DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 172: Phượng Hề động tâm

<!-- --> Tiêu Thu Phong cuối cùng chỉ hôn mạnh một cái lên mặt Phượng Hề.

Có chút xấu hổ lại có vài phần mất mát. Khi Tiêu Thu Phong buông nàng ra, Phượng Hề vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Nhưng bốn cô bé kia đã kéo nàng ra khỏi cửa.

"Tiêu thiếu gia, hôm nay anh chiếm tiện nghi quá lớn. Lát nữa mua sắm đều do anh thanh toán" Có thể nói như vậy, đương nhiên là quỷ keo kiệt Thi Diễm.

Ra khỏi Hồng Lâu là có thể dễ dàng rời khỏi Hoàng Kim Thủy Thành. Nhưng trên đường, Phượng Hề vẫn rất xấu hổ làm cho bốn nàng kia che miệng cười trộm mãi. Chị cả lão thành như vậy mà bị một người đàn ông ôm một cái mà mãi không lấy lại được bình tĩnh.

Năm người phụ nữ cùng chen vào xe Tiêu Thu Phong. Phượng Hề không cần phải nói, đương nhiên ngồi lên ghế trước. Bốn cô bé ở ghế sau không ngừng trò chuyện. Nói các nàng hôm nay mua gì, nàng kia nói muốn mua cái này. Chỉ có Phượng Hề là ngậm miệng lại, buồn bực không nói một tiếng nào ngồi ở trên xe.

Nhưng trang phục tươi trẻ động lòng người của nàng làm cho Tiêu Thu Phong đang lái xe cũng không nhịn được mà liếc nhìn sang. Có những lúc mắt hai người nhìn nhau, Phượng Hề càng hoảng sợ như một con hươu con vội vàng quay đầu ra nhìn cửa sổ, má vẫn đỏ hồng không hết.

Thi Diễm thích tác oai tác quái nhất, hình như phát hiện ra một chuyện rất hay, đưa đầu đến sau lưng Tiêu Thu Phong, giả vờ chỉ nói thầm cho Tiêu Thu Phong nghe nhưng ai cũng có thể nghe thấy: "Tiêu thiếu gia, anh là một người đàn ông, có phải là thích chị Phượng rồi hay không. Vậy thì theo đuổi chị ấy đi. Bọn em sẽ giúp anh, không biết chừng có cơ hội đó"

Bốn nàng cũng không biết quá khứ của Phượng Hề. Nhưng gia nghiệp như vậy, một người phụ nữ một mình chống đỡ, mỗi đêm nhìn thấy chị Phượng cô đơn trong bóng tối, các nàng mặc dù không hỏi nhưng cũng biết những điều chị Phượng đã trải qua cũng không vui sướng. Trong lòng các nàng đều hy vọng có một người đàn ông có thể mang đến hạnh phúc cho người chị cả này.

"Tiêu thiếu gia, em cũng giúp anh. Như vậy em và chị Phượng cả đời này không bao giờ rời xa nhau" Ngay cả Lâm Ngọc Hoàn cũng xen vào một chân. Bầu không khí này thật có chút ám muội, tin rằng Phượng Hề cũng nghe thấy, nhưng nàng lại không nói gì. Chỉ quay đầu ra ngoài cửa sổ, cũng không biết lúc này nàng đang có tâm trạng gì.

"Đúng thế, đúng thế, người đàn ông có thể cưới chị Phượng làm vợ có lẽ chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Chị Phượng vừa dịu dàng, lại xinh đẹp tuyệt trần. Đương nhiên càng quan trọng hơn đó là tiến vào phòng ngủ càng làm cho đàn ông mê chết"

Những câu nói không ngừng vang nên, nói ra cả những lời làm người ta xấu hổ như vậy, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng có chút ngượng ngùng. Trong đầu thật đúng là không thể nào không nghĩ đến tình cảnh đó.

Có lẽ đúng là không nhịn được nữa, Phượng Hề đột nhiên quay đầu lại, phát hiện thấy mấy người đang nhìn chằm chằm vào mình, mặt càng đỏ hơn trông rất đẹp.

"Mấy con bé này còn chưa lấy chồng mà còn đả kích bà già này. Có phải nợ các em không, còn có cậu, lái xe đi, nhìn ngang ngó dọc làm gì?"

