DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 827: Cửa hàng đồ cổ


- Ha ha… Tuyết tỷ, chị lừa ai đây? Chị đã sớm nói với em rồi, chị thích giả bộ, Tuyết tỷ của em học giỏi nhiều mặc, ngũ quan đoan chính, khỏe mạnh, lại là học sinh giỏi của đại học hàng đầu, chẳng lẽ làm việc lại thích giả bộ như vậy sao?

- Phụt…

Khuôn mặt giả vờ tức giận của Lý Tuyết biến mất, bật cười thành tiếng, nói:

- Tính em thông minh, coi như đoán được! Được rồi, để chị đi lấy cơm tới, em nghỉ ngơi trước một chút đi!

Thiên Lôi lên tiếng đáp lại, nhìn vào bóng lưng hơi lộ vẻ đơn bạc của Lý Tuyết, trong lòng dần dần trào lên cảm giác ấp ám và thỏa mãn, một tia linh khí thiên địa ôn nhuận một lần nữa xuất hiện trong đan điền, không thể nói rõ thành lợi, nhưng rất chân thực chảy vào trong cơ thể, toàn thân thư thái, ấm áp dạt dào.

Từ khi bị thương nặng tới hôm nay đã trôi qua bảy ngày, tuy rằng tế bào hoại tử toàn thân Dương Thiên Lôi chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng chỉ còn lại bên ngoài mà thôi. Thương thế lục phủ ngũ tạng và kinh mạch vốn tương đối nhẹ hơn đã chữa trị khôi phục hoàn toàn.

Tin tưởng, cho dù không có khí trời dông tố, Dương Thiên Lôi dưới loại phương thức tu luyện như thế này, không bao lâu sau sẽ khôi phục hoàn toàn.



Sau khi cơm tối, chủ nhiệm của Dương Thiên Lôi gọi điện tới cô nhi viện, nói là ngày kia tiến hành một lần kiểm tra cuối cùng trước khi thi vào trường đại học, hi vọng Dương Thiên Lôi có thể tham gia.

Tình huống hiện tại của Dương Thiên Lôi, chủ nhiệm lớp tương đối rõ ràng, tuy rằng không biết rõ hắn đã khôi phục hoàn toàn hay chư, nhưng kiểm tra là chuyện vô cùng quan trọng, hơn nữa xét thấy lần kiểm tra trước Dương Thiên Lôi có bước tiến bộ rõ rệt, có thể thông qua kiểm tra lại đề cao một chút, tại thời điểm thi vào trường đại học cũng coi như có định hình rõ hơn.

Nguyên bản Dương Thiên Lôi không muốn đi, dù sao loại bộ dạng của hắn hiện tại đi ra ngoài, thực sự quá mức khiến người khác chú ý. Nhưng Lý Tuyết đã biết Dương Thiên Lôi ngoại trừ da còn chưa khỏi, bên trong vô cùng sinh long hoạt hổ, kiên trì muốn Dương Thiên Lôi phải đi, cuối cùng Dương Thiên Lôi phải đáp ứng.

Không quá lâu sau, Ngưu Vượng trong dự liệu của Dương Thiên Lôi chạy tới.

Mấy ngày nay, người này hầu như buổi tối mỗi ngày đến tới thăm Dương Thiên Lôi, không ở lại bao lâu, đánh rám xong lập tức chạy đi.

- Thế nào? Còn muốn bao lâu mới có thể khôi phục? Mày không ở trường học, tao một mình một người thực tịch mịch trống rỗng… Sớm khôi phục một chút, sớm trở về với tao, quá buồn chán rồi…

Ngưu Vượng vô cùng đĩnh đạc, ngay cả cửa cũng không rõ, trực tiếp xông vào trong phòng Dương Thiên Lôi, đặt mông xuống ghế, nói.

- Cần phải mấy ngày nữa. Mày không thể đọc sách, học tập học tập?

