DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 13: tu nhân đích bí mật

<!-- --> Bên trong văn phòng cục trưởng truyền ra những âm thanh chói tai khiến cho Tiêu Viễn Hà, Tôn Khánh Dục cùng Lý Hải Bân vội vàng xô cửa chạy vào.

Không khí bên trong lúc này có vẻ như không hay lắm. Dưới ánh mắt ba người bên trong lúc này có một nam một nữ, tư thế rất ám muội. Trời ạ, đây đang lúc thanh thiên bạch nhật, lại còn đang ở cục cảnh sát, muốn thân thiết như thế này có quá đáng quá hay không.

Khi đó Triệu Nhược Thần tức giận đập bàn bay lên đưa chân đá tới. Cả người Tiêu Thu Phong lùi lại một chút rồi thuận tay chụp lấy chân. Nhân dịp Nhược Thần muốn thu chân về tức thì nhanh như gió dung tay đánh vào mông của mỹ nữ cục trưởng.

Khi ba người tiến vào thì Tiêu Thu Phong vì muốn khống chế nàng nên ghì chặt Nhược Thần trên bàn, chân thì ép vào mông, bàn tay thì đang hướng về phần eo công kích.

Trong mắt người bên ngoài thì đây chính là một loại học vấn cao siêu, là do nam nữ khi ở trên giường cùng nghiên cứu.

Lý Hải Bân giật mình kêu lên:

"Tiêu công tử, ngươi đang làm cái gì thế?"

Sớm đã nghe tên công tử này trầm mê nữ sắc chỉ là không ngờ hắn thật quá đáng, ngay cả cục trưởng cảnh sát cũng dám động vào, đúng là không muốn sống.

Tôn Khánh Dục cùng Tiêu Viễn Hà như bị sét đánh không dám tin vào mắt mình. Tên tiểu tử này đúng là to gan dám tại cục cảnh sát mạo phạm cục trưởng, như vậy chẳng phải tìm chết sao?

Tôn Khánh Dục vốn biết tinh cách của vị cục trưởng lạnh lùng này, mồ hồi chảy quanh trán, trong đầu không ngừng tìm biện pháp nhằm cứu đứa cháu thoát tội. Chỉ là việc đang ở trước mắt khiến ông chẳng biết nói thế nào.

Tiêu Thu Phong một chút lo lắng cũng không có mà ngược lại quay đầu nhìn ba người ngại ngùng cười cười nói:

"Lý đội trưởng đừng hiểu lầm. Chỉ là ta cùng cục trưởng đang tiến hành thử nghiệm một chút. Cái này là ta đang thực hiện nghĩa vụ của công dân, cô nói có đúng không, cục trưởng đại nhân….."

Nói xong đôi tay khẽ duỗi xuống đôi mông khẽ bóp một cái rồi lui vội về phía sau, thả Triệu Nhược Thần lúc này mặt mày đang đỏ ửng, ngực thở dồn dập.

Lý hải bân đương nhiên không tin lời Tiêu Thu Phong, vội chạy tới hỏi:

"Cục trưởng, ngươi không sao chứ?"

"Không có gì, ra ngoài, tất cả ra ngoài…."

Kỳ lạ là Triệu Nhược Thần không nói lý do mà lại hét lên đuổi mọi người ra ngoài rồi sau đó nàng gục mặt lên bàn không ngẩng đầu dậy.

"Ok, cục trưởng, hy vọng lần tới nếu có cơ hội chúng ta sẽ nghiên cứu tiếp nhé"

Không đi bây giờ còn đợi khi nào. Chờ tới khi nữ nhân này hoàn hồn lại thì muốn đi cũng không được. Chớp lấy cơ hội, Tiêu Thu Phong là người đầu tiên bỏ ra ngoài.

Ba người còn lại cũng len lén đi ra. Khi tiếng đóng cửa vang lên thì Triệu Nhược Thần mới ngẩng đầu dậy, khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt ửng đỏ kia có chút ươn ướt.

Cái tên vô lại này dám ngang nhiên đánh mông nàng. Không một ai biết mông của nàng chính là cấm địa. Cái này không phải chỉ bởi vì nàng là nữ nhân mà còn bởi vì trên mông nàng có một phản ứng rất xấu hổ. Mỗi lần bị đánh vào mông sẽ khiến nàng phát sinh một cỗ dục vọng.

