DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 847: Coi tiền như rác


Tay trái vươn ra như thiểm điện, nhất thời đón đỡ được một cước của người thanh niên, đồng thời thân hình tiến về phía trước, ba ba ba ba ba, lập tức vang lên tiếng tát không ngừng, không nặng cũng không nhẹ, nhưng đủ khiến người thanh niên không hề có cơ hội xuất thủ, hai tay vừa mới giơ lên, đã bị Dương Thiên Lôi trực tiếp chụp được.

- Các ngươi làm gì? Dừng lại!

Trong lòng Lý Hàn Mai rất sảng khoái, nhưng vẫn làm bộ ngăn cản nói.

- Dừng?Lúc nào em có vị hôn thê? Ngay cả anh cũng gạt?

Dương Thiên Lôi quay về phía Lý Hàn Mai hỏi, nói xong lại tiếp tục đấm đá người thanh niên đã không còn chút sức đánh lại, mắng:

- Mẹ nó, bằng vào bộ dáng con lợn mày cũng muốn lấy tiểu Mai? Cút nhanh! Bằng không lão tử phế mày!

Bịch bịch... Dương Thiên Lôi đá một cước vào mông gia hỏa đánh thương, nhất thời bay đi bốn năm mét, văng ra khỏi cửa biệt thự.

- A a… Mày chờ đấy! Tống Hiểu Nam tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!

Gã thanh niên từ dưới mặt đất vội vã đứng lên, quay về phía Dương Thiên Lôi rít gào nói, tuy rằng hai má đã sớm sưng phù thành đầu heo, thế nhưng đó là bởi vì Dương Thiên Lôi đã có chút nhẹ tay đối với hắn, chỉ bị chút thương thế ngoài da, nhưng cũng đã để hắn hiểu rõ ràng, Dương Thiên Lôi không phải hắn có thể đối phó được, thả lại một câu âm oan, trực tiếp lao vào trong chiếc Ferrari xa xỉ mười phần, oanh một tiếng lao đi.

- Tống Hiểu Nam…

Dương Thiên Lôi có điểm quấn quýt lập lại tên của gã thanh viên vừa rồi, nhìn về phía Lý Hàn Mai hỏi:

- Không phải là người của gia tộc Tống thị?

- Thế nào, sợ rồi?

Lý Hàn Mai lãnh ngạo, đôi mi đẹp khẽ nhướng.

- Cô đã là vị hôn thê của hắn rồi, như vậy không phải bảo tôi chọc vào tổ ong vò vẽ hay sao?

- Dù sao cũng không chút thương tích, tiền thưởng sẽ gửi tới thẻ của cậu, là cá nhân tôi gửi!

Lý Hàn Mai nói, tựa hồ do dự một chút, lại nói tiếp:

- Giúp tôi xách mấy thứ này vào, ở đây ăn chút gì đó rồi đi!

- Không cần, tuy không thương tổn gì, nhưng con ruồi rất đáng ghét, cô cũng đừng để lộ chân tướng của tôi. Sau này gặp phải chuyện như vậy đừng tìm tới tôi! Hẹn gặp lại!

Dương Thiên Lôi nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự.

Lý Hàn Mai nhìn bóng lưng của Dương Thiên Lôi rời đi, không hề giữ lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mỉm. Lá chắn, nếu như nàng có thể lựa chọn mà nói, đã sớm lựa chọn rồi, thế nhưng người bình thường ngay cả một cước của Tống Hiểu Nam cũng không thể đối phó được, càng không nói tới sự trả thù của hắn. Nhưng người đạt tới siêu năng lực cấp hai như Dương Thiên Lôi tuyệt đối không thành vấn đề.



- Thiên Lôi? Sao cậu lại ở chỗ này?

Dương Thiên Lôi chỉ lấy tốc độ bình thường bước ra khỏi khu biệt thự, khi lái xa vào thì nhanh, nhưng khi đi bộ ra ngoài lại cần tới hơn mười phút. Lúc này trên cơ bản không có người khác trên đường, nhưng khi sắp tới cửa khu biệt thự, một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của Dương Thiên Lôi.

Lý Ngọc!