- …

Nghe được Dương Thiên Lôi nói, Ngưu Vượng đảo cặp mắt trắng dã, nói:

- Lôi tử, vì sao tao thấy mày sau khi bị sét đánh, đầu có điểm chập chập rồi? Mày nghĩ rằng tao đọc sách có tác dụng sao? Hay là nói, mày cho rằng tao có thể hiểu?

- Điều này cũng đúng!

- Mày giả bộ kiểu này cả ngày không buồn chán sao? Hắc hắc… Còn nói là giải với không giải, khẳng định là mày thừa dịp Tuyết tỷ chạy vào WC các loại, trực tiếp sao chép đáp án đúng không?

Dương Thiên Lôi rất không nói gì trừng mắt nhìn Ngưu Vượng, nói:

- Kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác. Trước đây tao chỉ là không thích học mà thôi, không giống với mày!

- Coi như xong, Tuyết tỷ đã phụ đạo mày lâu như vậy, lần kiểm tra trước, bất quá là xếp thứ mười đếm ngược mà thôi, so với tao cũng không mạnh hơn bao nhiêu, cho dù mày tiến bộ hơn một chút, đến lúc đó nhiều nhất là vào được đại học bụi bặm chồng chất, ngay cả tìm một công việc khá khá cũng khó khăn, chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng hai huynh đệ chúng ta cùng nhau làm chút việc tại Hàm Thành! Thành thật ăn uống không phải tốt, hà tất phải mệt mỏi như vậy, làm một ít chuyện không có ý nghĩa, giống tao, lão papa của tao cầm roi da đánh tao tao cũng chỉ nói như vậy, học cũng như không, xem không hiểu, tuy rằng lão nhân gia người rất thương tâm, nhưng thực sự là như vậy, căn bản ta không thể học tập được…

Thằng ngốc Ngưu Vượng tại giờ khắc này dĩ nhiên có thể nói ra loại lời rất có đạo lý như thế này khiến Dương Thiên Lôi có điểm kinh ngạc. Trên thực tế, nếu như không phải chính mình trở về mà nói, chính mình nguyên bản đích xác giống như lời của Ngưu Vượng, học một trường đại học bụi bặm chồng chất căn bản chỉ lãng phí thời gian. Đương nhiên, nếu tại thời gian học đại học nhân phẩm bạo phát, nỗ lực hướng về phía trước, xếp vài thứ hạng đầu có khả năng sẽ ngoại lệ. Nhưng ít ra khi đó Dương Thiên Lôi không bạo phát nhân phẩm, ngược lại càng thêm rơi xuống.

Mà Dương Thiên có thể cảm giác được từ trong lời nói của Ngưu Vượng, hắn không muốn để chính mình rời khỏi Hàm Thành, bởi vì hắn đã định trước không rời đi. Đồng thời, một câu nói cuối cùng cũng để Dương Thiên Lôi hiểu, trong lòng Ngưu Vượng đối với che mẹ đích xác có hổ thẹn, cũng không phải là hắn không muốn thỏa mãn tâm nguyện của cha mẹ chính mình, mà là cái đầu của bản thân thực sự không có khiếu.

- Lão Ngưu, mày có nghĩ lên đại học?

Trong lòng Dương Thiên Lôi hơi khẽ động, hỏi.

- Nói nhảm, tao đương nhiên nghĩ "thượng" em nó, nhưng em nó không cho ta lên! Ta có bện pháp nào!

- Nói nghiêm chỉnh với mày, kỳ thực mặc kệ là đại học gì, cho dù nát vụn hơn nữa cũng tốt, không phải là không có một chút tác dụng như mày đã tưởng tượng. Chí ít, trải nghiệm đại học có thể tăng thêm chút kiến thức cho chúng ta, làm rộng mở tầm nhìn của chúng ta, như vậy là đủ rồi!

- Ách… Mày nói lời này có ích gì, được rồi, tao không khuyên được mày, mày mua thêm cái kính, tranh thủ thi cử tốt một chút, không phải là đại học rất rất nát vụn!

