DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 69: Gặp nạn

<!-- --> Tiêu Thu Phong đến đây, Thiết Huyết Đoàn cũng đã nhận được tin từ rất sớm, Hà Năng thu được tin tức, trầm lặng một lát, rồi mới mở lời phân phó: "Trước tiên nên giám thị, đừng hành động gì cả".

Vốn đây là mục đích của Tiêu Thu Phong, lúc này hắn không chuẩn bị ra tay, chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của đối thủ, để mọi sự dò xét lên người mình, giúp cho đám Lý Cường Binh cùng Bộ Xà hành sự dễ dàng hơn.

"Ba, Bộ Xà cũng đã đến Dương Châu" Hà Hướng Nam đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói.

Hà Năng nheo mắt lại, lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Chủ nhân đến, con chó như hắn sao lại không đi theo?" Đối với chuyện này, hắn đã sớm biết, cái tên thiếu gia phong lưu này, cũng thật có can đảm, có dũng khí xông đến Tổng đường của Thiết Huyết Đoàn.

"Chẳng qua Tiêu Thu Phong mỗi ngày đều đi thị sát các công ty, con đã phái người theo dõi, cũng không phải hiện ra có gì dị thường" Hà Hướng Nam lại nói, hắn cũng không rõ về cái tên bạn nhậu này, hoặc là hắn đã không thể hiểu về con người này.

Hà Năng lạnh lùng cười: "Con nghĩ sao?" Lời này nói ra, ngay cả chính hắn cũng không tin.

Hà Hướng Nam cũng biết, Tiêu gia và Thiết Huyết Đoàn lúc này, nhất định phải có một bên ngã xuống.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ, lực lượng của bọn họ rất mạnh".

Kỳ thật cho đến hôm nay, bọn họ vẫn chưa nắm rõ, những tên lính đánh thuê đã tàn sát Huyết Sát tổ là ai, nhưng không thể phủ nhận, những người này đã làm cho người khác phải sợ hãi.

Hà Năng nói: "Bọn chúng bất động, chúng ta sẽ chờ, trợ giúp của chúng ta sẽ đến nhanh thôi".

Cảnh Trưởng đã phái cao thủ đến, bằng không hắn cũng không dám đối mặt với lực lượng thần bí kia.

Hơn nữa, nội bộ Thiết Huyết Đoàn vẫn chưa ổn định, mười hai đường, giờ chỉ còn tám đường, nhưng cũng chỉ có sáu đường quy thuận, còn Ngưu đường và Mã đường, rõ ràng là không muốn đầu quân, đối với mệnh lệnh của Tổng đường, căn bản là âm phụng dương quy, hơn nữa đã hơn một tuần, vẫn chưa thấy cử người đến nói gì.

Một khi đã động thủ, những người này không biết có dùng được hay không, nhất là với một đội trưởng không có uy tín như hắn, càng huống chi, chính hắn đã giết chết lão đội trưởng, sự tình này trong Thiết Huyết Đoàn cũng không phải là bí mật gì, chỉ là những người này không dám nói ra.

Cho nên, cũng không nên dựa vào bọn họ.

"Thông tri Hồ Thỏ, kêu hắn đến gặp ta" Hà Năng chớp mắt một cái, rồi đưa ra quyết định.

Hà Hướng Nam gật đầu rời đi, Hà Năng nhẹ nhàng nói: "Dương huynh, lúc này cần huynh đi một chuyến, chỉ cần không có chủ nhân, thì con chó kia cũng không thể cắn bậy".

Dương Bá lại xuất hiện, nhưng lần này, trên mặt hắn, vẫn giữ được sự ổn định khi xưa, thản nhiên nói: "Con người này, ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể cố gắng hết sức".

Mạng của hắn đã thuộc về Hà gia, nhiều năm trôi qua, trải qua nhiều chuyện xấu xa, hắn cũng chỉ có thể biến mình thành một con người không còn lương tâm, sống đến chừng tuổi này, hắn cũng đã thấy đủ, chỉ đáng tiếc là, hắn không thể tìm được người kế vị mình.

