DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 107: Chuyện sinh con

<!-- --> Liễu Yên Nguyệt là một người phụ nữ truyền thống. Mặc dù yêu Tiêu Thu Phong đến mức sống chết không rời, có thể trao tất cả cho hắn, nhưng bị người thấy chuyện này, cũng làm nàng có chút không chịu nổi.

Tiêu Thu Phong thấy vẻ đáng yêu của Yên Nguyệt như vậy, không nhịn được cười, đàn ông mà, da mặt dày một chút cũng là bình thường.

"Lại còn cười nữa, Phong, mẹ đã thấy, anh làm em sau này đối mặt với mẹ như thế nào!"

Tiêu Thu Phong không để ý nói: "Cớ gì mà phải ngượng, mẹ thật ra sớm đã muốn chúng ta ngủ cùng nhau, nhưng anh không nói cho em đó thôi."

Liễu Yên Nguyệt dựa vào lòng Tiêu Thu Phong, bĩu môi nói: "Anh nghĩ em không biết sao, mẹ cũng nói với em, đã đính hôn lâu như vậy, nên sớm ngủ cùng phòng. Còn nói rằng mấy người bạn của mẹ có cháu bế cả, mẹ mong lắm."

Nói chuyện này, Tiêu Thu Phong mớ nhớ tới một việc, kêu lên: "Vậy không tốt"

Liễu Yên Nguyệt ngẩng đầu hỏi: "Sao?"

"Yên Nguyệt, lúc trước em gái em bắt anh thề rằng nếu lấy em làm vợ, sinh con sẽ không có JJ."

"Anh, anh sao lại xấu xa đến thế. Phong, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người ta rất thích em bé" Liễu Yên Nguyệt nghe xong, đúng là rất lo lắng, hạnh phúc gia đình sao không có em bé chứ.

Tiêu Thu Phong làm sao biết chuyện tình cảm có những thời điểm là không thể khống chế được, cũng không nghĩ đến cuối cùng mình đã bị Liễu Yên Nguyệt cảm động, tiếp nhận nàng

" Vậy sinh con gái thì sao, dù sao cũng không cần JJ."

Lúc đầu Tiêu Thu Phong muốn tìm đường lui nhưng Liễu Yên Nguyệt không đồng ý, kêu lên: " Việc này không được, anh không thấy bộ dạng của mẹ sao. Nếu em không nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa cháu đích tôn, mẹ không kêu suốt ngày sao!"

Đêm qua mới ngủ cùng giường, giờ đã bàn chuyện sinh con trai con gái, thế giới đúng là có nhiều chuyện kỳ diệu.

"Đó chỉ là nói đùa mà thôi, cũng không có gì đâu, không biết chừng không lâu nữa em có thể sinh cho Tiêu gia thêm một thằng cu" Tiêu Thu Phong chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi, phụ nữ rất hay suy nghĩ. Dù cho là nam hay nữ, hắn cũng thấy không có việc gì, nhưng phụ nữ lại hay nghĩ nhiều.

"Thật sao?" Liễu Yên Nguyệt không tin hỏi.

Phải tìm thời gian, nàng phải tìm em gái hỏi một chút, đối với nàng mà nói, đây không phải là chuyện đùa.

Hôm qua vì Lâm Thu Nhã và Ruth cùng đến làm nhỡ kế hoạch. Biết hai người cùng phòng, hai ông bà già càng cực lực tán thành. Làm Tiêu Thu Phong đưa Liễu Yên Nguyệt về nhà một chuyến, lần này nói là về nhà vợ, thật ra đã có điểm giống.

Người nhà họ Liễu cũng không nhiều, ngoại trừ bà con thân thích, trong nhà chỉ có Liễu Yên Hồng và Liễu Yên Nguyệt.

Ngày bình thường Liễu Yên Nguyệt rất ít khi ở nhà, trong nhà chỉ có lão già trên năm mươi tuổi. Công ty Liễu thị đã giao cho người quản lý, ông ta cũng thi thoảng đến công ty một chút, xem báo cáo, xem bản đồ tài chính một chút, chỉ cần công ty hoạt động bình thường, ông ta rất ít khi hỏi. "Yên Nguyệt, các con về à, gần đây có tốt không. Con bé này, đã rất nhiều ngày không gọi điện về" Liễu Tùy Phong rất cao hứng, hai con bé này, cũng đã rất lâu không gặp nhau, hiếm khi có ngày chủ nhật, hai con gái đều về.