- Cậu tới làm gì?

Dương Thiên Lôi không trả lời, hỏi ngược lại.

- Ha ha… Đường tỷ của tôi ở chỗ này, bảo tôi tới gặp một chút, còn cậu?

"Không phải trùng hợp như vậy chứ?"

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại nói:

- Tôi chỉ là nhàn rỗi không có việc gì, chỉ tùy tiện mua sắm quen thuộc đường phố một chút… Cậu mau đi đi, tôi chuẩn bị trở lại ký túc xá bây giờ.

- Được, lúc nữa gặp!

Lý Ngọc nói xong, liền tiếp tục bước vào trong khu biệt thự.

Nhận biết của Dương Thiên Lôi tập trung vào Lý Ngọc, tiếp tục bước đi, hơn mười phút sau, đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của Dương Thiên Lôi. Con mẹ nó, Lý Ngọc này đỗ xe gần chiếc Hummer, thực là đường đệ của Lý Hàn Mai.

Tống Hiểu Phân, Tống Hiểu Nam, Lý Ngọc, Lý Hàn Mai, trùng hợp tới không thể trùng hợp hơn, đã hình thành một vòng rối rắm xung quanh Dương Thiên Lôi.

Lấy tâm cảnh của Dương Thiên Lôi, trong đầu cũng mê hoặc không hiểu. Chỉ là, có một điều an ủi hắn, dường như Dương Thiên Lôi hiểu ra, tâm lý, thị giác, cảm giác, các loại kinh lịch khác nhau của con người lại có thể thần kỳ ngưng tụ thành năng lượng bản nguyên, hơn nữa vứt bỏ tâm cảnh thượng thiện nhược thủy của chính mình, chân chính dung nhập vào trong đó, năng lượng bản nguyên thu được càng nhiều, nhất là lúc hắn dựa theo lời nói của Lý Hàn Mai, sắm vài trò lá chắn.

Đạo khả đạo, phi thường đạo.

Đến tột cùng cái gì mới là đạo chân chính, đạo của chính mình?

Đại đạo vô hình, vô hình là tự nhiên. Muốn vàn biến hóa, không rời bản nguyên. Nói là tự nhiên nhưng cũng không hẳn là tự nhiên, một hạt cát một hạt bụt, một cây một hoa, thiên địa vạn vật, sinh linh thế gian, tất cả đều ẩn chứa đại đạo, lấy tâm cảm ngộ, ngộ ngập vạn vật, dung thiên hạ, như hải nạp bách xuyên, mới là đạo trung chi đạo!

- Hóa phàm?

Dương Thiên Lôi cười khổ một tiếng, lắc đầu.

Là hóa phàm mà lại không phải hóa phàm.

Hóa phàm là phong ấn chính mình, lấy tâm, thân thể của con người bình thường, trải nhiệm qua trần thế tang thương, xen luyện tâm cảnh, cảm ngộ đại đạo.

Mà Dương Thiên Lôi hoàn toàn khác nhau. Tâm cảnh của hắn là Chân Tiên cảnh, mặc dù pháp tắc thần thông tan biến, nhưng từng khối đạt được vô chiêu thắng hữu chiêu, chiêu chiêu tự nghĩ ra hoàn cảnh. Hơn nữa, hắn cũng không phong ấn chính mình, nói trắng ra là, tình huống của hắn hiện tại, chính là bị bàn tay số phận sắp đặt, không thể xoay người, cũng bị linh khí thiên địa thiếu thốn hạn chế không thể tu luyện bình thường mà thôi. Thế nhưng, lại có chút tương tự với hóa phàm, lấy tâm của người phàm, cảm giác của người phàm, cảm ngộ thiên địa, cảm ngộ trần thế để thu linh khí thiên địa.

