DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 838: Chết!


- Ta kháo! Lôi Tử, quá không đạo đức rồi? Vấn đề này vốn là tao muốn hỏi mày mới đúng, mày lại đổ ngược lại cho tao! Cho rằng như vậy thì tao sẽ không hỏi? Nói, mày rốt cuộc là ai!

Ngưu Ma Vương nhất thời trừng lớn hai mắt, hùng hổ hỏi thăm. Tuy rằng biết rõ Dương Thiên Lôi hiện tại ngưu bức vô hạn, chỉ cần một ngón tay cũng đủ khiến hắn lật ngược, nhưng Ngưu Ma Vương không hề sợ hãi dù chỉ một chút.

- Tao còn có thể ai? Không phải là công lao của vị thần y kia sao? Không nó dối mày, mày biết vì sao vị thần y kia lại cứu tao sao?

Dương Thiên Lôi hỏi ngược lại.

- Vì sao?

- Hắn tựa hồ rất tiếc nuối cho tao nuốt một viên đan dược, trong miệng còn nói là quá lãng phí rồi, chẳng qua thành toàn cho tao… Sau đó lại vỗ vỗ đánh đánh mấy cái lên người tao, tao liền ngất đi, khi tỉnh lại tao liền cảm giác được trong cơ thể tràn ngập lực lượng, đau đớn toàn thân cũng không cánh mà bay, còn quấy đầy băng gạc, sau cùng, thần y lại truyền cho tao mấy phần công phu…

Nói ra một lời nói dối thông thường cần phải có rất nhiều lời nói dối khác để bù đắp. May mà, Ngưu Ma Vương đối với loại hư vô mờ mịt như thế này ước mơ không gì sánh được, khiến hắn dễ dàng tiếp thu hơn Lý Tuyết.

Bất quá, người này thực ra lăn qua lăn lại Dương Thiên Lôi suốt nửa giờ, học được Thiếp Sơn Kháo và phương pháp luyện cập cơ bản, yếu điểm phát lực. Thực sự không chịu nổi Ngưu Ma Vương giống như tẩu hỏa nhập ma liên tục luyện tập giống như điên như khùng. Dương Thiên Lôi lại chui vào phòng Lý Tuyết, sau đó, thẳng cho tới khi khách trọ trách cứ, ông chủ khách sạn bình dân tới gõ cửa, Ngưu Ma Vương cuối cùng cũng thôi, Dương Thiên Lôi nói tiếng ngủ ngon với Lý Tuyết, trở về phòng của mình.

Không để ý tới Ngưu Ma Vương nhiệt tình như lửa nói chuyện phiếm, Dương Thiên Lôi rất nhanh tiến vào trạng thái ngủ say, không có mười phút đồng hồ sau, Ngưu Ma Vương đang trong trạng thái hưng phấn bừng bừng rất không hiểu ra sao uể oải mệt mỏi, ngã xuống dưới sàn nhà gây tiếng nổ lớn.

Mười hai giờ ban đêm, một đạo thân ảnh vô thanh vô tức giống như u linh biến mất trong khách sạn bình dân, mặc dù mấy đạo thân ảnh đang cảnh giác thủ hộ cao độ cũng không hề có bất cứ phát hiện nào.



Sáng sớm, ngày hè nóng bỏng, ánh dương quang chiếu rọi vào trong gian phòng bố trí rất đơn xơ. Dương Thiên Lôi cảm ứng được động tĩnh của Lý Tuyết trong gian phòng sát vách, chậm rãi mở mắt nhìn, nhìn Ngưu Ma Vương một giờ trước đã biến mất trong phòng, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu, nếu như người này được sinh ra tại Tam Thập Tam Thiên, hẳn sẽ là một võ si điển hình?

Đương nhiên, cũng có thể chỉ là nhiệt độ ba ngày!

Bất quá, lấy lý giải của Dương Thiên Lôi đối với Ngưu Ma Vương, loại khả năng này phi thường nhỏ, nhất là khi hắn thấy được hiệu quả sau khi luyện tập.



