DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 278: Cha mẹ của Thiên Nhan Duyệt

<!-- --> "Cha, Tình Yêu là thế, chỉ cần trong lòng hai người có nhau là đủ rồi, cuộc sống của chị ở Tiêu gia, con cũng đã thấy rồi, chị rất hạnh phúc, như vậy đã đủ rồi"

Nhìn thấy Liễu Tùy Phong còn trầm tư, Liễu Yên Hồng lại mở miệng, giúp chị gái giải vây, bởi vì ở Tiêu gia một thời gian dài như vậy, nàng đã cảm nhưng được hạnh phúc khi yêu là như thế nào, nên cũng không hy vọng cha có điều gì bất mãn, mà bắt chị rời khỏi Tiêu gia. Nàng hy vọng cuộc sống hạnh phúc như vậy, có thể tiếp tục mãi mãi, vĩnh viễn không có điểm dừng.

Liễu Tùy Phong nhìn biểu tình của hai cô con gái, lại lặng lẽ thở dài, nói: "Yên Nguyệt, con đường này là do con họn, cha biết, không cách nào khuyên được con, chẳng qua, nếu đã lựa chọn, mặc kệ là đúng hay sai, tương lai con đều phải chấp nhận, con hiểu chứ?"

"Cha, con hiểu, con cũng tin tưởng, Thu Phong sẽ chăm sóc cho con cả đời"

"Tốt lắm, chuyện của con, người già như cha không nên nói cái gì hết, chỉ cần con sống tốt là được rồi, tiểu Hồng, con cũng trưởng thành rồi, chị của con đã không hối hận vì lựa chọn này, vậy còn còn, có phải thật sự muốn ở Tiêu gia cả đời không?"

Liễu Yên Hồng sửng sốt, thật không ngờ, vừa mới nói đến chị, bây giờ lại quay sang nói nàng. Nghe vậy, thấy khó hiểu, nói: "Cha, nơi này thật sự quá thoải mái, cho dù thật sự sống ở đây cả đời cũng không sao cả"

Liễu Yên Nguyệt ôn nhu cười nói: "Tiểu Hồng, sao em ngốc qua vậy, ý của cha là, sớm muộn gì em cũng phải tìm nơi nương tựa, cũng giống như chị vậy, tìm một gia đình thuộc về mình, tìm một người đàn ông yêu thương mình, biết không?"

Liễu Yên Hồng đỏ mặt nói: "Chị, chị không cần nói những chuyện đau đầu đó, chị thì may mắn rồi, gặp phải anh rể là một người đàn ông tốt, cả đời không cần lo. Đâu phải như em, những kẻ theo đuổi em, toàn là những tên không thể tự nuôi sống mình, quên đi, để sau này tính, duyên phận là thứ mà không phải muốn là có"

Liễu Tùy Phong cười nhẹ nhàng, nhưng vẫn khó hiểu hỏi: "Nghe nói con và anh rể không được hòa thuận lắm, sao lại nói tốt cho người ta vậy?"

Trước mặt người nhà, Liễu Yên Hồng cũng không biết xẩu hổ là gì, mở miệng nói: "Hắn tốt lắm, rất vĩ đại, nhưng ai kêu hắn mỗi lần nhìn con, đều cứ coi con như là con nít vậy, rồi làm phiền hắn nữa chứ"

"Cha, người nhìn quà sinh nhật của con nè, thật thích quá đi, nghe bá mẫu nói, chỉ vì anh rể không lên tiếng, nếu không càng có nhiều người đến. Có đôi khi, con nghĩ mãi không ra, tại sao anh rể mỗi ngày chỉ đi qua đi lại, mà tại sao lại có nhiều người nể mặt anh ấy vậy"Thấy cha và chị gái tò mò nhìn mình, nàng ta xấu hổ nói: "Đều là do bá mẫu nói, người nói những kẻ đến chúc mừng sinh nhật cho con, đều là muốn đến nịnh bợ anh rể, con cũng chỉ là một cái cớ mà thôi"

Liễu Tùy Phong hôm nay đã chứng kiến tận mắt. Cho dù là thân thích như Tôn Khánh Dục, nhưng làm một cục trưởng, có thể tặng quà đến đã là nể mặt lắm rồi, không cần phải đến sớm như vậy, mà còn chơi đến khuya mới về, giống như là lúc chơi bài, mọi người ai cũng hăng hái, nói không chừng là đang tìm quan hệ để đút tiền, vì đang lo không có đường để đi chăng?

