DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 390: Mỹ nhân từ phương xa tới

<!-- --> "Cái gì, Bộ Xà thực sự ở trong đó?" Dạ Ưng kinh hãi, không thể tin nổi. Bởi vì hắn biết điều này có nghĩa gì. Hắc Dạ nổi tiếng trên khắp thế giới, hung tàn thành tính. Nếu như thực sự có chứng cứ rõ ràng cảnh trưởng thủ lĩnh Hắc Dạ chính là người Hoàng gia. Như vậy đây là điều bọn họ không thể xử lý.

Túy Quỷ nhấp một ngụm rượu, buồn bực thở dài, nói: "Dù như thế nào, bọn tao chỉ cần trinh sát ra chuyện này, báo cáo lên cấp trên là đủ. Về phần xử lý như thế nào, chúng ta đợi lệnh"

Vũ cũng không nói gì, hình như đang lẩm bẩm gì đó. Dù Tiêu Thu Phong đi đến trước mặt nàng, nàng vẫn chưa tỉnh lại.

"Bộ Xà xuất hiện, mà Tinh mang trận cũng xuất hiện, trên đời có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Tiêu Thu Phong nói: "Anh vừa nãy cũng cảm nhận được khí tức của Tinh mang trận, cho nên muốn dò xét một chút. Thật không ngờ Bộ Xà lại xuất hiện. Anh dám khẳng định, anh không nhìn lầm"

Vũ tỉnh táo lại, khẽ cười, nắm tay Tiêu Thu Phong, nói: "Em cũng không nói anh nhìn lầm. Người đàn ông em yêu sao có thể lầm. Em chỉ nghi ngờ chuyện này là một âm mưu. Có lẽ Hoàng gia không biết chuyện này, có người lợi dụng Hoàng gia"

Dạ Ưng vừa nghe liền đi tới: "Lý do?"

"Các người nghĩ xem, ban đêm mấy hôm trước Tinh mang trận xuất hiện khiến tử sĩ Hắc Dạ mới có thể dễ dàng tiến vào trang viện của Tiêu Thu Phong. Mà hôm nay cũng như vậy, Tinh mang trận xuất hiện thì Bộ Xà cũng xuất hiện. Chúng ta có thể đặt ra giả thuyết đây là do có người cố ý sử dụng, muốn chúng ta chú ý đến Hoàng gia"

Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "Vũ nói cũng có lý. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về Tinh mang trận. Cho nên cũng chỉ có thể đặt ra giả thuyết. Chẳng qua Hoàng gia cũng không quang minh chính đại gì, cho nên phải giám sát gắt gao bọn họ. Trước khi xác định rõ mọi chuyện, khả năng nào cũng có thể"

Dạ Ưng gật đầu. Việc này hắn đương nhiên sẽ an bài, bởi vì Bắc Kinh đã loạn. Rất nhiều thế lực đã bắt đầu tiến vào Bắc Kinh, ý đồ kiếm chút chỗ tốt trong cơn mưa bão này. Trách nhiệm của Long Tổ bọn họ quá nặng. Hắn có chút lo lắng nhân lực không đủ.

"Thu Phong, mày cũng biết sự hỗn loạn ở Bắc Kinh đã bắt đầu. Giết chóc rất nhanh sẽ diễn ra, máu nhuốm đỏ mặt đất. Chỉ bằng mấy người bọn tao không thể khống chế được quá nhiều lời. Mày tốt nhất điều người đến đây, đỡ cho đến lúc cần lại không đủ người"

Tiêu Thu Phong gật đầu, đáp ứng. Thực ra có thần binh thì đã là một lực lượng rất cường đại. Hơn nữa còn có một đội quân cường đại của Ma quỷ binh đoàn tại Châu Á, lúc nào cũng có thể điều đến. Hơn nữa đám Lý Hưng và Quan Đao đang tiến lên phía bắc. Từng đó lực lượng tập hợp lại, dù đối mặt với thế lực nào cũng có thể đánh một trận.

Hơn nữa nếu như cần trợ giúp, lão già họ Đinh cũng có thể. Những việc Tiêu Thu Phong làm bây giờ rất nhiều chuyện liên quan, tin rằng Đinh Bổn Quân sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Dạ Ưng lo lắng hơi thừa. Trách nhiệm của Long Tổ chỉ là trinh sát và bảo vệ, chấp hành nhiệm vụ. Chuyện lớn của quốc gia tự nhiên có người xử lý. Chính tà từ xưa đã tồn tại, nếu như ngươi xem thường lực lượng của chính phủ, đó chính là chuyện sai lầm nhất.