Tiếng còi cảnh sát loáng thoáng truyền vào trong tai Dương Thiên Lôi, khóe miệng hắn nhếch lên nở nụ cười, hắn tin tưởng, cho dù hắn bị liệt vào trong các đối tượng bị hoại nghi, nhưng tuyệt đối không gây oanh động quá lớn, bởi vì có một số việc đã định trước chỉ có rất ít người được biết.

- Tuyết tỷ, ngủ dậy chưa?

Dương Thiên Lôi gõ cửa nói.

Lý Tuyết lên tiếng:

- Chị còn đang định sang gọi em đây!

- Đi thôi, chùng nhau ăn sớm một chút, ăn xong sớm, chị tới trường lo các thủ tục bảo vệ của chị, em và lão Ngưu tùy tiện đi dạo.

- Không được. Hai đứa theo chị thành thật đứng trong trường học, ngày kia chị bảo vệ xong, bảo vệ xong sẽ dẫn hai đứa đi chơi vài nơi.

Lý Tuyết nhíu mày nói, trải nghiệm ngày hôm qua khiến nàng giống như giấc mộng, tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng Lý Tuyết lại chỉ có thể tiếp thu. Hơn nữa lấy độ "si tình" của Chu Vĩ Đào đối với chính mình, tuyệt đối không thể buông tha như vậy. Huống chi, Dương Thiên Lôi còn nói hắn không phải người thường!

- Tuyết tỷ, em không phải đã nói với chị rồi sao, lão Ngưu cũng không đơn giản! Chị yên tâm được rồi, đang ban ngày, không có việc gì đâu… Năm giờ buổi chiều chúng ta sẽ tới trước cửa trường học của chị chờ chị, được rồi đi thôi!

Dương Thiên Lôi nói.

- Được rồi!



- Đội trưởng, thân phận của bảy xác chết kia đã được xác định, trong đó có một người… Là Chu gia…

Một vị cảnh giác nhìn qua tuổi rất trẻ, trên mặt quấn quýt nói.

- Đội chưởng, khống chế… Không chế…

- Kiểm tra kỹ?

Sắc mặt đội trưởng rất khó nhìn, cảm thụ được áp lực trước nay chưa từng có, bất quá khi nghe được tiếng nói kinh khủng của người đang kiểm tra xác chết, nhất thời trong lòng lộp bộp, lớn tiếng hỏi.

Bảy người, tại thời điểm vừa mới nhận được tin báo cảnh sát, liền rõ ràng được vụ án này nhất định sẽ oanh động toàn quốc. Bảy sinh viên đồng thời ngộ hại gần trường? Trực tiếp xuất động lực lượng cảnh sát khổng lồ, đồng thời phong tỏa hiện trường, kể cả toàn bộ trường đại học sư phạm thủ đô.

Thế nhưng vừa mới tới hiện trường, từ trong những học sinh vây xem thu được tên của bảy người, vị cảnh sát càng toát mồ hôi lạnh, cho dù không có chút manh mối nào cũng lập tức báo cáo lại cho cục trưởng cục công an thủ đô.

- Có… Có quỷ…

Để đội trưởng vô cùng kinh ngạc chính là, tên cảnh viên kia dĩ nhiên nói một câu như vậy, thế nhưng hắn không hề quở trách, mà lập tức nhằm về phía người kiểm tra.

Khi nhìn thấy rõ ràng toàn bộ hình ảnh và ghi chép của người phụ trách kiểm tra, thần tình khó coi của vị đội trưởng này dĩ nhiên buông lỏng một chút, mệnh lệnh npois:

- Phong tỏa mọi tin tức kiểm tra! Bất luận người nào cũng không được phép tiết lộ, bằng không xử lý theo tội tiết lộ cơ mật quốc gia!

- Rõ!

- Phù…

Vị đội trưởng trung niên thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần thứ hai bấm điện thoại gọi tới số của cục trưởng.

- Cục trưởng, đây là vụ án siêu tự nhiên, không thuộc phạm vi của chúng ta!

