DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 432: Thần Binh chiến đội và Long Vệ Quân

<!-- --> Tuy rằng những lời này không lớn, nhưng Thần Binh chiến đội và bốn phía đều nghe rất rõ ràng, nhưng trừ nhóm người này ra, không ai có thể hiểu được câu nói đó có ý nghĩa như thế nào.

Cho bọn họ tự do, chẳng phải là một sự giải thoát, đối với đám người Lý Cường Binh mà nói, loại tự do này, chính là Tiêu Thu Phong đã từ bỏ bọn họ, dứt bỏ danh hiệu Thần Binh chi vương, trở về làm một người bình thường, bởi vì bọn họ đã thất bại, bọn họ không xứng!

Thiết Trụ lạnh lùng nhìn Long Vệ quân, quay đầu lại nói với Lý Cường Binh: "Chúng ta tất thắng!"

Lý Cường Binh gật đầu, âm thanh cũng trở nên lớn hơn: "Thần Binh chiến đội tất thắng!"

"Thần Binh chiến đội tất thắng!"Tất cả đội viên, đều nhìn thấy Tiêu Thu Phong, dũng khí và niềm tin vô hạn bộc phát, loại lực lượng này, không cần nhiều kích thích, bởi vì bọn họ đều có cảm nhận của trung thần, đưa ra hy vọng, bọn họ đều nhất định có thể đạt được.

Không ai ngờ được, khí thể của Thần Binh chiến đội, bởi vì một câu nói kia mà trở nên mạnh mẽ, trong phút chốc, ngay cả khí thế tức giận của Long Vệ quân cũng vượt qua, giữa sân, đã có rất nhiều người đứng về phía Thần Binh, vì bọn họ mà cổ vũ khuyến khích, đối đầu với Long Tương, người khiêu chiến quả thật cần dũng khí rất lớn.

Rất nhiều người cũng đã nhận ra người đàn ông đó, chính là Tiêu thiếu gia đông nam nổi lên gần đây ở kinh thành, Hoàng gia bị hủy diệt, Bàng gia suy tàn, bởi vì hắn đến, trong lòng mọi người đều biết, chỉ có người đàn ông này, mới có thực lực khiêu chiến Long Tương.

Chịu ảnh hưởng của Thần Binh, khí thế của Kinh Vệ quân đại thinh, ngày trước luôn bị Long Vệ quân áp đặt, nhưng giờ đây khunh tình biểu đạt, chiến ý vô cùng. Còn chưa bắt đầu mà đã xuất hiện mạnh mẽ, trên sân tràn ngập chiến ý.

Lần này, ngay cả một người không bận tâm đến mọi chuyện như Đinh Bản Quân cũng không nhịn được quay đầu lại, hướng về phía Tiêu Thu Phong nở nụ cười. giơ tay lên, nhếch một ngón cái. Trên đời này ai có được uy vọng như thế, có thể làm cho người ta thấy chết không sợ, nhiệt huyết tràn trề, mới chính là vua. Mà cái đó thuộc về người đàn ông Tiêu gia này.

Đinh Ái Quốc thì càng không cần phải nói, nếu như không phải ở trước mặt nhiều người, ông ta nhất định phải ôm Tiêu Thu Phong một cái thật mãnh liệt, để biểu đạt sự cuồng động và kinh hỉ trong lòng, một vệ đội có khí thế như ậy, còn e ngại cái gì sao? Long Tương thì sao, cũng có thể dẫm nát dưới chân luôn.

"Không hổ là con rể Đinh gia, tốt!"

Lần đầu tiên Đinh Ái Quốc thừa nhận thân phận con rể này, đối với Đinh gia, điều này không có gì đáng chê cười, ngược lại còn biến thành một vinh quang, bất luận kẻ nào có một người con rể như vậy, hẳn là điều đáng kiêu ngạo.

Tiếng trống trận vang lên, không quy tắc, không hạn chế, điều kiện thắng lợi, chính là một bên hoàn toàn ngã xuống hoặc đầu hàng.

Không ai sợ chết, bởi vì đây là vinh quang chi chiến, không ai lùi bước, bởi vì muốn lùi cũng đã không thể. Dũng giả gặp nhau, cuồng giả thắng. Bây giờ hai bên gặp nhau, để xem người nào cuồng hơn, kiêu ngạo hơn.

Giờ phút này, đánh giá lực lượng, không một chút giả dối, người đứng cuối cùng, chính là người chiến thắng.

Sau lưng hai bên, là vệ đội hậu cần, bọn họ không chuẩn bị hỗ trợ, mà chuẩn bị cáng, cứu trị cho người bị thương. Tuy rằng không nhất định sẽ trí mạng, nhưng người mất đi lực chiến đấu, phải nhanh chóng rút khỏi chiến trường. Bằng không khi chiến đấu kịch liệt lên, chiến thế cường đại sẽ làm bị thương đến những người vô tội.