"Yên Nguyệt, Thu Phong đã không còn làm việc ở Phong Chánh, vậy thời gian của hắn dùng để làm cái gì?"Điểm này, không chỉ có Liễu Tùy Phong tò mò, ngay cả Liễu Yên Hồng cũng rất quan tâm. Nhưng Điền Phù luôn yêu thương nàng cũng không bao giờ nói cho nàng biết nguyên nhân. Nguồn truyện:

"Đúng vậy, chị, anh rể thường xuyên ra ngoài, mấy tháng mới về, cuối cùng là anh ấy đang làm gì, hồi nãy em nghe mấy người bạn nói, hôm nay Lý Hưng ở nhà bưng nước pha trà, hình như là lão đại của hắc bang Thượng Hải, nhưng em thấy không giống, hắn trước mặt anh rể, cứ như là con rùa rụt đầu"

Liểu Tùy Phong trừng mắt nhìn Liễu Yên Hồng một cái, nói: "Tiểu nha đầu, nói chuyện lịch sự một chút, Yêu Nguyệt, con có biết tiểu Phong đang làm gì không?"

Liễu Yên Nguyệt vốn dĩ mặc kệ chuyện này, nhưng dù sao nàng cũng là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, cho nên có một số việc cũng biết ít nhiều.

"Cha, em gái nói không sai, Thu Phong quả thật là là đang làm đại sự, một Thượng Hải nho nhỏ, đối với anh ấy thật sự quá bé, Thiết Huyết đoàn ở Đông Nam lúc trước, bởi vì cần tiền, muốn thâu luôn tập đoàn Phong Chánh, đã bị Thu Phong thu thập, việc này trước kia con cũng không biết, chỉ là trong lúc nói chuyện với chị Phượng, vô tình nghe được, bình thường Thu Phong không nói với con, vì sợ con lo lắng"

"Phượng Hề là người phụ nữ của Thu Phong …?"Đông Nam Nhất Tỷ, Liễu Tùy Phong đương nhiên nghe qua, đó không phải là người phụ nữ bình thường, Hoàng Kim Thủy thành vang danh khắp Đông Nam, đương nhiên không ai dám đắc tội với nàng, đủ để biết rằng nàng ghê gớm cỡ nào.

Liễu Yên Nguyệt không giấu diếm, khẽ gật đầu, giờ phút này, Liễu Tùy Phong đã hiểu được, Tiêu Thu Phong để con gái ở tập đoàn Phong Chánh, bởi vì không muốn nàng dính vào thế giới ngầm, nếu ông đoán không sai, cái thế giới ngầm này, là Phượng Hề quản lý giúp hắn.

"Cha, con không biết anh rể đang làm gì, nhưng anh ấy rất lợi hại, người chưa thấy thôi, anh ấy một đấu một trăm tên, oa, bây giờ nhớ lại, máu trong người lại bắt đầu nóng lên, nếu anh ấy không phải là anh rể của con, con nhất định sẽ theo đuổi anh ấy"

Tiêu Thu Phong không biết rằng, trận chiến đó đã làm cho hắn trở thành hắc mã hoàng tử trong lòng các cô bé, ngay cả Đinh Mỹ Đình, hoa hậu giảng đường cũng muốn lấy thân báo đáp, nếu không phải vì người nhà của nàng ngăn cản, có lẽ giờ phút này, Tiêu gia đã có thêm vài tiểu nữ chủ nhân rồi.

"Không được ở đây nói nhãm, tiểu nha đầu, càng lớn càng không biết ngượng"Liễu Tùy Phong tức giận, bất quá vẫn giữ được bình tĩnh, nói: "Được rồi, đã trễ vậy, các con cũng nên trở về nghỉ ngơi. Nếu các con thấy ở Tiêu gia thoải mái, vậy cứ việc hưởng thụ cuộc sống. Nhưng bất luận là ở đâu, khi nào, chỉ cần cha con sống, các con đều có thể trở về nhà"

Hai chị em không hẹn mà cùng một lời, nói: "Cảm ơn cha!"

Ngày hôm sau, Liễu Tùy Phong cáo từ, bởi vì có nhiều người, nên ông thấy không được thoải mái, ông đã thích cuộc sống bây giờ, đối với một người đàn ông đã mất vợ nhiều năm mà nói, ông đã quen với cuộc sống của một người độc thân, huống chi thân thể của ông vẫn chưa đến thời điểm bất động mà. Chỉ là trước khi đi, ông vẫn dặn dò hai cô con gái, nhớ quay về thăm ông.

Ăn xong bữa sáng, mọi người thương lượng với nhau, ngày hôm qua chơi đùa mệt mỏi quá, nên hôm nay khỏi cần làm, cũng không muốn đi ra ngoài, nghỉ ngơi một ngày. Nhưng dã bị âm thanh của người bảo vệ làm rối loạn kế hoạch.