- Được!

Cục trưởng kia cũng giống như vị đội trưởng, thở một hơi thật dài, lập tức mệnh lệnh nói:

- Chỉnh lý đầu mối cơ bản, lập tức chuyển giao cho bọn họ!

- Rõ!



Ăn xong sớm một chút, Lý Tuyết vốn định tiến vào trong trường học, dưới sự hộ tống của Dương Thiên Lôi và Phong Mã Ngưu, còn chưa tới cửa trường học liền bị giải ngăn cách cùng với rất nhiều cảnh sát vũ trang hạng nặng, còn có đoàn người vây xem vô cùng chật chôi, không ít người là học sinh trong trường, đang ong ong nghị luận cái gì đó.

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Thiên Lôi thực ra kinh ngạc hơn Lý Tuyết và Ngưu Ma Vương, nói:

- Đi, qua thử xem!



- Chính là Chu Vĩ Đào, còn có mấy người thuộc Thương Quyền Đạo quán, toàn bộ đều đã chết…

- Quá kinh khủng rồi… Ngày hôm qua không phải từng phát sinh xung đột với bạn trai của Lý Tuyết hay sao? Không phải là nam sinh kia đấy chứ?

- Rất có thể, gia hỏa kia rất lợi hại…

- Mẹ nó, ngày hôm nay lão tử bảo vệ đây, ngay cả cửa cũng không vào được!

- A? Lý Tuyết…



Thời điểm ba người Lý Tuyết bước tới trước cửa trường học, tiếng nghị luận sôi nổi trong đoàn người truyền vào trong tai ba người bọn họ rất rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết nhất thời trở nên trắng bệch, có điểm kinh khủng nhìn về phía Dương Thiên Lôi. Mà Dương Thiên Lôi thì có vẻ không hiểu ra sao, nói:

- Không phải em… Em căn bản không hề rời khỏi khách sạn…

Nhưng vào lúc này, không biết là ai nhìn thấy Lý Tuyết trước, nhất thời vô số đạo ánh mắt đều tập trung vào ba người Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi và Ngưu Ma Vương.

Mặc kệ có phải là Dương Thiên Lôi làm hay không, nhưng giờ khắc này, đoàn người tự động bật lui về phía sau, nhường lại không gian cho ba người bước qua.



- Khẳng định không phải là hắn, giết bảy người, hắn còn dám trở về sao?

- Đạo lý này ngươi cũng hiểu, hắn đương nhiên cũng hiểu, xem đi, thoáng cái ngươi đã không nghi ngờ hắn rồi…



Két…

Nhưng vào lúc này, mấy thanh âm phanh gấp truyền tới, một chiếc Phantom huyễn ảnh 11 và tám chiếc xe chuyên dụng chạy tới cực nhanh.

- Nhừng một chút!

Vài vị cảnh sát vũ trang hạng nặng rất nhanh thu lại giải phân cách, đồng thời đẩy những người đang vây xem ra xa, mấy chiếc xe chỉ dừng lại mấy giây đồng hồ, liền lần lượt tiến vào trong trường học.

Dương Thiên Lôi cảm nhận được rất rõ ràng từ bên trong mấy chiếc xe này có khí tức kinh khủng cùng với mùi máu tanh ẩn chứa trong cơ thể.

- Người của Chu gia sao?

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Két…

Đúng lúc này, lại một chiếc xe Audi A8 màu đen, biển số xe bình thường, nhưng rất thông suốt tiền vào trong vườn trường.

Sau khi cảm ứng được khí tức trong chiếc xe màu đen, khóe miệng Dương Thiên Lôi nhếch lên, để lộ nụ cười mỉm khó có thể phát hiện được, một chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng lại phát triển về phương hướng giản đơn. Bởi vì, khí tức trong chiếc xe này Dương Thiên Lôi phi thường quen thuộc, chính là bốn đạo khí tức ngày hôm qua hơn mười hai giờ đêm mới gia nhập, so với bốn đạo khí tức ban đầu cường đại hơn nhiều, là người có liên quan tới Ngưu Ma Vương.