Ngưu Vượng nói:

- Tao đi về trước!

- Uh, kiểm tra ngày kia ta muốn tham da, dù sao cũng bị nhìn thấy, ngày mai ta sẽ đi học!

Dương Thiên Lôi thẳng thắn nói, cũng không thêm điều gì.

- A! Tốt! Vậy ngày mai gặp! Ha ha ha… Bộ dạng của mày như thế này, thực con mẹ nó sảng! Đừng gọi là Lôi Tử nữa, gọi là Bánh Chưng đi! Ha ha ha…

Ngưu Vượng nói xong, liền chạy ra khỏi phòng Dương Thiên Lôi, phóng đi nhanh như chớp.

Nhìn Ngưu Vượng rời đi, hai tròng mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh một chút tinh quang.

Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, huống chi là một huynh đệ chân thành đối với chính mình? Vô luận đúng hay sai, nếu như chính mình đã có năng lực người bình thường không thể có, vậy thì trong phạm vi năng lực của chính mình, trợ giúp hắn một tay!

Kiểm tra, thi vào trường đại học, Dương Thiên Lôi có thể viết tất cả các đề mục trong cuộc thi nắm đó một cách rxo ràng. Tuy rằng trợ giúp Ngưu vượng như vậy, không cần nghi ngờ chính là gian dối, nhưng chí ít cũng để hắn thỏa mãn nguyện vọng của cha mẹ chính mình, hơn nữa theo như lời nói của Dương Thiên Lôi, tăng thêm chút kiến thức cũng không tồi. Huống chi, Dương Thiên Lôi không có khả năng để hắn trượt dài như vậy.



- Em muốn đi học?

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lý Tuyết sớm mang cơm tới trước mặt Dương Thiên Lôi, khi hai người cùng nhau ăn, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nói ngày hôm nay muốn tới trường học, để Lý Tuyết có chút kinh hãi.

- Uh, dù sao thì ngày mai cũng phải tham gia kiểm tra, cuối cùng vẫn bị người khác nhìn thấy, sớm một chút cũng giống nhau mà thôi!

Dương Thiên Lôi tùy ý nói.

- A, vậy được rồi. Đến trường học em cũng không được lười biếng, học cái gì phải về báo lại với chị!

- Tuân lệnh, lãnh đạo!



- Thiên Lôi, anh đi đâu vậy?

- Đi học!

- Chào Thiên Lôi ca ca!

- Thiên Lôi ca ca, anh thực đẹp trai!

Tám giờ, khi Dương Thiên Lôi rời khỏi phòng, đón ánh sáng mặt trời đi về phía cửa lớn cô nhi viện, nhất thời dẫn tới rất nhiều ánh mắt chào hỏi với hắn. Mà những bằng hữu nho nhỏ đã bắt đầu hoạt động ngày mới đều có chút hiếu kỳ, nhưng rõ ràng tương đối sợ hãi và sùng bái, cùng nhau dùng thanh âm non nớt vấn an Dương Thiên Lôi. Đương nhiên, nhưng bằng hữu nho nhỏ này không phải là sợ hãi cái đầu bánh chưng của Dương Thiên Lôi, mà thực sự sợ hãi hắn.

Không có biện pháp, Thiên Thiên Lôi tại cô nhi viện chính là lưu mạnh có tiếng, không tim không phỏi. Từ nhỏ đến lớn đã là như vậy. Đây cũng là lý do vì sao lúc hắn gặp chuyện không may, ngoại trừ Lý Tuyết và viện trưởng chân chính quan tâm tới hắn, những người khác chỉ lấy ra chút lực bề ngoài mà thôi. Về phần những tiểu tử kia, không ít người đều bị Dương Thiên Lôi giáo huấn qua, cho nên mới sợ hãi hắn. Về phần sùng bái, đó là bởi vì, mặc kệ những tiểu tử này bị khi dễ như thế nào ở bên ngoài, chỉ cần không phải là lỗi của bọn họ, Dương Thiên Lôi đều sẽ xuất đầu vì bọn họ.