Bắc Kinh hỗn loạn, Tiêu Thu Phong tin rằng thủ trưởng Số một rất rõ ràng. Mà ông ta không có động tĩnh gì, nói rõ ông ta đang bỏ đó. Bởi vì có một số việc ông ta có cùng mục tiêu với Tiêu Thu Phong.

"Thu Phong, anh nhất định phải cẩn thận đối với Tinh mang trận. Tinh mang trận có cảm ứng rất mạnh với anh. Sau khi về em sẽ nghiên cứu, có tin tức gì em sẽ lập tức thông báo với anh" Trước khi rời đi, Vũ tha thiết nhắc hắn. Nàng không muốn người đàn ông này lại trọng sinh một lần nữa.

Lúc Tiêu Thu Phong về trời đã không còn sớm nữa. Bầu trời hoàng hôn lóe ra những tia sáng rực rỡ, hắn không đi xe mà đi bộ về nhà.

Phía sau hắn ít nhất có ba người đang chăm chú nhìn. Xem ra ở Bắc Kinh này có không ít người đang quan sát hành tung của hắn.

"Tiêu đại ca đã về, có khách chờ anh ở trong nhà"

Đinh Mỹ Đình vừa dứt câu, trong phòng đã có một người phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đi ra. Nụ cười dịu dàng, nhìn Tiêu Thu Phong, trong mắt có một tia không muốn xa rời và nhung nhớ.

Ruth đã tới.

"Ruth..." Tiêu Thu Phong dịu dàng gọi. "Anh rể, cô ấy là ai, là bạn của anh à?"

Tiêu Thu Phong không trả lời Liễu Yên Hồng, mà dùng hành động nói cho nàng biết. Bởi vì Ruth đã nhào vào lòng hắn, âu yếm gọi: "Ông xã, Ruth đã về"

Tất nhiên đã về. Nơi mà Tiêu Thu Phong ở đó chính là nhà của nàng. Cho nên lúc này nàng đã về nhà.

"Ông xã?" Liễu Yên Hồng kinh hãi, lập tức chạy tới, nói: "Anh rể, cô ấy, cô ấy là người của anh. Anh đúng là có người phụ nữ ở bên ngoài. Lại là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thực sự làm em tức chết"

Giọng nói tức giận này làm cho Ruth kinh ngạc. Xoay đầu nhìn, nàng tò mò nhìn Tiêu Thu Phong một cái, giống như đang hỏi quan hệ giữa cô bé đó với hắn.

"Em gái Yên Nguyệt, em vợ của anh" Tiêu Thu Phong cười cười, nói rõ.

Đối với xưng hô trong quan hệ ở Trung Quốc, Ruth không hiểu rõ lắm. Nhưng nếu là em gái của Liễu Yên Nguyệt vậy nàng gọi là em có lẽ không sai.

"Em gái..." Nàng thân thiết gọi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

"Hừ, đừng gọi tôi. Tôi không phải em gái của chị" Cô bé này thực sự không ngờ đến là đang rất tức. Chu miệng, mắt ươn ướt, ánh mắt ủy khuất nhìn Tiêu Thu Phong. Giống như bị khi dễ vậy, trông rất đáng thương.

Đinh Mỹ Đình cũng hiểu rõ, nàng không tức giận như Liễu Yên Hồng mà đưa ra bắt tay Ruth, giới thiệu: "Chị Ruth, em là Đinh Mỹ Đình, chị gọi em là Mỹ Đình là được ạ. Xin lỗi, vừa nãy em hơi thất lễ. Em không biết anh là người phụ nữ của Tiêu đại ca"

Chẳng qua trên mặt có một tia hờn dỗi, nàng đột nhiên cười nói: "Chị Ruth thật đẹp. Em đã gặp rất nhiều người nước ngoài nhưng không ai hấp dẫn như chị"

Bước đầu như vậy, hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn. Nhưng Liễu Yên Hồng đang tức ở bên cạnh lại hơi phiền.