Loại quần ẩu chi chiến này, là sở trưởng của Lý Cường Binh và Thiết Trụ. Nếu đếm số lần đại chiến kiểu như vậy, thì cơ hồ đã lên đến trăm lần, lực lượng cường hãn bá đạo, mang theo thân hình như mãnh hổ, cơ hồ không người nào có thể ngăn cản. Cho dù là Tiêu Thu Phong, đối đầu với hai Thần Binh chi vương này liên thủ lại, thì cũng không dễ dàng.

Làm đối phương mất đi sức chiến đấu dễ dàng nhất chính là đánh gãy tay chân, tiếng trống vừa vang, Lý Cường Binh đã không nhịn được, lao lên, sớm đã nghe nói bát long sử trong kinh rất lợi hại, lúc này hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội đánh giá, giống như lời Tiêu thiếu gia đã nói, đây là thời điểm chứng mính Thần Binh chiến đội cường đại.

Tất cả vinh dự, cần phải tự mình tranh thủ, cơ hội đã có, còn lại chỉ dựa vào thực lực.

Đối mặt, hai cao thủ Long Vệ quân đã bị Lý Cường Binh đấm bay, cơ hồ trong nháy mắt, đã bay thẳng ra ngoài, ngã xuống bên cáng cứu thương, hừ một cái, rồi ngất đi, chiến pháp của Tiêu Thu Phong chính là, đối với kẻ địch không cần cho một cơ hội gì, một chiêu trí mạng.

Thảm trạng này, cũng đã khơi dậy sự hiếu chiến điên cuồng của Long Vệ quân, bọn họ quả thật không phải là vệ đội bình thường, thực lực rất cường hãn, lại bị Lý Cường Binh nhanh chóng hạ gục, lão đại của Bát Sử, đã phi thân nhào tới trước, phía sau Thất sử và Vân Dũng cũng tới, một đấu một với Thần Binh chiến đội.

Dáng người cao to của Thiết Trụ, giống như một con trâu đực, đấm đá lung tung, đi phía sau là một Thần Binh khác, chuyên thu thập những cao thủ Long Vệ quân bị nội thương. Những cao thủ này còn kém một bậc so với Bát Sử, dĩ nhiên không phải là đối thủ của Thiết Trụ.

Rất nhanh, lão Lục và lão Thất của Bát Sử đã hình thành xu thế vây kín, tấn công trái phải, mà cao thủ Long Vệ quân phía sau, cũng đã mạnh mẽ lao lên, cùng với Quân Thần điên cuồng đấu đá. Chiến sự kịch liệt, rốt cục cũng đã mở màn, tuy rằng những người đứng xa cũng bị loại chiến ý nay cuốn hút vào.

Đây là hai vệ đội cường đại nhất trong kinh, cho dù không thể tham gia vào, nhưng có thể thưởng thức trận chiến này, làm một người lính, cũng đã không uổng phí cuộc đời.

Cha con Đinh lão đầu thì rõ ràng rung động, tuy rằng ngồi ở trên kia, nhưng cả người nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm chiến sự trên sân, có chút kinh hãi khiếp đảm. Trình độ kịch liệt kiểu này, tựa hồ đã vượt qua sự tưởng tượng của họ.

Long Tương không hề động, hai tay chỉ nắm chặt tay vịn của ghế, nhìn ra được, nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh, ngược lại, Tiêu Thu Phong thì rất lẳng lặng, không nhìn ra biểu tình gì, chỉ nhìn chẳm chằm xuống sân, bộ dáng ôn nhã, tựa hồ như không có ý kiến gì.

Lại một người ngã xuống, ôm lấy hai chân la lên, nhưng không ai để ý đến, có một người lại gần, đá thật mạnh một cái, làm cho hắn văng ra ngoài biên, được quân y đem vào chữa trị. Bọn họ không phải kẻ địch, cho nên không có trí mang, nhưng bọn họ là đối thủ của nhau, quán quân chỉ có một, cho nên, chỉ có một bên có thể đứng cuối cùng mà cười.

Trên sân, sự cường đại của Thiết Trụ và Lý Cường Binh, đã hấp dẫn sự chú ý của người khác, không ai hoài nghi, sau trận chiến này, hai người này chính là đại biểu cho một thế hệ mới, có được thực lực cường hãn vô thượng, sẽ được rất nhiều binh lính xem là thần tượng, chịu ảnh hưởng của Tiêu Thu Phong, cho nên chiêu thức cũng có phần tiêu sái phiêu dật. Đặc biệt là Lý Cường Binh, cơ hồ như có bảy phần khí thế của tiêu thu phong, mỗi một chiêu thức đều kín không kẽ hở, nhưng thân hình lại như gió, làm cho người ta quấn lấy cũng không tìm được vị trí của hắn.

