DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Tọa
Chương 1392: Túc sát (1)

- Ai dám!

Lâm Hi thần sắc lạnh lẽo, trên người tản mát ra một cỗ khí thế mạc danh.

Ánh mắt của hắn bá một cái nhìn qua, trong đám người thấy một gã nam tử uy nghiêm kim quang ngọc đái ngồi ở một cái ghế dựa lớn làm bằng bạch ngọc, hai tay dựa vào tay vịn, lộ ra quyền thế vô thượng.

Vừa quát một cái, vốn là không khí khẩn trương lại càng kéo chặt hết sức.

Lâm Hi mặc dù chỉ có một người một sủng, nhưng không biết tại sao mọi người đột nhiên cảm thấy có một loại uy hiếp thật sâu, nhưng mà không người nào nói thẳng ra.

- Lâm Hi, ngươi thật to gan, dám cùng yêu ma cấu kết, hôm nay chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì để nói!

Nơi một nơi bên cạnh, đột nhiên đi ra một gã cường giả Tiên Đạo lục trọng, ánh mắt lãnh lệ, chắp tay sau lưng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Hi nói.

Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng mà người nào cũng không cho phép không nhận ra Lâm Hi, trực tiếp xé toang da mặt, đao thương kiếm kích xuất trận.

Người nọ phất phất tay, lập tức có người ném ra một kiện đồ vật, rơi trên mặt đất, tro bụi đầy trời, chính là đầu Ma Vương khôi lỗi còn lại kia của Lâm Hi.

- Ngươi là ai?

Lâm Hi hờ hững nói, không nhìn Ma Vương khôi lỗ vết thương chồng chất trên mặt đất, cũng không trúng bẫy rập của đối phương.

Tu sĩ có thể đạt tới Tiên Đạo lục trọng há có người yếu?

Lâm Hi chỉ cần lên tiếng biện bác thân phận của Ma Vương khôi lỗi sẽ rơi vào trong bẫy. Một bước sai từng bước sai, không ngừng lâm vào trong bị động, cho đến cuối cùng cài lên một cái tội danh lên người.

Lâm Hi sao lại không biết thủ đoạn của bọn họ, nhiều cường giả lục, thất trọng như vậy há lại không phân biệt được khôi lỗi cùng yêu ma bình thường?

- Hừ! Ngươi muốn báo thù sao? Ta nhưng nói cho ngươi biết, chỉ tiếc ngươi sợ rằng sẽ không có cơ hội này.

Cường giả Tiên Đạo lục trọng đi ra kia dừng lại một chút, ánh mắt giễu cợt nói:

- Nhớ lấy, tên của ta là Vương Xử Nhất. Sau khi chết không nên oán nhầm người.

- Rất tốt!

Lâm Hi cười lạnh, chắp hai tay, đối mặt với quần hùng trong tràng mà không hề sợ hãi. Hắn đột nhiên nhìn về Ma Vương khôi lỗi trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Hiện tại, trả lời ta. Người nơi này, rốt cuộc ai là người cấu kết với Địa Ngục đại thế giới các ngươi?

- Vương… Vương Xử… Nhất…

Liền ở dưới chú thị của từng đôi ánh mắt, Ma Vương khôi lỗi ở trên mặt đất run rẩy đôi môi, phun ra một cái tên mơ hồ.

Hống!

Lời vừa nói ra, toàn trường ầm vang, một đôi mục quang khiếp sợ, tức giận, bất khả tư nghị nhìn Lâm Hi cùng Ma Vương khôi lỗi trên mặt đất, đều bị sợ ngây người rồi.

Một màn này ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Tạp Mễ Lạp cũng sợ ngây người.

- Ngươi!

Vương Xử Nhất cả người run lên, như gặp phải sét đánh.

Hắn tự nhận là đối phó với Lâm Hi đã không chừa thủ đoạn nào, giảm đám người Hải Thánh Vương cũng là chủ ý của hắn. Song không nghĩ tới Lâm Hi so với hắn còn vô sỉ hơn, lại chỉ huy Ma Vương khôi lỗi của mình vu hãm hắn.

Vu hãm quang minh lớn tiếng như vậy đúng là không có hạn cuối!

- Vương Xử Nhất, ngươi còn có gì có thể nói?

Thân thể Lâm Hi vừa chuyển, ánh mắt trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.

- Khốn kiếp, Lâm Hi ngươi...

Vương Xử Nhất giận quá thành cười, song động tác một khắc sau của Lâm Hi lập tức để cho hắn cười không được.

- Tạp Mễ Lạp, giết hắn đi!

Một ngón tay của Lâm Hi chỉ vào Vương Xử Nhất lạnh lùng nói.

- Phanh!