Đây là sự thật. Việc này lần đầu tiên xảy ra chính là tại nơi huấn luyện đặc biệt vào năm năm trước. Cái tên giáo quan đáng ghét kia đánh vào mông nàng khiến cho nàng nảy sinh dục vọng. Trong cái tư vị "cực kỳ thống khổ đó" nàng đã cảm thấy quần lót như bị thấm ướt.

Bí mật này của nàng tuyệt đối không một ai biết. Nếu không phải do thân thể khi nãy khó chịu thì nàng tuyệt không bao giờ buông tha cho hắn.

Bốn người rời khỏi văn phong không xa thì từ văn phong truyền lại những tiếng động kinh thiên động địa. Chỉ là lần này không một ai dám bước vào. Mọi người ai cũng biết mẫu lão hổ cục trưởng lúc này đang phát tiết cơn giận. Ngay cả phó cục trưởng Tôn Khánh Dục cũng không ngừng đưa tay vẫy vẫy ra hiệu Tiêu Thu Phong đi nhanh một chút sợ phiền toái lại tới tìm hắn.

An toàn rời khỏi cục cảnh sát, Tiêu Viễn Hà cũng không hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì. Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng chuyện nam nữ thanh niên thì một lão già như lão cũng không nên hiểu. Nếu cục trưởng đã nói không sao thì cũng không cần trách nhi tử mình mà chỉ dặn dò đôi chút rồi thôi.

Tiêu gia hiện tại đang đối diện với nguy hiểm tứ phía. Đối với sinh hoạt cá nhân phong túng của đứa con này, Tiêu Viễn Hà cũng không dám yêu cầu quá nhiều. Hơn nữa nhi tử hiện tại so với lúc trước khiến ông bắt đầu tin vào cách xử sự của đứa con.

"Tiểu Phong, việc này coi như tạm thời giải quyết xong, con hiện tại có dự tinh gì không?"

Tiêu Viễn Hà không dám buông lỏng, bị bắt cóc một lần, ông không hy vọng có lần thứ hai.

Tiêu Thu Phong cười cười nói:

"Cha, cha không cần phải âu sầu như vậy. Chỉ là chút khó khăn thôi mà, cha nghĩ thoáng một chút đi, trời đã sập xuống đâu"

"Trước mắt chúng ta không có cách nào đối mặt trực tiếp với Thiết huyết đoàn. Vì vậy quan trọng nhất chính là phong vệ thật tốt. Con muốn tuyển thêm người để bảo vệ an toàn cho chúng ta"

Tiêu Viễn Hà ngẩn người hỏi:

"Bảo tiêu ở nhà chúng ta nhiều như vậy còn chưa đủ sao?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu đăm chiêu nói:

"Những người này chỉ là kiếm ăn qua ngày thôi. Nếu như có chuyện xảy ra thì bọn họ không giúp chúng ta nổi. Con muốn tuyển mới hoàn toàn do chính con tuyển chọn và huấn luyện bọn họ"

Đối với thân thủ của Tiêu Thu Phong, Tiêu Viễn Hà không chút nghi ngờ lập tức đồng ý.

"Cha, người có thể kiếm về giấy phép sử dụng súng không. Cha cũng thấy rồi đó, mấy tên kia ai nấy cũng đều có súng". Bạn đang đọc truyện được copy tại

Tiêu Thu Phong lên tiếng hỏi. Nếu như là hắn lúc trước thì đừng nói là giấy sử dụng súng mà giấy gì cũng có. Chỉ là bây giờ hắn đã không còn cái quyền lực đó.

Ai, đúng là rồng xuống ao bị tôm cá nó khinh mà. Đường đường là một Ảnh Tử mà lại bị một cái hắc bang nhỏ nhoi làm khó dễ.

Tiêu Viễn Hà suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cái này có thể được. Với địa vị của Phong Chánh tập đoàn, ta có thể kiếm vài lão bằng hữu giúp đỡ kiếm về vài cái giấy phép."

Suy nghĩ của Tiêu Thu Phong đương nhiên là không đáng thương như Tiêu Viễn Hà. Mấy cái giấy phép kia chẳng qua là cái màn để che giấu. Cái hắn muốn chính là một lượng lớn quân nhu nhằm có vốn liếng chơi với Thiết huyết đoàn.

Ở cái thế giới này không có tiền thì đừng hòng có cái gì. Mấy bằng hữu lúc trước xem ra tới lúc phải nhờ vả rồi.

Ngày thứ hai, Tiêu Thu Phong theo trí nhớ khi trước gọi tới một số điện thoại đặc biệt. Từ đầu dây bên kia truyền lại một thanh âm thô lỗ.