"Thiếu gia, có khách đến, bọn họ nói là người nhà của Thiên tiểu thư"

Thiên Nhan Duyệt đang cùng với Liễu Yên Nguyệt giúp Ngọc Thẩm dọn dẹp, nghe vậy, trên mặt vui vẻ, kêu lên: "Ba me em đến rồi, Tiêu đại ca, anh có thể giúp em ra nghênh đón họ không?"

Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, Điền Phù đã lên tiếng: "Đúng vậy, Nhan Duyệt mặc dù ở đây, nhưng cũng phải báo cho ba mẹ một tiếng, bằng không chẳng phải là danh bất chính, ngôn bất thuận sao?"

Phượng Hề cũng đến, nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong nói: "Đi thôi, nói không chừng em Duyệt thật sự quyết định làm vợ của Tiêu gia đó, cha mẹ của nàng chắc cũng là cha mẹ vợ của anh, không thể thất lễ như vậy được"

Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt mong chờ của Thiên Nhan Duyệt, bất đắc dĩ đứng dậy, nói: "Tiểu Duyệt, đi thôi, có câu người ta đến làm khách thì cũng nên hoan nghênh một chút, hẳn là không sai"

Thiên Nhan Duyệt mong chờ được gặp cha mẹ, nhưng không tốt đẹp như tưởng tượng, bởi vì bọn họ không phải đến thăm con gái, mà là đến tìm, bộ dáng nổi giận đùng đùng, nhìn Tiêu Thu Phong mà không cần che giấu sự tức giận.

Đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn còn rất trẻ, người mỹ phụ kia phong vận dư âm, Thiên Nhan Duyệt có ba phần giống bà, mà người đàn ông trung niên kia, chính là cha của Thiên Nhan Duyệt, giờ phút này mặt mày căng thẳng, nhìn giống như là đang rất tức giận.

Gương mặt hạnh phúc đầy xấu hổ của Thiên Nhan Duyệt, nhìn thấy tình hình rất bất thình lình, khuôn mặt biến sắc, lộ ra vẻ buồn bả, cha mẹ tựa hồ như vì mình ở Tiêu gia mà tức giận.

Tâm tình của Tiêu Thu Phong lập tức bị phá hư, không phải bởi vì cha mẹ của Thiên Nhan Duyệt, mà là người đàn ông phía sau họ, là một tên rất quen thuộc, nhưng làm cho người khác chán ghét, Lâm Khải Dược.

Có vài người thấy kỳ quái, mặc dù chỉ mới gặp lần đầu, nhưng mang trên người cái khí chất làm cho người ta vừa nhìn đã thấy ghét rồi.

"Ba, mẹ, các người đã đến, mau tiến vào ngồi!"

Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày không vui, nhưng Thiên Nhan Duyệt vẫn giữ sự bình tĩnh trong lòng, đã biết từ khi lựa chọn rồi, nên dù phát sinh chuyện khó khăn gì, nàng cũng sẽ không lùi bước.

Nơi này chính là hạnh phúc cả đời nàng, nàng đã quyết định như thế.

"Chào em, Nhan Duyệt, bá phụ bá mẫu đến đây, không phải làm khách, bọn họ đến để đưa em về, ông nội của anh đã đến nhà em cầu hôn, ba mẹ em đã đáp ứng, hiện tại em có thể xem như là vợ chưa cưới của anh"

Trên đời này khá nhiều thằng vô sỉ, nhưng vô sỉ kiểu như Lâm Khải Dược, vẫn là lần đần tiên nhìn thấy.

Thiên Nhan Duyệt và Lâm Thu Nhã là bạn tốt, đương nhiên không xa lạ với Lâm Khải Dược, chẳng qua mọi người chỉ quen biết, không có giao tình gì. Bởi vì Lâm Thu Nhã đối với cậu em họ này, vốn không có hảo cảm, đương nhiên không để Thiên Nhan Duyệt tiếp cận người này.

"Lâm thiếu gia, mời anh chú ý lại lời nói của mình. Tôi là đã là người của Tiêu gia, Người đàn ông của tôi đang đứng trước mặt anh, không phải tôi không nhắc anh trước, tính tình của anh ấy không được tốt cho lắm"

Thiên Nhan Duyệt vô cùng tỉnh táo, người đàn ông này thật sự quá dày mặt, không thể dày hơn được nữa rồi, tính cách lại vô sỉ, mở mồm ra nói nàng là vợ chưa cưới, sao không kiếm cái gương nào đó soi lại xem mình như thế nào?

Đọc truyện chữ Full