháng không có liên lạc với nhau, trở về rồi tựa hồ như cùng nửa tháng trước cũng không có gì khác biệt. Thời gian hai năm trôi qua thật nhanh, đa phần đều là như vậy, anh bận rộn cũng không nói qua cho cô biết, mà cô đã mấy lần thất vọng xong sau khi hiểu rồi cũng không hỏi thêm nữa.

Đến tột cùng là anh không thèm để ý, hay là cô đã để ý quá nhiều?

Hết lần này tới lần khác, chỉ cần là một câu hay một ánh mắt của anh thôi cũng có thể làm cho đáy lòng cô tràn đầy vui vẻ.

Đầu ngón tay run rẩy, Tang Nhược quay mặt đi chỗ khác.

Nhấc chân lên, cô trực tiếp đi về phía trước không chớp mắt, thuận tiện lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.

Lúc đi ngang qua người đàn ông bên cạnh, mơ hồ có hỗn hợp mùi rượu có mùi bạc hà nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá xông vào mũi cô, dù cho là không nhìn anh nhưng Tang Nhược vẫn như vậy có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông rơi trên mặt mình.

Thâm trầm, nguy hiểm.

Khóe mắt quét qua bên trong, người đàn ông chậm rãi tiếp xúc nuốt mây nhả khói*.

*Nuốt mây nhả khói: Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ban đầu nó được mô tả là cách luyện tập của Đạo giáo và nuôi dưỡng năng lượng mà không ăn ngũ cốc, sau đó nó được mô tả là hút thuốc. (Nguồn Baidu)

Nhịp tim đập hơi nhanh, cô mặt không biến sắc mà bước nhanh hơn.

Nhưng ở một giây sau, bàn tay nóng rực của người đàn ông đã dán lên da thịt cô, ôm lấy vòng eo của cô, tiếp theo đột nhiên ấn một cái_____

"A..."

Cho dù hai tay theo phản xạ có điều kiện chống đỡ lên ngực anh thì chóp mũi của cô vẫn là đụng phải lồng ngực cứng rắn của anh.

Đau.

Hơi nước bất ngờ tích tụ lên hai con ngươi của cô, mi tâm Tang Nhược nhíu lại.

"Không nhìn thấy tôi à?" Giọng nói người đàn ông ấm ách vang lên.

Gò má của cô bị tay kia của anh vẫn đang còn cầm điếu thuốc bóp chặt, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên.

Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.

Từng sợi tóc rơi xuống tán loạn, ngón tay thon dài của anh hờ hững lướt qua hai giây sau đó đến chỗ tai cô, tay của anh không có lập tức thu về mà dừng lại xoa xoa lên vành tai của cô.

Vuốt khẽ chơi đùa một hồi, sau đó lòng bàn tay di chuyển về phía da mặt mịn màng trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng chậm chạp mà vuốt ve.

Cuối cùng, dừng lại trên nốt ruồi lệ của cô.

Mà tay của anh ôm lấy eo cô, dọc theo sườn xám từ từ đi lên, lúc đụng phải một viên nút ở phía sau, đầu ngón tay tựa như có như không cũng đụng phải sự mềm mại lên xuống của cô, cách lớp vải anh vẫn như cũ có thể dễ dàng gợi lên cảm giác khác thường.

Hô hấp Tang Nhược hơi ngưng lại, cơ thể càng căng cứng.

Hạ Cảnh Tây như có như không thấp giọng cười một tiếng.

Tang Nhược muốn đẩy anh ra, chỉ là cô còn chưa kịp hành động thì tay phải của anh bỗng nhiên giữ lấy gáy của cô, bắt cô phải ngước mặt lên một lần nữa.

Một giây sau, gương mặt anh phóng đại trước mắt cô, rõ ràng đây là nụ hôn trừng phạt, anh cường thế chồng chất phủ lên môi cô.

"Ưm, ưm."

Răng môi giao nhau, quấn lấy nhau, hô hấp của cô tựa hồ bị anh đoạt hết.

Đồng thời tay trái của anh cũng không nhàn rỗi, quen thuộc mà mơn trớn ở phía sau, trở lại cái viên nút kia sờ soạng một hồi ý muốn mở ra, mở không được thậm chí còn muốn trực tiếp giật đứt nó ra.

Tang Nhược thanh tỉnh.

Trong mắt của anh rõ ràng nhuộm màu dục vọng không thể quen thuộc hơn được nữa.

Cô chưa có lớn mật đến mức ở chỗ này mà cùng anh làm chuyện thân mật.

"...........Hạ Cảnh Tây!" Một mảng ửng đỏ nhiễm trên gương mặt cô, cô thấp giọng gọi tên của anh với ý muốn ngăn hành động của anh lại.

Đáp lại cô là một tiếng cười khẽ.

Môi mỏng của anh như có như không dán lên tai của cô, hơi thở cực nóng phả ra, tư thế thân mật.

"Không có bị câm à?" Hạ Cảnh Tây thu lại ý cười, mâu quang liếc cô, nhéo nhéo gương mặt cô gái, môi mỏng động đậy ép cô phải trả lời: "Nhìn cũng không nhìn thấy tôi, nghe cũng không nghe thấy tôi gọi hay sao, hửm...?"