Hà Năng cười an ủi nói: "Dương huynh, dựa vào thân thủ của huynh, nhất định mã đáo thành công, tôi chờ uống rượu mừng của huynh" Đối với con người này, cái tên đứng trước mặt có chết hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là Tiêu Thu Phong phải chết.

Rất nhanh, Hồ Thỏ đi vào, đây là một người đàn ông rất gầy, tuổi chừng bốn mươi, mỏ nhọn má khỉ, nhìn giống khỉ nhưng lại gọi là thỏ, là cho người ta có chút khó hiểu.

Trên đầu mang một cái mũ rách nát của một ông già, nếu không cẩn thận, mày có thể nhìn lầm hắn, cứ tưởng hắn là một lão già sắp chết, nhưng hắn không già, mà ngược lại còn rất khôn khéo, khôn khéo đến mức làm cho mày bất ngờ.

"Đội trưởng" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên "Không biết đội trưởng tìm con thỏ này có việc gì?"

"Tìm cho ta một cơ hội, ta muốn Tiêu Thu Phong chết" Hà Năng đương nhiên biết bản lãnh của con thỏ, phỏng chừng cả Đông Nam này không có ai chạy thoát được truy tung của hắn.

Hồ Thỏ gật đầu, hắn đã hiểu rõ ý tứ của Hà Năng, còn nói thêm: "Không biết đội trưởng đối với kế hoạch đối phó Thiên Võng của ta như thế nào, ta lo lắng con đàn bà kia sẽ phản phác!"

Hà Năng lạnh lùng cười nói: "Ngươi yên tâm, việc này sẽ có kết quả nhanh thôi, làm cho con phượng hoàng kia sẽ biến thành con gà, mãi mãi không thể bay lên được".

Hồ Thỏ có chút lo lắng, nhưng không mở miệng nói, hắn hiểu tính cách của tên đội trưởng mới lên này, rất cố chấp, cho nên hắn cũng chỉ có thể để buồn bực trong lòng.

Trên đời này, không ai ngoài hắn có thể hiểu được lực lượng sau lưng Phượng Hề, mặc dù nàng đã vứt bỏ nó, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không sử dụng lại nó, hơn nữa gần đây, Thiên Võng tiêu thanh biệt tích, làm cho hắn mơ hồ có một loại dự cảm không ổn.

**********************

Tiêu Thu Phong cầm ly rượu, không nhịn được lại hỏi: "Lâm tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết, lần này cô mời khách, có phải là cô trả hay không?"

Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng cười, gật đầu khẳng định: "Yên tâm, bữa ăn này, tôi mời" Nói xong nàng móc trong túi ra hai trăm kêu lên: "Ông chủ, tiền đưa cho ông, đợi ăn xong rồi tính".

Đây đã là lần thứ ba Tiêu Thu Phong hỏi, nhìn thấy Lâm Thu Nhã móc tiền ra đưa, hắn mới yên lòng cầm ly rượu nóc vào họng.

Mặc dù chỉ là một sự sắp xếp, nhưng chung quy có thể xem lại mời khách, Tiêu Thu Phong cũng đã có thể an tâm ăn uống.

"Tiêu đại công tử, thật là xin lỗi, mời anh đến địa phương hẻo lánh này, hy vọng anh không lấy làm phiền lòng, lần sau nếu có thời gian, tôi sẽ mời anh đi Dương Châu Bát Bảo thành, đồ ăn nơi đó không thể chê được".

Thời tiết tháng mười, làm khu Đông Nam đã giảm đi vài độ, rượu vào sưởi ấm tâm hồn, làm thân thể Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy sảng khoái, tay cầm xâu thịt nướng cay thơm, thật đúng là đủ vị.

"Người đẹp đã mời, dù phải vào nước sôi biển lửa, tôi cũng sẽ đi. Lâm tiểu thử tựa hồ đã quên, tôi vốn là phong lưu thiếu gia mà" Rượu ngon và người đẹp, cũng là một đạo phỏng cảnh, huống chi, người con gái trước mắt này, càng là một tuyệt đại mị nhu giai nhân.

Lâm Thu Nhã vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói: "Ồ, Tiêu thiếu gia của chúng ta quả thật rất biết nói đùa, nhìn như vậy, phỏng chừng đã gạt biết bao người con gái, cũng khó trách, ngay cả Yên Nguyệt cũng mắc vào bẫy của anh, biến thành người con gái ngây ngốc".