Thiết Trụ vẫn phát huy bản tính cuồng thú giết chóc của hắn, chỉ cần là đối thủ, chỉ cần xuất hiện trước mặt hắn, thì hắn sẽ bùng nổ lực lượng cường đại, xé xác đối thủ ra, mười mấy cao thủ nhất lưu của Long Vệ quân đã gục ngã xuống tay hắn, càng có nhiều người bị đập gãy xương, phỏng chừng cho dù không chết cũng trở thành phế nhân.

Không ai nói hắn sai, đối với bọn họ mà nói, trong chiến tranh, bất luận kẻ nào dung nhập vào biển chiến ý kia, cũng đã không thể khống chế được dục niệm giết chóc của mình, nếu đối thủ cường đại hơn hắn, cũng xác định là không lưu tình, đây là sự thật.

Quân Thần cũng ngã xuống, vài người bị Bát Sử đánh gãy tay, thương thế nghiêm trọng, bị lôi ra ngoài, hai trăm người phong dũng chi chiến, theo chiến thế kịch liệt, người trong sân, ngày càng ít đi, chẳng qua làm Tiêu Thu Phong cảm thấy an ủi chính là, Thần Binh chiến đội không ai ngã xuống.

Mấy năm tôi luyện, quả nhiên là có hiệu quả, vinh quang của Thần Binh chiến đội, đích thật là bọn họ đã dùng mồ hôi vất vả cần cù để đổi lấy, bọn họ đáng được hưởng.

Long Hàng Bát Sử, đều là cao thủ hiển hách một phương, giờ phút này, bọn họ cũng biết, trong Kinh Vệ quân, hai người này chính là chủ lực tuyệt đối, cho nên tập hợp sáu người hợp công, mà hai người khác dẫn những Long Vệ quân cường hãn vây kín Thần Binh đội viên và Quân Thần.

Thực lực của Quân Thần quá kém cỏi, bị thương cũng rất nghiêm trọng, nhưng khí tức cuồng sát của Thần Binh chiến đội, cứ như nước lên là thuyền lên, càng phát càng cuồng động ngạo nghễ, bọn họ ba người một tổ, hình thành mười tổ, mà mỗi tổ có thể đối phó với mười cao thủ Long Vệ quân, chỉ cần một sơ sẩy là gây thương tàn cho đối phương.

Cùng lúc đó, Thiết Trụ hét lớn một lớn: "Lão Lý, chúng ta đổi khẩu vị!"Một đôi thiết quyền mạnh mẽ giáng xuống, làm ba tên Long Sử phải tản ra, mà bên kia, Lý Cường Binh cũng giống như vậy, bị vây công như vậy, bọn họ không tấn công được, lại bị trì hoãn, làm cho Thần Binh chiến đội mất đi thời chiến đấu.

Quân Thần yếu hơn Long Vệ quân, nếu bị sáu người này vây quanh, chờ cho chúng đánh bại hết Quân Thần, thì sẽ bắt đầu tụ lại đây, mặc cho hai người này lợi hại cỡ nào, cũng sẽ bị đám người Long Vệ quân vây chết.

Hai người xen kẽ, khuyết điểm của lục đại Long Sử cũng đã bại lộ, bọn họ không phải cao thủ loại này, không học qua thuật hợp vây, không giống như Lý Cường Binh và Thiết Trụ, mỗi khi gặp phải tình cảnh sống chết, liền đoàn kết tương trợ, đây là sự ăn ý dung hợp giữa giết chóc và máu tươi, người bình thường sao có thể so sánh được.

Rốt cục cũng tìm được cơ hội, Lý Cường Binh đã đạp một cước thật mạnh vào ngực lão Lục, chân khí hộ thể của lão Lục không phải nhỏ, nhưng thân thể run lên, phun ra một ngụm máu, nhất thời chiến lực giảm xuống trên diện rộng, vòng vây xuất hiện khoảng trống, cũng không thể vây khốn hai người nữa.

Quyền thế của lão Tam Long Sử cũng bị Thiết Trụ ngăn lại, cánh tay bị hắn kẹp chặt, thân thể đột nhiên chuyển, trong không khí truyền ra tiếng "răng rắc", cả thân người lão Tâm văng ra khỏi sân mấy chục mét, rớt xuống đám đông người xem, hoàn toàn bị đánh bại.

Bát đại long sử, lập tức bị tiêu diệt hai người, Lý Cường Binh và Thiết Trụ cười ngạo nghễ, khí thế lại tăng, cái khí khái coi rẻ thiên hạ này, có sự cường đại của bá vương viễn cổ, thiên hạ thương sinh, chống lại đều là địch.

Chịu ảnh hưởng của hai vị đội trưởng, Thần Binh chiến đội đã bắt đầu phản công, mà Quân Thần bị suy giảm áp lực, cũng bước chân theo Quân Thần, nhìn thấy những người anh em của mình bị đánh tàn phế, bọn họ đem tức giận trở thành sức mạnh, chỉ cần có cơ hội sẽ đem tất cả thương tổn này, hoàn toàn trả lại.

Đọc truyện chữ Full