"Khi chị Phượng xấu hổ thật sự rất đẹp"

"Chị Phượng hôm nay thay đổi cách ăn mặc, trẻ hơn mười tuổi đó. Mị lực của Tiêu thiếu gia không ai có thể chống cự, ngay cả chị Phượng cũng động tâm"

"Đây có phải là cảm giác mối tình đầu không nhỉ. Người ta thật sự muốn thử một lần. Xem chị Phượng cao hứng như vậy, nhất định rất thích đó"

Câu nói cuối cùng là do cô bé Chiêu Tuệ phát ra, còn coi mối tình đầu là trò chơi có lẽ là tâm tính chưa thành thục.

Ở trong xe Phượng Hề bị mọi người trêu chọc suốt, nên khi mua sắm người phụ nữ này bắt đầu trả thù. Bất cứ thứ gì mà phụ nữ thích nàng đều mua hết. Nếu tiện nghi đã bị chiếm, lúc này là lúc nàng chiếm tiện nghi của Tiêu Thu Phong.

Có lẽ tâm trạng khác nhau nên trong năm người phụ nữ người mua sắm hung ác nhất chính là chị Phượng. Mà người mua ít nhất lại biến thành Lâm Ngọc Hoàn.

"Thi Diễm, chị không phải vừa mua đồ lót sao, bây giờ còn mua làm gì?"

"Ngọc Hoàn, em không hiểu sao, nhãn hiệu này thì khác, chị đã muốn mua lâu rồi, hôm nay không mua sau này sẽ không có cơ hội, dù sao không phải trả tiền mà"

Lâm Ngọc Hoàn chán nản. Người phụ nữ này luôn luôn tiêt kiệm hôm nay rốt cuộc cũng đã hào phóng một phen. Chỉ là đáng tiếc lại không phải là tiền của nàng.

"Này, Chiêu Tuệ, phòng em có bao nhiêu búp bê, không còn chỗ mà để, em còn mua làm gì?"

"Chị Ngọc Hoàn, tất cả mọi người đều mua, em không mua gì sẽ cảm thấy thiệt thòi. Búp bê lớn này em muốn từ lâu rồi mỗi tội đắt quá nên em không nỡ mua. Hôm nay dù sao không phải trả tiền mà, đúng không?"

Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hình như rất không hài lòng với thái độ của Lâm Ngọc Hoàn. Dù sao cũng không phải là Lâm Ngọc Hoàn trả tiền, sao phải lo lắng chứ.

Ngọc Thiền cũng thế, chuyên chọn mỹ phẩm cao cấp, nhân cơ hội cướp bóc tứ phương. Lâm Ngọc Hoàn nắm tay Tiêu Thu Phong đi theo có chút không nhịn được.

Tiêu Thu Phong cười cười an ủi, nói: "Ngọc Hoàn, em có thích gì ở đây không. Nếu không chúng ta đổi sang cửa hàng khác xem sao?"

Nhìn mấy người đang vội vàng chọn đồ, chỉ có mình Lâm Ngọc Hoàn không chọn gì cho nên Tiêu Thu Phong hỏi. Nguồn truyện:

"Tiêu thiếu gia, không cần. Những thứ em cần đều có đủ, không thiếu thứ gì" Nếu lúc này là Thi Diễm mời khách như vậy nàng sẽ thiếu rất nhiều. Đáng tiếc, nàng đã coi Tiêu Thu Phong là người đàn ông của mình, đương nhiên muốn tiết kiệm cho hắn.

Nhưng Tiêu Thu Phong cũng không phải là người tiết kiệm.

Lúc đi qua cửa hàng trang sức, chiếc nhẫn kim cương năm màu trong quầy lập tức làm hắn chú ý. Năm màu, mỗi mầu đều lóe sáng, chiếc nhẫn này rất hấp dẫn đối với phụ nữ. Mấy nàng cầm một túi to trong tay chen chân đến xem, nhưng giá trị của nó lại quá cao.

"Thưa quý cô, quý bà, nhẫn kim cương năm màu này, trên thế giới chỉ có một mà thôi. Do Bành Bối Đức đại sư hàng đầu thế giới chế tạo ra, không có khả năng có cùng một loại. Mỗi chiếc ba mươi triệu, nếu như mua cả năm chiếc, chúng tôi có thể giảm mười phần trăm, cơ hội này không thể bỏ nỡ"

"Chị Phượng, đẹp quá. Hay là chị mua một chiếc, đeo vào nhất định rất đẹp" Phụ nữ thường là như vậy, cho dù không mua nổi thì xem một chút cũng là được. Thi Diễm đề nghị Phượng Hề mua, ba mươi triệu đối với chị cả mà nói cũng không phải không thể thừa nhận.