Tiêu Thu Phong cười, hỏi: "Lâm tiểu thư mời tôi đến nơi thần bí như vậy, chẳng lẽ chỉ để xem tôi cười đùa".

Lúc Tiêu Thu Phong nhận được điện thoại của Lâm Thu Nhã, cũng có chút ngạc nhiên, thật sự mà nói, người con gái này cùng Liễu Yên Nguyệt xưng chị gọi em, nhưng mà đối với hắn, nàng vẫn còn là một người lạ.

Bởi vì người con gái này rất thông minh, trong mắt thường lộ ra những tia chết người, tựa hồ như bao phủ lấy trái tim của người khác, Tiêu Thu Phong cũng không muốn cùng nàng quan hệ, hơn nữa cũng không cần phải thế.

Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vậy chúng ta cũng không cần vòng vo làm gi, Tiêu gia có mâu thuẫn với Thiết Huyết Đoàn, tin chắc chuyện này không còn là bí mất, là một người bạn, tôi cũng muốn quan tâm một chút, không biết Tiêu thiếu gia có tin không?"

"Hình như là quan tâm rất nhiều, xem ra Lâm tiểu thư rất tò mò".

Lâm Thu Nhã cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sai, thật sự tôi rất hiếu kỳ, không biết mời anh ăn bữa cơm này, có thể làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi hay không?"

"Người ta nói, lòng hiếu kỳ có thể gây chết người, quả nhiên không sai, Lâm tiểu thư, có đôi khi, tò mò cũng không tốt lắm" Cái chén trong tay Tiêu Thu Phong khẽ rung động, một cổ áp lực lớn, đã chậm rãi đến gần, Tiêu Thu Phong uống một ngụm, nhìn thấy Lâm Thu Nhã không có phát hiện gì, cười nói: "Lúc này, hình như cô cũng gặp phiến toái". Bạn đang đọc truyện được copy tại

Nơi này vốn rất hẻo lánh, trừ mấy nhà thôn gần đây, chỉ có vài người qua đường ngẫu nhiên, nơi này rất yên tĩnh, vì thế sinh ý của quán rượu này, hoàn toàn vào buổi tối, mà buổi tối lại là thời điểm tốt nhất để hành sự.

Cái bàn đã bị nhấc lên, Tiêu Thu Phong không chút do dự, thừa dịp tên xạ thủ bị che tầm nhìn, đã kéo tay Lâm Thu Nhã, Lâm Thu Nhã thất sắc, chưa kịp mở miệng hỏi gì, thì tiếng súng đã nổ lên.

Giờ phút này, Lâm Thu Nhã mới biết, cho dù nàng đã chọn địa phương bí mật như vậy, những người này vẫn có thể tìm được.

"Có người muốn giết anh?"

Tiêu Thu Phong một mặt đánh giá tay xạ thủ kia, mặt khác thản nhiên trả lời: "Chuyện này cô đã sớm biết, phải không?"

Lâm Thu Nhã không có chút khẩn trương, dựa sát vào người Tiêu Thu Phong, vô lực cười nói: "Anh nói chúng ta có tính là đồng mệnh uyên ương không?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu cười nói: "Trong mắt bọn chúng, chúng ta chỉ là một đôi cẩu nam nữ".

Lời chưa nói xong, thân hình của Tiêu Thu Phong đã biết mất, như gió như điện, thoắt cái đã mất dạng, ngay cả Lâm Thu Nhã đã ôm chặt hắn, cũng không phát hiện ra, hắn biến mất lúc nào.

Đợi đến lúc Lâm Thu Nhã phục hồi tinh thần, sáu cái bàn đã được dựng lên, Tiêu Thu Phong cũng đã ẩn thân trong quán, nhẹ nhàng ngoắc nàng đến.

Mấy tay súng này ở qua xa, nếu chỉ một mình Tiêu Thu Phong thì hoàn toàn có thể rời đi, nhưng mà còn gánh nặng Lâm Thu Nhã, nên bọn họ chỉ còn một con đường để đi, đó chính là cánh rừng phía sau.

Đọc truyện chữ Full