Tang Nhược bị ép phải chống đỡ lấy lồng ngực anh, kết cấu rắn chắc dưới lòng bàn tay, xuyên qua áo sơ mi quý giá được chế tạo kì công, cô tựa hồ như có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập của trái tim anh.

Một chút lại một chút.

Rất gần.

Khoảng cách của cô và anh rất gần, gần đến....... Cô bỗng nhiên ngửi thấy trên người anh ngoài có hơi dính men rượu tựa hồ còn có nhiễm một cỗ mùi nước hoa nhàn nhạt.

Là của phụ nữ.

Tang Nhược nhớ đến Triệu Thiên Mạn đứng bên cạnh anh, nhớ đến cái nhìn ngang qua đầy lãnh đạm kia của anh, dường như coi cô như người hoàn toàn xa lạ.

Cô lại nghĩ đến là cô căn bản không biết hôm nay anh sẽ trở về.

"Không nhìn thấy." Lưng dưới lòng bàn tay anh thẳng tắp, cô cười như không cười.

Là đáp lại, càng là khiêu khích.

Môi của cô kéo lên, son môi đã bị hôn hết, nhưng là cánh môi của cô tự nhiên vẫn mang màu đỏ ửng, giờ phút này lại càng thêm diễm lệ.

Lần đầu tiên mặc một thân sườn xám, câu người không ý thức được.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây tối dần.

"Cáu kỉnh nháo cái gì chứ?" Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói trong không gian lặng yên không một tiếng động khàn khàn hai phần.

Hô hấp dường như cũng ngày càng trầm xuống.

Tang Nhược vốn định phủ nhận đẩy anh ra nhưng mà không ngờ lời đến khóe môi như thế nào lại biến thành: "Vậy anh sẽ dỗ dành em sao?"

Cái cằm của của cô khẽ nâng lên, hờ hững cười.

Nhưng thật ra trong lòng cũng đang khẩn trương chờ đợi.

Đầu ngón tay của cô xoa lên lồng ngực anh: "Hạ..........."

Nụ hôn rơi xuống, che hết bầu trời.

Môi cô bị anh chiếm lấy cực kì hung ác.

Bộ sườn xám ở trên người cô ở dưới tay anh dường như không ổn định, trở nên nguy hiểm.

Động tác bất ngờ của anh làm cho Tang Nhược bất đắc dĩ phải dựa lên vai anh để ổn định thân hình, nụ hôn cực nóng, dâng lên sự chờ mong rồi sau đó lạnh dần cuối cùng là thất bại.

"Dỗ dành, đổi chỗ." Mông bị vỗ xuống, cô nghe được thanh âm khản đặc căng cứng của anh.

Thời điểm bốn mắt giao nhau, cô nhìn thấy đáy mắt của anh thâm trầm ảm đạm.

Anh rất thích cùng cô làm chuyện này.

*********************

Địa điểm từ hành lang được Hạ Cảnh Tây đổi thành bên trong chiếc Bentley màu đen, điều không đổi chính là anh muốn cô.

Tang Nhược ngồi ở trên người anh, bị anh đặt ở trong ngực, anh bóp lấy eo cô, mắt đen vẫn giống hệt như trước đây, sâu không thấy đáy, nụ hôn lại một lần nữa rơi xuống bao phủ lấy cô.

Cô thích anh hôn mình, cũng thích được cùng anh làm chuyện thân mật.

Chỉ là.........

Trong xe có mùi nước hoa không thuộc về cô.

"Hôm nay trở về à?" Tang Nhược mở to mắt, không có đáp lại nụ hôn của anh, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại hỏi anh câu này.

Hạ Cảnh Tây nâng trán chống lên trán cô.

Anh hôn mặt rồi đến chân mày, tiếp theo là nốt ruồi lệ kia.

"Hôm qua." Giọng anh trầm thấp nói: "Chuyên tâm một chút, hửm....?"

Đầu ngón tay Tang Nhược hơi cứng lại.

Cái nút đã bị anh mở ra hai viên, từ lòng bàn tay anh chạm đến da thịt bên trong nóng hổi.

Kiều diễm lưu loát.

Nụ hôn của anh lại hướng xuống.

Tang Nhược cáu kỉnh né tránh: "Không muốn."

Lòng bàn tay chống đỡ lấy ngực anh, cô từ chổi.

Hạ Cảnh Tây dừng lại động tác, yên lặng hai giây.

Môi mỏng câu lên một đường cong, ánh mắt khóa chặt trên người cô như là muốn nhìn đến chỗ sâu nhất trong đôi mắt của cô, lòng bàn tay anh vuốt ve gò má cô gái, trong cổ họng phát ra những âm thanh trầm thấp, mang theo chút vô lại: "Không muốn tôi ư?"

Hô hấp Tang Nhược bỗng nhiên hỗn loạn.

Nụ hôn thuộc về anh lập tức một lần nữa lại rơi xuống, trở nên nhu tình như nước.

Tang Nhược vẫn còn muốn tránh.

Trong phút chốc, cửa xe không báo trước bỗng nhiên bị người bên ngoài mở ra.

"Anh Hạ_________"

******************

Đọc truyện chữ Full