Vù vù vù…

Thanh âm chiếc xe thể thao cực kỳ đắt tiền vang lên, rất nhanh xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của Dương Thiên Lôi, tới thực đúng là nhanh, khí tức của Tống Hiểu Nam hiển nhiên ẩn chứa trong đó. Ý tứ của Lý Hàn Mai để lại cho chính mình đã rất sáng tỏ, đáng tiếng, Dương Thiên Lôi đã biết được thân phận của Lống Hiểu nam, mặc kệ bởi vì thân phận vị hôn thê của Lý Hàn Mai, hay là bởi vì liên lụy tới Tống Hiểu Phân, Dương Thiên Lôi rất không nguyện ý tham gia vào vũng nước đục này, thân hình nhoáng lên, Dương Thiên Lôi đẩy nhanh bước tiến, rất nhanh biến mất khỏi khu biệt thự, để bản thân Lý Hàn Mai tới thu thập cục diện rối rắm!



Sau khi Dương Thiên Lôi trở về ký túc xá không tới một giờ, Lý Ngọc cũng đã chạy trở về, trong tay cầm theo một chiếc túi, vẻ mặt mui vẻ. Chiếc túi này Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, là một bộ quần áo nam duy nhất trong đồng hàng hóa Lý Hàn Mai mua sắm, là một kiện quần áo màu trắng, một chiếc quần jean màu đen xám, giá trị một vạn bốn nghìn đồng, có thể mua được hơn mười bộ quần áo được coi là quý giá nhất của Dương Thiên Lôi hiện tại.

- Lý Ngọc, quần áo mới mua sao? Versace a, cũng được, so với chúng ta không sai biệt lắm… Hắc hắc.

Mã Hiểu Hổ đoạt lấy túi quần áo của Lý Ngọc, hơi nhìn thoáng qua, có điểm đắc ý nói. Hiển nhiên, hắn chí ít không hề kém hơn so với Lý Ngọc.

- Được rồi, đừng xem nữa, bàn bạc một chút, năm giờ căn tin mở cửa, chúng ta đi ăn sớm, sau đó trở về chuẩn bị!

Trần Đào cầm chiếc túi, đặt lên trên bàn Lý Ngọc, nói.

- Uhm, đã đến đông đủ rồi! Đêm hôm nay chính là ngày giao lưu đầu tiên của thầy cô giáo và sinh viên trong tường, coi như tương đối quan trọng… Đi, Thiên Lôi!

Mã Hiểu Hổ nói với Dương Thiên Lôi.

Trước khi nhập học ba người đã có chút lý giải đối với Dương Thiên Lôi, dù sao, trạng nguyên toàn quốc, hơn nữa còn là người thứ nhất được mãn phân chân chính từ trước tới nay, tạo thành oanh động tự nhiên cực kỳ to lớn. Dương Thiên Lôi là cô nhi không phải là tin tức bí mật gì, nhưng nhãn thần của ba người nhìn về phía Dương Thiên Lôi không hề có một chút vẻ xem thường nào, thậm chí còn ẩn chứa một chút sùng bái.

Nguyên nhân rất đơn giản, một người có thể kiểm tra được mãn phân, mà bộ dáng không giống như kẻ mọt sách, chỉ số thông minh cao tới mức nào có thể nghĩ? Cho dù hắn hiện tại một nghèo hai trắng đi nữa, nhưng tương lai tuyệt đối không phải là người bình thường. Đương nhiên, không bình thường ở đây không phải chỉ tiền bạc, mà là chỉ triển vọng tương lai.

- Được!

Dương Thiên Lôi không hề cự tuyệt.



Sau khi ăn cơm xong, bốn người liền trở về ký túc xá, tẳm rửa, ăn mặc cẩn thận và trang điểm một chút, ngay cả Lý Ngọc bình thương có hơi chút ổn trọng cũng không ngoại lệ.

- Thiên Lôi, cậu không chải chuốt một chút sao? Đêm nay chính là thời cơ tốt nhất! Quyết định phân nửa bắt đầu thành công!

Mã Hiểu Hổ quay về vào trong gương nhìn trái nhìn phải, lại quay về phía Dương Thiên Lôi nói.

- Thỏ không ăn gần hang, muốn hoa không nên hái gần nhà!

Tựa hồ Dương Thiên Lôi rất nhập tâm vào loại trạng thái này, khinh thường nói.

- Thiết… Lý luận này của cậu đã sớm quá hạn sử dụng rồi! Chả lẽ để hoa cỏ gần nhà cho người khác ăn? Bất quá… Cậu không cần trang phục cũng không sao, chỉ bằng vào chỉ số thông minh mãn phân thi vào trường đại học của cậu đã là khí chất mê hoặc lớn nhất rồi!