Tiêu Thu Phong muốn tìm thời gian nói với nàng một chút. Dù sao giao lưu ở Bắc Kinh đã kết thúc. Nếu có thể thì nên đưa Liễu Yên Hồng về. Bắc Kinh càng lúc càng loạn, không quá an toàn.

Hơn nữa cô bé này càng lúc càng quái, làm cho hắn không biết nói như thế nào cho tốt. Phải giao cho Yên Nguyệt xử lý. Cô bé này đã trưởng thành, sẽ có tật xấu này.

Ruth không phải người phụ nữ hẹp hòi, rất thoải mái, tình cảm chân thành. Trên đời này nàng chỉ yêu mình Tiêu Thu Phong, hơn nữa nàng yêu Tiêu Thu Phong. Cho nên tính cách nàng dễ thỏa mãn hơn, nên rất hạnh phúc.

Cho nên dù bị Liễu Yên Hồng lạnh nhạt, nàng cũng không thấy sao. Bởi vì có Tiêu Thu Phong, nàng không có tâm trạng khác nữa.

Sau khi tạm biệt ở Trung Đông cũng đã một tháng. Dù chỉ là tạm biệt nhưng giờ gặp lại tình cảm dâng trào. Nửa đêm, bọn họ trở về chuyện cũ, tận tình cuồng hoan, tận tình ân ái....

"Ông xã, em điều đến không ít cao thủ Đồ Thần giúp anh. Mặc dù trước kia bố em và anh đã có ước hẹn, lực lượng Đồ Thần không được phép tiến vào Trung Quốc. Nhưng lần này em không để ý nhiều như vậy. Ruth không muốn anh gặp nguy hiểm, một chút cũng không được. Anh không trách em chứ?"

"Đương nhiên là không. Anh yêu em còn không hết mà. Ruth, mấy năm qua làm em khổ. Em làm cho anh rất nhiều, mà anh lại cho em quá ít. Nếu như bố em còn ở trên đời, anh không có mặt mũi nào gặp ông"

Từ khi Ruth trở thành người phụ nữ của hắn, ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều. Hơn nữa vì hắn, nàng đã từ bỏ cuộc sống tốt đẹp nhất, sống ở nơi nghèo khổ là Trung Đông tận hai năm. Những điều đó Tiêu Thu Phong luôn nghi nhớ trong lòng.

Khẽ lắc đầu, đôi môi đỏ mọng và nóng bỏng của nàng đã hôn lên mặt hắn, cười quyến rũ nói: "Ông xã, anh nói như vậy em rất vui. Điều này nói anh không phải người vô tình, làm mọi thứ về anh đều đáng giá. Trên đời này chỉ có anh mới khiến Ruth làm như vậy"

Vừa nói trên mặt Ruth có chút buồn bực: "Cô em vợ kia hình như không thích em?"

Tiêu Thu Phong cười cười, tay đặt lên bộ ngực trắng nõn đầy đặn của một người phụ nữ phương Tây, cười nói: "Cô bé đó luôn thích làm nũng anh. Yên tâm không có gì đâu. Chờ sau khi chuyện ở Bắc Kinh xong, anh sẽ dẫn em về Thượng Hải. Tin rằng mọi người trong nhà đều thích em"

Hai người ôm nhau, chia sẻ những gì đã trải qua suốt tháng qua. Tiêu Thu Phong đương nhiên không giấu diếm gì hết, nói chuyện mẹ và bố mình ra với nàng.

"Ông xã, thật tốt quá. Em vẫn nghĩ anh là trẻ mồ côi, được Tiêu gia nhận làm con nuôi. Thật không ngờ mẹ anh vẫn còn sống, có thể mang em đến gặp mẹ không?"

Tiêu Thu Phong gật đầu. Con dâu Tiêu gia, đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng ngoài Ruth, Tiêu Thu Phong cũng muốn để Vũ biết. Nếu hôm nay không phải có quá nhiều người, hắn đã nói chuyện này với Vũ.

Trong lòng hắn, Vũ và Ruth giống nhau, cả hai đều là người nàng tin tưởng nhất.

"Chờ thêm vài ngày nữa, tìm cơ hội, anh sẽ mang mọi người đi"

"Mọi người? Ông xã, ngoài em ra, ở Bắc Kinh còn chị em nào khác sao? Em có biết không?" Ruth nghe ra vấn đề, vội vàng hỏi.

Đọc truyện chữ Full