DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 3: Thượng Ban

<!-- --> Sau mấy ngày, thân thể Tiêu Thu Phong đã hoàn toàn hồi phục. Dù cho Điền Phù cố kêu hắn nghỉ thêm mấy ngày nhưng hắn đều cự tuyệt.

Với địa vị và tài thế của Phong chánh tập đoàn thì dù ở trong bệnh viện cũng giống như khách sạn vậ. Cộng thêm sự quan tâm của người mẹ này thì nếu như không phải có lo lắng trong lòng thì Tiêu Thu Phong cũng không muốn ra ngoài.

Chỉ là thời gian qua tận hưởng sự ấm áp của tình thân khiến nội tâm cô độc lạnh lẽo của hắn trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Đây cũng coi như là một sự thu hoạch vậy.

Từ sinh hoạt của một cao thủ long tổ bỗng nhiên trở thành một người khác, Tiêu Thu Phong có chút không quen. Chỉ là giữa hai người dù gì cũng có điểm chung, đó là bị người bán đứng.

Trước khi chết nhìn thấy Đao khiến hắn hiểu cái bẫy dành cho hắn chứa đựng một âm mưu rất lớn. Dù cho vì chính bản thân thì hắn cũng phải tra cho rõ ràng.

Nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội sống lại thì hãy coi như hắn chính là Tiêu Thu Phong trọng sanh đi.

Mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cái tên Tiêu Thu Phong này thể chất yếu đến phát sợ, da thịt như đàn bà vậy. Xem ra chỉ còn cách tự nỗ lực để gia tăng sức khỏe thôi.

Tiêu gia mặc dù là giàu có nhưng thành viên không nhiều. Ngoại trừ cả nhà ba người thì chỉ còn có một biểu ca tên Vương Tân Dân. Theo hắn nhớ thì biểu ca này cha mẹ mất sớm, lúc nào cũng ở Tiêu gia, là một kinh lý trong Phong chánh tập đoàn. Quan hệ với Tiêu Thu Phong bình thường cũng không tốt lắm.

Gia viên của Tiêu gia khoảng hơn trăm mẫu, nhìn qua thật lãng phí. Mấy căn biệt thự sát với nhau, người thì ít, cả người làm cùng bảo tiêu cũng chỉ hơn trăm người. Nhưng phòng ốc chính thì chỉ có ba người trong gia đình mới được vào khiến cho sự tĩnh lặng càng thêm đáng sợ.

Khi Tiêu Thu Phong về nhà, mẹ hắn vì hắn mở tiệc ăn mừng, thần thích tới cũng không ít. Nhìn qua dàn xe tới dự có thể thấy trong số đó không ít quý tộc.

Giống như hai cô phu của hắn, một người là quan cao cấp trên tỉnh, một người là phó cục trưởng cục công an, cả hai đều thuộc dạng nhân vật một tay che trời cả. Hai vị cô cô của hắn khi nhìn thấy Tiêu Thu Phong thì không ngừng hỏi han sủng ái hắn, giống hệt như mẹ hắn vậy. Chẳng trách tên Tiêu Thu Phong này làm nhiều việc xấu đến thế mà vẫn có thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.

Tiêu gia vốn là nhất mạch đơn truyền. Vì vậy Tiêu Thu Phong giống như là cục vàng trong gia đình này vậy.

Sau khi ầm ĩ một hồi, Tiêu Thu Phong bị mẹ kéo đi khắp nơi giới thiệu cho các biểu tỷ, biểu muội....

Đám nam nhân thì đương nhiên ở chung một chỗ cụng ly nói chuyện. Chỉ là nơi giới thượng lưu tụ họp, Tiêu Thu Phong không hề nhìn thấy hình bóng của Vương Tân Dân. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

"Được rồi, không cần phải hỏi về biểu ca của con nữa. Ngày nào cũng mang cái khuôn mặt lạnh tanh, mẹ không thích nó. Mà nghe nói hình như mấy ngày nữa nó sẽ đi thì phải"

Tiêu Thu Phong ngẩn người, có chút cảm giác không đúng. Nhưng hắn chỉ biết im lặng chứ không biết phải nói gì.

Qua nửa đêm, mọi người đều ra về. Tiêu Thu Phong thu không ít lễ vật, trong đó có một cái xe thể thao cực đẹp, mã lực cực mạnh cộng thêm nội thất sang trọng. Quả nhiên không hổ danh hưởng thụ của giới thượnglưu.