Thời gian trước, Tiêu Thu Phong đi Hong Kong, Liễu Yên Nguyệt trong lòng rất buồn phiền sao có tâm trạng gọi điện về nhà, nên chủ nhật này mới tranh thủ về thăm nhà.

"Chị, hình như chị gầy đi, gần đây không được tốt không?" Nói dứt lời Liễu Yên Hồng đã hướng ánh mắt tới Tiêu Thu Phong, dường như chỉ cần chị nói không tốt, cô nàng sẽ mở miệng mắng người.

Liễu Yên Nguyệt có chút gầy đi nhưng cũng có sức quyến rũ đầy nữ tính, hơn nữa hôm qua tâm nguyện được đền bù, những cảm giác đêm qua đến giờ phút này vẫn còn chưa tiêu tan trong có thể mà.

Nghe vậy, Liễu Yên Nguyệt vừa hạnh phúc vừa xấu hổ nói: "Gầy sao được, chị giữ dáng đó, em không thấy vóc dáng chị đẹp hơn trước sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của con gái, Liễu Tùy Phong rất hài lòng, nói: "Tiểu Phong, Yên Nguyệt, các con về đúng lúc, cha có chuyện muốn bàn với các con".

Liễu Yên Nguyệt đỏ mặt, tưởng cha sẽ nói về đám cưới của mình và Thu Phong, vội vàng nói: "Ba, ba có chuyện muốn nói sao, là người một nhà lại phải bàn bạc sao, chúng con nghe theo ba".

Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "Dạ, ba có việc gì cứ phân phó là được".

"Là thế này, nhân các con ở đây, cha có dự định về công ty Liễu gia. Hiện tại cha không có tâm trí ngày ngày quản lý. Con xem, cha của Tiểu Phong cũng rút lui, cha thật ngưỡng mộ. Nên cha quyết định giao toàn bộ công ty cho Yên Nguyệt, hoặc các con có thể sát nhập hai công ty lại. Đó là tùy các con quyết định, sau này cha an hưởng cuộc sống".

Hai công ty hợp nhất, vậy là cho không sao?

"Cha, việc này không hay lắm?" Tiêu Thu Phong vội nói.

Đồng thời Liễu Yên Hồng cũng liếc nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Con cũng không đồng ý, để chị quản lý con không có ý kiến. Nhưng không thể sát nhập vào Tiêu gia, ai biết sau khi sát nhập, anh ta còn có đối tốt với chị không".

Nếu không phải người đàn ông này, chị thích người khác, hoặc là mình không có gì cũng không sao. Dù sao Yên Hồng cũng chưa bao giờ nghĩ đến tài sản mà cha tích tụ cả đời, nhưng đối với người đàn ông này, nàng lại không tin cho lắm.

"Dĩ nhiên, dù công ty phát triển thế nào, nếu một ngày Yên Hồng lấy chống, thì một nửa bên trong sẽ là của con. Dù sao ba cả đời này không có bao nhiêu chờ đợi, hai con có thể hạnh phúc là được, đây là của hồi môn mà cha dành cho các con".

"Ba, con biết, việc này con sẽ xử lý. Yên Hồng em không nên lo lắng, chờ em tốt ngiệp chị sẽ chuyển lại cho em số cổ phiếu tương ứng, sẽ không làm em không có của hồi môn, chị cam đoan với em".

Liễu yên Hồng ngượng ngùng lắc tay chị: "Không phải em không tin chị, mà em không tin tưởng anh ta".

Liễu yên Hồng chỉ tay Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời thề kia, liền kéo tay em nói: "Em gái, chúng ta vào phòng em nói chuyện nhé".

Hại chị em vui vẻ bước đi, phòng khách chỉ còn Tiêu Thu Phong và Liễu Tùy Phong.

"Thu Phong, giờ con cũng là nửa con trai ba, nhìn Yên Nguyệt hạnh phúc như vậy, ba thật yên lòng. Hi vọng cả cuộc đời này con sẽ đối tốt với nó, đứa nhỏ này và mẹ nó rất giồng nhau, rất yếu đuối nhưng rất là bướng bỉnh, một khi mà đã quyết định một việc, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nó đã chọn con, ba cũng chỉ biết chúc phúc".