Ba người, lấy tốc độ so với nữ nhân còn chậm hơn nhiều, dùng hơn một tiếng đồng hồ, hết nhìn trái lại nhìn phải, sau khi hoàn toàn thỏa mãn, lại tiếp tục tốn nửa giờ, cuối cùng mới kéo theo Dương Thiên Lôi đi về phía hội trường.



Thời gian hiện tại là gần bảy giờ.

Thời điểm bốn người tới hội trường ban khảo cổ học, sáu giờ năm mươi, còn mười phút là cuộc gặp mặt bắt đầu, lúc này trong phòng học trên cơ bản lấy bốn người làm đơn vị, nam sinh đứng phía sau, nữ sinh đứng phía trước, ngồi không ít người, Mã Hiểu Hổ đầu tàu gương mãi, rất hăng hái, cùng với Trần Đao theo sát phía sau, Lý Ngọc điệu thấp nhã ngặn sờ sờ vào mui xe thể thao, chậm rãi chạy theo, Dương Thiên Lôi thì nhàn tản tự nhiên, đi cuối cùng, nhãn thần tực tiếp nhìn về phía Tống Hiểu Phân đang đảo quanh với vẻ mặt quấn quýt và phiền muộn, nhưng trong nháy mắt để lộ vẻ kinh hỉ.

Hiển nhiên nha đầu này không muốn ngồi cùng với ba tiểu nữu trong ký túc xá, vì vậy một thân một mình đi đằng sau, nhưng rất nhanh liền bị đàn lang vây quanh. Nói thế nào thì Tống Hiểu Phân cũng là người có tu vi, rất tự nhiên cảm giác được vô số ánh mắt xích xích lõa lõa nhìn chính mình, để nàng giống như ngồi trong bàn châm, rất có một số tên da mặt dày, chủ động tới bắt chuyện với nàng, muốn bỏ đi cũng không được.

Vì vậy, khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi đang trong lúc nhìn sao, nhìn trăng rốt cuộc cũng xuất hiện, Tống Hiểu Phân lập tức kích động, vụt một cái đứng lên hô lớn:

- Dương Thiên Lôi!

- Cái gì vậy?

Dương Thiên Lôi nhìn vào xu thế muốn nhào vào lòng mình của Tống Hiểu Phân, nhất thời thân hình dừng lại, hỏi.

- Thực không nghĩ tới, chúng ta là bạn học trung học, lên đại học cũng là bạn học… Hì hì! Duyên nhân phận nha…

Tống Hiểu Phân mang theo một tia hưng phấn nho nhỏ, như rất sợ mọi người không biết bọn họ là bạn học. lập tức đi về phía Dương Thiên Lôi. Tiểu nha đầu này bắt được cọng rơm cứu mạng, đâu còn lý do để buông tha?

- Oa… Dương Thiên Lôi a…

- Hắn chính là Dương Thiên Lôi? Biến thái mãn phân a… Vì sao không phải là con mọt sách? Còn rất đẹp trai?

- Đẹp trai thì có lợi ích gì, cũng chỉ là thành tích tốt một chút, kính mắt màu vàng kia cũng không tệ lắm…

- Kháo… Ca cố lấy dũng khí ngồi ở đây dễ sao? Oành một cái, tự nhiên là bạn học thời trung học…

- Bạn học mà thôi, Huy ca đừng kích động, em xem tiểu nữu kia chỉ là người bình thường, lấy tài lực của Huy ca, từng bó từng bó tiền mặt lớn nện xuống, tiểu nữu nào mà chẳng dễ như trở bàn tay?



Đủ loại tiếng nghị luận nhất thời truyền vào trong tai Dương Thiên Lôi, để Dương Thiên Lôi rất không nói được lời nào, trong vòng một ngày, hắn hoàn toàn xứng đáng trở thành đại oan gian, không duyên không cơ trở thành lá chắn, còn con mẹ nó hai lần.

Tự rước lấy họa a.

Đọc truyện chữ Full