Ngày thứ hai, Tiêu Thu Phong dậy thật sớm, theo như thói quen khi xưa chạy một vòng trong sân, một mặt để rèn luyện thân thể, một mặt để nhận biết mọi thứ. Mặc dù hắn không phải là Tiêu Thu Phong thật sự nhưng trước mắt vẫn phải tiếp nhận sự thực này.

Về hiện tượng linh hồn dịch chuyển này thì để từ từ tìm hiểu vậy.

Phía sau cất lên tiếng bước chân chạy. từ phía sau một căn phòng xuất hiện một người mặc quần áo thể thao, cổ quấn một cái khăn chạy gần tới người Tiêu Thu Phong thì chậm lại.

Người này độ hai mươi tám, thân hình gầy gầy, nhìn cũng khá đẹp trai. Chỉ là khi nhìn thấy Tiêu Thu Phong thì thần sắc bỗng có chút âm trầm nhưng chỉ trong nháy mắt trở lại bình thường. Nếu như Tiêu Thu Phong không phải đã trải qua huấn luyện thì tuyệt không thể nhận ra.

"Tiểu Phong, người vừa khỏe đừng vận động quá nhiều"

Tới trước mặt Tiêu Thu Phong, Vương Tân Dân ra vẻ quan tâm nói nhưng tròng mắt có chút co rút kia không chạy khỏi ánh mắt của hắn.

Sắc mặt Tiêu Thu Phong vẫn như cũ, cưỡi khẽ như không việc gì nói:

"Biểu ca, nghe nói là ngươi muốn đi sao?"

"Không sai, con người nhất định phải tự lập. Nhiều năm qua đã nhờ Tiêu gia chiếu cố, ta không thể cứ để người khác chống lưng nữa rồi."

Lời nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng hắn thật đang rất xung động. Tiêu Thu Phong biết hắn đang cố che giấu cảm xúc. Việc này người bình thường có lẽ không biết nhưng không thể thoát khỏi đôi mắt của hắn.

Tiêu Thu Phong trước kia quan hệ cũng không được tốt với vị biểu ca này, hơn nữa con khinh thường hắn như một tên ăn mày. Lúc này cũng không tiện thay đổi nên chỉ đành nói:

"Độc lập cũng tốt. Sau này biểu ca có gì khó khăn thì chỉ cần nói một tiếng, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi."

Hai người chia tay. Nhưng khi Vương Tân Dân quay đầu nhìn lại thì ánh mắt đã trở nên độc ác như một con rắn nhìn mồi, lạnh lùng nói:

"Tiêu Thu Phong, tên hoa hoa công tử ngươi sẽ rất nhanh biết được mùi vị nhà tan cửa nát. Nơi này là của ta, Phong chánh tập đoàn sẽ thuộc về ta. Đó cũng chính là trừng phạt cho lỗi lầm mà ngươi đã gây ra."

Nước mắt âm thầm rời trên khuôn mặt Vương Tân Dân. Trong lòng hắn thật đau đớn, hắn không thể nào quên được mối tình khi đó.

Hắn vốn là một người rất tự ti. Cả đời chỉ yêu một lần nhưng lại đem tất cả hy vọng đặt vào người đó.

Chỉ là hắn không biết cô gái kia đối với hắn như vậy chẳng qua chỉ là muốn tiếp cận với vị phong lưu công tử Tiêu Thu Phong.

Khi hắn nhìn thấy Tiêu Thu Phong hung hãn xé nát quần áo của nữ nhân mà hắn yêu, cướp đoạt lấy thân thể nàng ta, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết và sung sướng vang lên.

Vào lúc này hắn đứng ngoài cửa. Vốn yếu đuối nên hắn không dám tiến vào mà chỉ biết chạy trốn về phòng khóc suốt một ngày một đêm.

Hắn không hề nhìn thấy Tiêu Thu Phong đưa một số tiền lớn cho cô gái kia rồi cô gái vui vẻ bỏ đi, biến mất trước mắt Tiêu Thu Phong. Đây chính là quy tắc của hắn, nữ nhân chơi không đã thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn.

Vương Tân Dân không hề biết việc xé nát quần áo chỉ có một cách kích tình trong tình dục. Mà hắn chỉ biết người yêu của hắn đã bị cưỡng gian, sau đó xấu hổ rồi tự sát. Bởi vì từ khi đó hắn chưa bao giờ gặp lại nàng ta.