"Nè, lão bằng hữu, ngươi hình như lâu lắm rồi không tìm ta?"

Ngôn ngữ mặc dù là quốc ngữ nhưng phát âm không được chuẩn. Dãy số điện thoại vốn chỉ có duy nhất một người biết, đó là một người bạn Trung Quốc, một vị ân nhân cứu mạng của hắn.

Tiêu Thu Phong lành lạnh nói:

"Lang Nha, ta cần một lượng lớn hỏa lực tối tiên tiến, càng mạnh càng tốt"

"Không thành vấn đề, địa điểm ở đâu?"

Lang Nha đối với vị cứu mạng ân nhân này sùng bái như thần thánh, hắn nguyện ý giao cả tính mệnh này cho người đó. Lúc này Lang Nha còn nói thêm một câu:

"Có cần người giúp không?"

"Không cần, tiểu tử nhà ngươi yên phận một chút. Khi vận chuyển hàng tới Thượng Hải thì cho người của ngươi liên hệ với Tiêu tổng tài của Phong Chánh tập đoàn, hiểu không?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi, lão bằng hữu cứ yên tâm, việc này ta sẽ bố trí thỏa đáng"

Lang Nha còn muốn nói thêm mấy câu thì Tiêu Thu Phong đã sớm ngắt điện thoại rồi cầm điện thoại trên tay ném vào trong nước. Liên hệ với dạng người như vậy thì tốt nhất một chút dấu vết cũng không nên lưu lại, bằng không sẽ rất phiền phức.

Việc mua sung coi như xong, bây giờ chỉ còn là người. Trong thâm tâm của Tiêu Thu Phong thì đặc cấp bảo tiêu mà khiến hắn hài lòng chỉ có thể tuyển chọn từ trong quân đội ra. Nhân viên từ quân đội xuất ngủ hàng năm chính là nhân tuyển tốt nhất.

Hắn còn nhớ trước khi tới Đông Nam quân khu thì cách Thượng Hải độ khoảng tám mươi dặm có một vệ đội tinh nhuệ, nhân số độ khoảng sáu vạn người. Đó chính là đội quân cơ động uy chấn toàn bộ vùng duyên hải. Chỉ là đội quân này hàng năm cũng đào thải ra khỏi quân ngũ một số lượng rất lớn.

Tiêu Thu Phong quyết định bảo tiêu chính là được tuyển chọn từ những người xuất ngũ này.

Việc này đúng ra là một bí mật của quân đội đặc chủng. Những người khi ra khỏi quân ngũ đều phải tuân theo chế độ bảo mật nghiêm ngặt. Những thứ liên quan tới bên trong không được tiết lộ ra ngoài, đồng thời còn phải dùng chính tư cách quân nhân để cam đoan.

Nhưng khi biết Tiêu Thu Phong là bằng hữu của Ảnh Tử thì vị trưởng quan hậu cần đã từng nhận ân huệ của Ảnh Tử tỏ ra rất nhiệt tinh. Hắn lập tức liên lạc với đám binh sĩ xuất ngũ để Tiêu Thu Phong từ trong đó chọn ra nhân tài mà hắn cần.

Từ hơn trăm binh sĩ chọn ra ba mươi sáu người. Những người này mặc dù có thể coi là tinh nhuệ nhưng một khi đã xuất ngũ thì tức khắc trở thành người bình thường, cũng cần phải ra xã hội mưu sinh. Bảo tiêu cũng là một công việc, đãi ngộ mà Tiêu Thu Phong đưa ra so với bên ngoài cao hơn rất nhiều khiến nhiều người trong số đó tức thì đồng ý.

Đạt được mục đích, Tiêu Thu Phong chỉ đưa ra địa chỉ nói bọn họ chuẩn bị hết mọi việc để ngày mai tới gặp mặt, còn ngoài ra không nói thêm lời nào.

Liên quan tới kế hoạch huấn luyện, Tiêu Thu Phong tin chắc bọn họ sẽ không phản đối. Xuất ngũ chính là một cách nói khác của đào thải. Hiện tại có một cơ hội để tăng cường năng lực bản thân nên sẽ tuyệt không có ai bỏ qua. Tiêu Thu Phong cũng đã từng là quân nhân, hắn hiểu rất rõ tâm tính của quân nhân như thế nào.

Vấn đề còn lại chính là hắn. phải làm sao thu phục được cái tâm của bọn họ, khiến cho bọn họ nghe theo lời của hắn.

Đọc truyện chữ Full