Tút… Tút…

Chiếc điện thoại hai ba ngày không vang lên lấy một lần của Ngưu Ma Vương, lúc này dĩ nhiên đổ chuông.

- Ba, có chuyện gì? Ba đừng có giục con, mới đi một ngày một đêm mà thôi!

Ngưu Ma Vương tiếp nhận điện thoại, trực tiếp lớn giọng nói.

- A Vượng, để Thiên Lôi tiếp nhận điện thoại!

Trong điện thoại truyền tới thanh âm trầm thấp của phụ thân Ngưu Vượng, để Ngưu Vương hơi sửng sốt:

- Ba, ba tìm Lôi Tử làm gì?

- Đưa cho hắn!

Lần đầu tiên Ngưu Ma Vương cảm nhận được cha của mình nói chuyện điện thoại so với trước kia có sự khác nhau cực lớn, hắn dĩ nhiên không thể phản bác, cũng không dám phản bác, chỉ có thể cầm điện thoại di động tới đưa cho Dương Thiên Lôi, nói:

- Ba của tao tìm mày!

- Tìm tao?

Dương Thiên Lôi giả vờ kinh ngạc, tiếp nhận điện thoại:

- Bá phụ, cháu là Thiên Lôi!

- Dẫn A Vượng và chị của cháu, lập trức trở lại Hàm Thành! Hai trăm mét phía bên phải cửa trường học, Audi màu đen. Có nghi hoặc về hỏi bác!

- Ách…

Tuy rằng Dương Thiên Lôi mơ hồ đoán được một ít, nhưng không nghĩ tới phụ thân của Ngưu Vượng lại trực tiếp như vậy, nói:

- Bá phụ, Tuyết tỷ ngày kia bảo vệ tốt nghiệp rồi…

- Cái gì cũng không cần phải lo lắng. Bác sẽ giải quyết hết cho Tiểu Tuyết. Lập tức trở về, cứ như vậy!

Phụ thân Ngưu Ma Vương trực tiếp cắt điện thoại.

- Lôi Tử, có chuyện gì?

Ngưu Ma Vương kinh ngạc hỏi.

Vẻ mặt của Lý Tuyết cũng rất kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi, tuy rằng nàng không nghe được phụ thân Ngưu Vương nói cái gì, nhưng Dương Thiên Lôi có nhắc tới nàng.

- Trở lại Hàm Thành! Lập tức! Tuyết tỷ, chuyện bảo vệ không cần phải lo nữa! Đi!

Dương Thiên Lôi trực tiếp kéo tay Lý Tuyết, nói một tiếng với Ngưu Vượng, liền trực tiếp đi về phía chiếc Audi màu đen. Chiếc xe này vốn nằm trong vòng cảm ứng của Dương Thiên Lôi.

Rất nhanh ba người tiến tới phụ cận chiếc xe, một người thanh niên từ ghế phụ đằng trước bước xuống, mở cửa sau xe:

- Mời!

Lý Tuyết tràn đầy sương mù bị Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng đẩy vào trong xe, Dương Thiên Lôi cũng ngồi xuống, Ngưu Vượng không hiểu ra sao ngồi ngay bên cạnh Dương Thiên Lôi.

Sau khi ba người ngồi xuống xong, xe liền khởi động, người thanh niên vừa mở cửa bấm nhẹ vào đồng hồ trên tau, nói:;

- Đã nhận được!

- Lôi Tử, tình huống gì? Các ngươi là ai?

Ngưu Vượng trừng đôi mắt trâu, kinh ngạc hỏi.

- Vượng thiếu, trở về cậu sẽ biết!

Dương Thiên Lôi còn chưa nói gì, người thanh niên đã quay lại vừa cười vừa nói.

Vẻ mặt Ngưu Ma Vương nhất thời ngạc nhiên, cho rằng chính mình nghe lầm rồi, cái gì nha, gọi Vượng thiếu? Đây còn mẹ nó là đóng phim sao?

Đọc truyện chữ Full