DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Tọa
Chương 1396: Giác ngộ (2)

Ở lúc lĩnh ngộ chân nghĩa của 'Hoàng', Lâm Hi liền đã hiểu con đường của mình. Lựa chọn của Hải Thánh Vương, Khí Thánh Vương hắn cũng không ảnh hưởng, tựa như ở trong đại dương, một giọt mưa kích khởi lên gợn sóng.

Tu tiên là lữ trình cô độc, trên con đường tiến lên phía trước có thể dựa vào chỉ có chính mình!

Lâm Hi cười nhạt một tiếng, ánh mắt từ từ dời đi, rơi vào trong vũ trụ hư không vô tận, nơi đó vô biên vô hạn.

Trên cả đại thuyền chỉ có Thượng Quan Dao Tuyết đối với lần này không biết chút nào, nàng cau chặt chân mày, luôn cảm giác có điểm gì là lạ. Nàng chạy đến khoang thuyền hỏi Bạch Nguyên, hỏi Tạp Mễ Lạp, hỏi Ma Đồ nhưng không người nào nói ra.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thượng Quan Dao Tuyết minh tư khổ tưởng, có lẽ là trải qua đại chiến trở mình mà tất cả mọi người đều khổ cực sao.

Thượng Quan Dao Tuyết chỉ có thể hiểu như vậy.

Đại thuyền đi tới hai ngày sau, rốt cuộc xuyên qua A Tị thông đạo, đi qua Đao Sơn tiểu địa ngục, trở lại Tiên Đạo đại thế giới.

Vài ngày sau, một tòa sơn phong sừng sững xuất hiện ở trong mắt mọi người.

- Đến.

Lâm Hi thu Diêm Ma Thiên Tử Chu, bao bọc lấy Thượng Quan Dao Tuyết, Cổ Lỗ, còn có Ma Đồ, Tạp Mễ Lạp, cùng Hải Thánh Vương, Khí Thánh Vương, còn có Bạch Nguyên trong khoang thuyền cùng nhau xuyên qua cấm chế, tiến vào trong Thần Tiêu sơn.

- Lâm sư đệ, trên đường đi đa tạ rồi.

Trước lúc chia tay, Hải Thánh Vương, Khí Thánh Vương đối với Lâm Hi nói, trên đường đi quá mức bị đè nén, gần đến giờ tách ra đột nhiên thoải mái rất nhiều.

Ngữ khí tương kính như 'Tân' ngược lại khiến cho song phương càng thêm xa lạ.

- Đừng khách khí.

Lâm Hi cười cười, mang theo Thượng Quan Dao Tuyết, Bạch Nguyên mấy người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Hi rời đi, đôi môi của Khí Thánh Vương mấp máy, muốn nói điều gì nhưng bóng người lập tức biến mất, chỉ đành phải thở dài thật sâu một tiếng.

......

- Lâm Hi, các ngươi có phải hay không là có chuyện gì giấu diếm ta.

Trên đường trở về, Thượng Quan Dao Tuyết rốt cục không nhịn được nói, trong thanh âm làm nũng mang theo oán giận. Nàng trời sinh tính tình cực kỳ thông minh, quan hệ giữa Lâm Hi cùng đám người Hải Thánh Vương làm sao có thể một chút cũng không cảm giác được.

- Ha ha, có thể có chuyện gì? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!

Lâm Hi sờ sờ đầu của Thượng Quan Dao Tuyết, cười nói.

- Hừ! Còn muốn gạt ta, ta sớm muốn sẽ điều tra ra.

Thượng Quan Dao Tuyết nghiến răng nghiến lợi, lức giận bất bình nói, thân thể tung lên, lướt đi ra ngoài.

- Ta đi về trước, ngày mai gặp lại.

Bỏ xuống một câu này, Thượng Quan Dao Tuyết mang theo đầu ma sủng Cổ Lỗ kia tiêu sái rời đi.

Lâm Hi cười cười, chỉ có lúc ở chung một chỗ với Thượng Quan Dao Tuyết hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái.

- Sư đệ, không cần nghĩ nhiều.

Bên cạnh, Bạch Nguyên một mực trầm mặc đột nhiên dùng sức vỗ vai Lâm Hi, mở miệng nói.

Ánh mắt của hắn sáng như tuyết, tất cả nên nói đều ở trong đôi mắt nói ra rất rõ ràng.

Thoạt nhìn là người ngu xuẩn cũng không phải là ngu xuẩn.

Thượng Quan Dao Tuyết chẳng hay biết gì, Bạch Nguyên lại biết tường tận, thọ mệnh của hắn xa xa so sánh với Lâm Hi thì dài hơn, rất nhiều chuyện cũng đem so với người bên cạnh thì rõ ràng hơn.

- Biết rồi.

Lâm Hi nhìn đại sư huynh, đột nhiên cười nói.

Bất đồng với đám người Hải Thánh Vương, Bạch Nguyên chân chính là người mình, hắn ủng hộ tất cả, đã sớm biểu đạt rõ ràng.