Cơ hồ là như phản xạ có điều kiện, Tạp Mễ Lạp điện xạ mà ra, thân thể nhanh đến cực điểm ở trong hư không kéo ra vẻ hỏa hồng thê diễm.

-!!!

Người nào cũng không ngờ rằng phản ứng của Lâm Hi lại kịch liệt như thế. Ở dưới tình huống lâm vào bao vây trùng trùng lại còn dám chủ động động thủ.

Sau khi khiếp sợ lúc đầu, trong lòng mọi người liền là dâng lên tức giận thật sâu không thể kiềm chế. Phẫn nộ đối với hành động của Lâm Hi, còn có một tia tức giận vì nhục nhã.

- Khốn kiếp!

- Lâm Hi, ngươi dám!

- Giết hắn đi!

...

Một sát na này tức giận như nước triều tuôn, mọi người hoàn toàn bị Lâm Hi chọc giận rồi, mắt thấy chính là lôi đình nhất kích, trong một sát na dị biến nổi lên.

Lâm Hi trên mặt lãnh nhược băng sương, ánh mắt đảo qua đột nhiên lúc này liền đạp xuống một cước nặng nề.

- Ầm!

Một cước này trời nghiêng đông nam, địa sập tây bắc. Cả trụ sở tông phái tựa hồ cũng lún xuống.

- Ông!

Một cỗ uy áp bàng bạc trên người Lâm Hi vô biên vô hạn giống như là thương khung trên cao, lại như là thái sơn trầm xuống vai, mang theo khí phách hoàng giả bức bắn ra.

Bốn phương tám hướng, từng gã cường giả Tiên Đạo tam trọng, tứ trọng, ngũ trọng tiếp xúc đến cỗ uy áp này trong lòng một cỗ sợ hãi không hiểu, cảm giác được một cỗ kinh hãi không hiểu, không bị khống chế liền khom người xuống, lại ở trước mặt Lâm Hi không đứng dậy được.

Cường giả Tiên Đạo lục trọng mặc dù không phải là không chịu nổi như vậy, nhưng mà khí tức cũng là tán loạn, nhận được rung động cực lớn.

Sau cú đạp chân này, Lâm Hi thả ra uy áp của mình.

Loại uy áp này không giống với khí tức hoàng giả nồng đậm như Tiết Đạo Quang, không có vị đạo quyền thế nồng đậm nhưng mà lại có kết quả dung hợp của tinh thần, ý chí, khí thế cùng lực lượng cường đại của Lâm Hi, là Tiên Hoàng uy áp thuần chính nhất.

Thậm chí bởi vì nguyên nhân Lâm Hi tích lũy hùng hậu, loại uy áp của Tiên Hoàng cường giả này tới càng thêm thuần hậu, bá đạo!

Tình thế nghịch chuyển chỉ ở trong lúc điện quang hỏa thạch. Tiên Hoàng uy áp cường đại của Lâm Hi trực tiếp chấn nhiếp tràng diện, trong lòng mọi người cũng nhấc lên một cỗ kinh đào hải lãng, bị cái cảnh tượng này chấn động đến mặt không còn chút máu.

- Tiên Hoàng!

- Hắn lại là Tiên Hoàng!

- Không trách được hắn dám cùng Thần tử đối đầu!

- Thiệt thòi cho nhóm chân truyền đệ tử tam tứ trọng này còn muốn đối phó với hắn.

...

Trong lúc điện quang hỏa thạch, trong đầu mọi người chuyển qua vô số ý niệm, biết mình muốn đối phó lại là một đại Tiên Hoàng Tiên Đạo thất trọng, từng người bị hù dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ dám đối với Lâm Hi động thủ là phán đoán tin tức Lâm Hi chỉ có Tiên Đạo tam tứ trọng. Lại không nghĩ rằng thực lực chân chính của Lâm Hi nếu so với trong tin tức thì cao hơn rất nhiều

Phong hào Tiên Hoàng là một đường ranh giới, một cái khoảng cách cực lớn. Ở trước sau cái cảnh giới này có chênh lệch thật lớn, hơn nữa sẽ tạo thành một tầng 'cường giả uy áp' cao hơn, đối với cường giả Tiên Đạo thất trọng trở xuống tạo thành ảnh hưởng mang tính thực chất.

Cường giả Tiên Đạo tam trọng thâm chí run rẩy ngay cả tay chân cũng khó mà khống chế chính là chứng minh!

Ở trước mặt Tiên Hoàng, bọn họ cảm nhận được sợ hãi, thực lực mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

- Phanh!

Cùng lúc đó, thân thể Lâm Hi bất động, bàn tay hơi hợt vung lên, hai gã cường giả Hóa Thân cảnh đánh về Tạp Mễ Lạp kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, máu tươi giàn dụa.

Đọc truyện chữ Full