Tiêu Thu Phong trở thành kẻ thù của hắn. Hơn một năm qua, hắn sống trong đau khổ mà không có biện pháp để phát tiết ra, chỉ có thể để nỗi thống khổ gặm nhấm lấy linh hồn của mình.

Trong lần đua xe đó là chính hắn đã phá hủy thắng xe.

Vốn Tiêu Thu Phong là phải chết chắc. Thật không thể ngờ hắn lại có thể còn sống. Nghe thấy tin này hắn thật chán nản, muốn bỏ cuộc.

Nhưng hiện tại hắn quyết định rời khỏi Tiêu gia. Bởi vì hắn đã có trợ thủ giúp hắn đối phó với Tiêu gia.

"Ngươi muốn giết Tiêu Thu Phong. Còn ta....thì muốn đối phó Tiêu Viễn Hà. Chúng ta có thể hợp tác."

Vào lúc này Vương Tân Dân mới biết trên thế giới này người xấu như hắn có rất nhiều.

Tiêu Thu Phong hoàn toàn không hay biết gì chứ đừng nói tới lúc này lại là một Tiêu Thu Phong được trọng sanh.

Phong chánh tập đoàn được đặt trên con đường sầm uất nhất Thượng Hải. Một tòa nhà cao sáu mươi sáu tầng có thể ngăm phong cảnh xung quanh.

Tiêu Viễn Hà lúc này cùng với Tiêu Thu Phong ngôi trên chiếc xe thể thao của hắn đi tới Phong Chánh tập đoàn.

Đầu bếp cùng lái xe Tiêu gia không ít, hơn nữa Tiêu Viễn Hà còn có tài xế riêng. Chỉ có khó có cơ hội con trai tới công ty sớm như vậy khiến cho Tiêu Viễn Hà thật rất vui. Ngồi trên xe, ông còn dặn dò cẩn thận để xử lý việc của Yên Nguyệt.

"Con biết rồi cha"

Ở cuộc sống trước lúc nào hắn cũng lạnh lùng im lặng, ít khi nói nhiều hơn một câu. Nhưng khi xưng hô thân thiết thế này, một loại cảm giác thoải mái xâm chiếm khiến hắn thật muốn kêu thêm vài tiếng.

Tiêu Viễn Hà gật đầu nói:

"Tiểu Phong, nếu như thật như lời ngươi nói, thay đổi bản thân thì dù cho giải trừ hôn ước cũng có thể theo đuổi Yên Nguyệt, cha sẽ ủng hộ ngươi. Thật ra cha cũng rất thích con nha đầu Yên Nguyệt này. Ài, chỉ là ngươi không xứng với người ta mà thôi"

Một khi đã nói thì ông nói rất nhiều. Bình thường vốn không có cơ hội để nói nay có cơ hội thì nói ra hết. Già rồi, ông chỉ có một tâm nguyện là có cháu để bồng. Chỉ đáng tiếc nữ nhân của con trai dù nhiều nhưng nó lại chưa bao giờ dẫn ai về nhà cả.

Đối với việc này Tiêu Thu Phong thật không dám lên tiếng. Việc phong lưu của Tiêu Thu Phong trước kia đối với hắn không liên quan. Dù cho hắn đã trở thành Tiêu Thu Phong thì hắn cũng muốn sống cuộc sống của riêng mình. Nữ nhân à, có chưa hẳn là đã tốt.

Vì vậy hiện tại hắn không thể thỏa mãn tâm nguyên của lão nhân này là để ông có cháu để bồng được.

Tới Phong chánh tập đoàn, xe dừng dưới bãi đỗ xe rồi cả hai theo thang máy dành riêng đi lên lầu.

Thang máy dừng lại tại tầng thứ sáu mươi lăm.

"Không phải tầng thừ sáu mươi sáu sao?"

Tiêu thu Phong nhớ rõ văn phòng của đổng sự trưởng tại tầng thứ sáu mươi sáu. Còn văn phòng tổng tài của hắn thì ở ngay sát bên cạnh văn phòng đổng sự trưởng.

Tiêu Viễn Hà đẩy hắn ra ngoài, sắc mặt giận dữ quát:

"Không lẽ ngươi quên mình nói gì sao. Yên Nguyệt chính là ở tầng này. Xử lý cho tốt rồi tới tìm ta"

Ông không hề hco hắn một cơ hội, thang máy tức thì đi lên trên.

Đọc truyện chữ Full