Đối với địch nhân tự nhiên nên lòng dạ độc ác, hành động của Lâm Hi ở trong mắt Bạch Nguyên là hợp tình hợp lý, không có bất kỳ nghi vấn gì.

Chuyện của đám người Hải Thánh Vương chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, rất nhanh bị Lâm Hi vứt ra sau đầu.

Rất nhanh hai người cùng nhau tiến vào Chấp Pháp điện, Chấp Pháp trưởng lão cùng Ma Kiếm trưởng lão không biết tại sao sau khi Lâm Hi gặp mặt các sư huynh đệ liền trực tiếp trở về trong chân truyền động thủ của mình.

Rời đi gần nửa năm, trong động phủ của Lâm Hi như cũ là 'Nghèo rớt mồng tơi'.

Vào trong động phủ, nhất thời chỉ còn lại một người hai sủng, phảng phất đoạn tuyệt với nhân thế.

- Chủ nhân, thật không có quan hệ sao?

Ở trên đường bị đè nén mấy ngày, Tạp Mễ Lạp đánh vỡ cục diện bế tắc, không nhịn được hỏi. Nàng hỏi không phải là Hải Thánh Vương, mà là chuyện đám người đi theo Thần tử ở trong căn cứ tông phái bị giết.

Mặc dù là người đi theo Thần tử nhưng bên ngoài lại là đệ tử Thần Tiêu tông, huống chi còn liên quan đến mấy tên Tiên Hoàng.

Thần tử cùng người đi theo Thần tử ở bên trong Thần Tiêu tông quyền thế đào thiên, Hộ Pháp trưởng lão Lý Trọng Đạo cùng Trấn Ma, Phục Thần, Hàng Yêu tam đại trưởng lão chính là thế lực trung với Thần tử ở bên trong Thần Tiêu tông, một lòng chống đỡ cho Thần tử đăng thượng đại thống.

Lâm Hi làm xuống chuyện như vậy có thể tưởng tượng tương lai sắp sửa gặp phải 'trừng phạt' khổng lồ, người của Thần tử nhất mạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Không cần lo lắng!

Lâm Hi bình tĩnh nói, từ trong không gian đại lấy ra một bộ đồ uống trà, châm một chén. Đây là dụng cụ sinh hoạt không nhiều ở trên người hắn.

- Chuyện này... Ta cũng đang đợi!

Lâm Hi hớp một ngụm, trong đôi mắt đột nhiên bắn ra quang mang kinh người.

- A?

Tạp Mễ Lạp mở to hai mắt.

Lâm Hi cầm chén trà, trong mũi ngửi hương trà nhàn nhạt, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều ý niệm. Ở trong Thần Tiêu tông mấy năm, thời cơ tốt nhất rốt cục đã đến.

Hắn không còn là nhân vật không quan trọng nữa, thời gian tính theo năm, thành tựu của hắn đủ để cho phần lớn cái gọi là thiên tài lực bất tòng tâm, hoàn toàn bái phục.

Hắn bây giờ mặc dù còn không bằng Thần tử, nhưng cảnh giới Tiên Hoàng cấp, thực lực sánh ngang với Nguyên Thần cảnh, hơn nữa một đầu Hỗn Độn Côn Bằng, ai dám nói hắn không quan trọng, ai dám nói hắn tương lai liền không vượt qua được Thần tử?

-... Ta đang đợi Thần Tiêu tông làm ra lựa chọn giữa ta với Thần tử.

Lâm Hi thản nhiên nói, thần sắc bình tĩnh dị thường:

- Thần tử ở bên trong Thần Tiêu tông được coi trọng, ta đây một mực biết rõ. Ta hiện tại chỉ muốn biết bọn họ đối với Thần tử coi trọng rốt cuộc đạt đến trình độ nào? Là thiên vị không để ý tới, không người nào có thể bằng, hay là ít nhiều còn cho ngươi khác cơ hội.

Tạp Mễ Lạp ngây ngốc, chợt hiểu ra điều gì đó, từ từ ngồi dậy, cau mày, như có điều suy nghĩ.

Lâm Hi cười cười, ngẩng đầu lên.

Thực lực cùng tiềm lực của hắn chỉ cần cao tầng là người rõ ràng, cũng hẳn là hiểu được.

Ở trong Thần Tiêu tông nhiều năm, hắn đã dần dần phát hiện tông phái có thể cung cấp trợ giúp cho hắn đã là càng ngày càng ít. Ở Địa Ngục đại thế giới gặp phải tổ chức 'Thị huyết giả' cũng khiến cho hắn xúc động rất lớn.

Hiện tại Thần Tiêu tông có thể cho hắn trừ chút ít tài liệu được hoán đổi trong Phúc Đức điện kia, những cái khác đã không có bao nhiêu trợ giúp.

Tình huống chân thật là Lâm Hi đã rất lâu chưa đi Phúc Đức điện rồi, mà tài liệu tu luyện hắn cần phần lớn đều chính là bản thân hắn tự mình đi tìm kiếm được.

Đọc truyện chữ Full