Nếu không phải là con gái kiên định như vậy, hai cha con Liễu gia đều hy vọng Liễu Yên Nguyệt có thể tìm được người thực sự yêu nàng, người đàn ông yêu nàng thực sự chứ không phải thiếu gia phong lưu này

Tiêu Thu Phong không nói gì, trước kia là chuyện hoang đường đã làm cho Liễu Yên Nguyệt chịu khổ mấy năm. Đúng là làm cho người nhà họ Liễu không dám tin tưởng, chẳng qua chỉ cần Liễu Yên Nguyệt hạnh phúc, dù họ có tin hay không cũng không quan trọng.

Trong phòng Liễu Yên Nguyệt hỏi về chuyện lời thề, chuyện này thực sự làm nàng lo lắng.

Liễu Yên Hồng cũng không ngờ chị lại hỏi chuyện này. Ngày đó nàng không ngờ chị mình sẽ có tình cảm với tên hư hỏng kia, cho nên ép hắn thề, làm sao biết được hắn ta lại thề như vậy chứ.

Đến bây giờ thì tốt rồi, ngay cả mình cũng bị vạ lây.

Bị Liễu Yên Nguyệt ép nên Liễu Yên Hồng nói chuyện ngày đó ra hết. Cho đến bây giờ Yên Hồng chưa bao giờ thấy chị thận trọng như vậy, đương nhiên không thể nào giấu diếm.

"Cái gì? Phải theo đuổi em trước sao?"

Liễu Yên Hồng đỏ mặt, giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, tên bại hoại đó lúc ấy chỉ là vì khích em nên mới nói như vậy. Em cũng không biết, hai người còn có thể ở bên nhau, nếu không sẽ không buộc anh ta".

"Tiểu Hồng, em cũng biết là bây giờ có ông bà nào mà không thích cháu trai. Em nói nếu như chị thực sự không sinh được con trai, vậy sau này sống ở Tiêu gia thế nào giờ. Em thực sự hại chết chị rồi".

"Chị,em thật sự không biết, chị đừng đau lòng. Cùng lắm, cùng lắm em bảo anh ta sửa lại câu đó là được chứ gì" Liễu Yên Hồng thực rất lo lắng, mặc dù chưa trải qua chuyện này, nhưng là lúc ngồi nói chuyện với đám bạn cũng nói đến những chuyện này.

Nói đi nói lại, Yên Hồng cũng giận, nói: "Anh ta dám không tốt với chị, em sẽ liều mạng với anh ta, chị không phải sợ, có em giúp chị".

"Giúp cái đầu em, em có thể sinh con thay chị không?" Liễu Yên Nguyệt vừa giận vừa buồn cười. Thật không ngờ, một bên là cô em gái mà mình yêu nhất, một bên là người đàn ông mình yêu nhất, lại thề thốt những lời này sau lưng mình.

Liễu Yên Hồng xấu hổ nói: "Chị, em sai rồi, anh chị còn chưa kết hôn, sinh con cũng không phải là chuyện ngay lúc này".

"Ai bảo, chúng ta đã…" Lời này nói ra quá nhanh, khi Liễu Yên Nguyệt nghĩ ra, thì đã nói ra hơn phân nửa.

"Ồ, chị nói là anh chị đã đính hôn, đám cưới lúc nào cũng có thể diễn ra" Yên Nguyệt vội vàng giải thích nhưng Liễu Yên Hồng cũng cảm thấy có vấn đề, lập tức dùng tay nâng mặt chị gái lên, quan sát thật cẩn thận.

"Chị, chị không thành thật, ồ, có phải là anh chị đã… đã làm chuyện kia" Liễu Yên Hồng như hỏi kẻ trộm: "Chị không hối hận chứ?"

Liễu Yên Nguyệt cũng không phủ nhận nói: "Hối hận gì, ngược lại là em đó, nếu chị không sinh được con trai, cô bé này cẩn thận một chút cho chị, nếu không chị thật sự bảo anh ấy theo đuổi em đó".

Đọc truyện chữ Full