Chiếc nhẫn này làm rất tinh tế, đeo vào tay đúng là làm người ta rất thích. Nhưng đồ vật này tự mình mua hình như không có ý nghĩa lắm. Nếu như có người tặng vậy mới có được giá trị chân chính của nó.

"Ông xã, chiếc nhẫn này đẹp quá, anh mua tặng em một chiếc" Một phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ở bên cạnh xem vào, thân hình không sai, trên mặt trang điểm hơi đậm, dáng người thon thả. Nàng đang dựa sát vào người đàn ông trung niên bên cạnh, không ngừng khơi dậy dục vọng trong hắn.

Nhưng đôi mắt đầy dâm đãng của người đàn ông này lại đang nhìn chằm chằm vào năm nàng. Có thể thấy được đây không phải người tốt gì. Giờ phút này hắn nhìn chiếc nhẫn một chút không khỏi hít vào một hơi, ba mươi triệu quá đắt.

Nhưng hắn không nói thế, mà rất tự hào nói: "Cưng, em thích thì cứ chọn đi, em thích gì anh sẽ mua cho em. Chỉ cần em vui là được"

Ra vẻ rất hào phóng cũng chỉ là thể hiện trước mặt mỹ nhân mà thôi. Nhưng mỹ nhân này đương nhiên không phải là phụ nữ trong lòng hắn, mà là mấy nàng Phượng Hề.

Cô gái kia rất vui mừng, lập tức trở nên kiêu ngạo. Nhìn mấy người phụ nữ rõ ràng đẹp hơn mình với ánh mắt khinh thường. Lại chỉ đúng vào chiếc nhẫn mà Phượng Hề thích nói: "Ông xã, em thích chiếc này… Các người không có tiền mua thì bỏ xuống đi. Bây giờ chiếc nhẫn này là của tôi".

Phượng Hề chấn động, trên mặt lộ ra vẻ tức giận. nàng chưa bao giờ thấy phải tranh đoạt vì một chiếc nhẫn. Người khác muốn mua không quan hệ gì với nàng. Nhưng lời nói và thái độ của người phụ nữ này làm cho người ta không được thoải mái.

Phượng Hề đang định mở miệng thì Lâm Ngọc Hoàn đứng bên cạnh đã quát: "Chiếc nhẫn này chúng tôi mua, cô chọn chiếc khác đi" Phượng Hề là người mà các nàng kính trọng nhất, không cho phép ai khinh thường.

Dù là phải trả tiền cũng phải mua chiếc nhẫn này đưa cho chị. Giờ phút này cả bốn nàng đều có suy nghĩ giống nhau. Hơn nữa chị Phượng cũng không thiếu ba mươi triệu này.

"Ồ, mua cơ à. Có bản lĩnh thì giỏi mua hết cả năm chiếc này đi. Sợ rằng bán cả mấy cô cũng không được nhiều tiền như vậy".

Năm chiếc, tổng cộng một trăm năm mươi triệu đúng là đối với người bình thường mà nói dù bán thân cũng không thể nào kiếm được.

"Cô nói đúng, năm chiếc này chúng tôi mua".

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đi tới, lạnh nhạt nhìn đôi nam nữ kia một cái, xoay người nói với mấy nàng: "Mấy người đã thích thì mua hết gì, cần gì phải để ý đến chút tiền vặt này chứ".

Người phụ nữ kia không dám lên tiếng. Nhưng người đàn ông lại hơi tức giận, kinh ngạc nhìn Tiêu Thu Phong nói: "Thằng nhóc, không nên huyên hoang trước mặt người đẹp. Đây là một trăm năm mươi triệu, không phải một trăm năm mươi đồng. Ông đây thật sự muốn xem xem mày sẽ trả tiền như thế nào"

Xem bộ dạng của người đàn ông này hình như rất xác định thằng ranh con này sẽ mất mặt. Hắn mặc dù ra vẻ nhưng không mua nổi năm chiếc nhẫn. Một chiếc đã là hắn nhịn đau mới có thể mua được.

Tiêu Thu Phong không phản bác lại hắn, chỉ khẽ nói: "Ông chủ, năm chiếc nhẫn này tôi mua hết, phiền ông lấy ra".

Đọc truyện chữ Full