Mấy ngày qua trên cơ bản không hề rời khỏi phòng chính mình, Dương Thiên Lôi nhìn những gương mặt đã phủ bụi trong trí nhớ, nghe những thanh âm quen thuộc, đắm chìm trong ánh dương quang ấm áp, tâm tình dĩ nhiên có sở ngộ một lần nữa, một dòng nước ấm từ đan điền mọc lên, nhất thời thấy thần thanh khí sảng, cái đầu giống như bánh chương chỉ để lộ con mắt ra ngoài, khiến rất nhiều bằng hữu nho nhỏ ngoài dự liệu, hắn dĩ nhiên vô cùng thân thiết hô tên của bọn họ, liên tiếp đáp lại.

Nhưng để Dương Thiên Lôi không nói được gì chính là, mỗi một bằng hữu nhỏ được hắn điểm tên, mặc kệ là ai đều oa một tiếng, kinh khủng chạy ra xa.

- Đừng sợ, đừng sợ, ca ca ta sau này sẽ không khi dễ mọi người nữa…

Ai tin a?

Lý Tuyết đứng trước cửa gian phòng của Dương Thiên Lôi, cười tới khom cả thắt lưng, nhìn theo Dương Thiên Lôi xám xịt bước ra khỏi cửa lớn cô nhi viện.

Đi tới bến giao thông công cộng, hắn vốn định ngồi trên xe buýt tới trường, hơi do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đi về phía trước.

Từ sau khi trở về, hắn chưa từng rời khỏi cô nhi viện, hoài niệm cũng tốt, muốn lấy tâm tình và ánh mắt khác nhau một lần nữa thưởng thức khí tức cuộc sống bình lặng cũng tốt, nói chung, Dương Thiên Lôi rất tự nhiên lựa chọn đi bộ tới trường học.

Linh giác chậm rãi buông ra, cảm thụ khí tức quen thuộc xung quanh, thời gian mấy ngày vừa qua, Dương Thiên Lôi đã tương đối quen thuộc với hoàn cảnh ô nhiễm nhiêm trọng, linh khí thiếu thốn trầm trọng so với Tam Thập Tam Thiên trước kia.

Đối với ánh mắt soi mói và né tránh của người đi đường, Dương Thiên Lôi không để ý dù chỉ một chút, hai tròng mắt lấp lánh tinh quang nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào tất cả ven đường.



- Hử?

Khi Dương Thiên Lôi bước tới một con phố chuyên buôn bán tranh họa, tâm thần hơi khẽ động. Giờ khắc này, trong linh giác của hắn dĩ nhiên cảm thụ được từng đạo năng lượng linh khí hoặc mạnh hoặc yếu đầy rẫy trong đó, khiến Dương Thiên Lôi có chút kinh ngạc.

- Lẽ nào… Nơi này có thứ gì đó ẩn chứa linh khí thiên địa?

Dương Thiên Lôi không có một chút do dự nào, nhất thời buông tha dự định trực tiếp đi học, đẩy nhanh bước chân, theo linh giác của chính mình, tiến về phía mấy đạo linh khí thiên địa gần nhất.

Khi Dương Thiên Lôi tới phụ cận, ngẩng đầu lên nhìn.

Cửa hàng đồ cổ Chung Linh.

Chẳng lẽ trong đồ cổ có ẩn chứa linh khí thiên địa? Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, nếu như thực sự là đồ cổ mà nói, mặc dù có linh khí thiên địa, Dương Thiên Lôi cũng không thể thông qua phương thức tu luyện này, chí ít hiện tại không được. Đồ cổ là thứ chỉ có nhà giầu mới chơi được. Dương Thiên Lôi một nghèo hai trắng, chơi cái của nợ gì?

- A!

Dương Thiên Lôi nhấc chân bước vào trong cửa hàng, chỉ là vừa mới bước vào, trong cửa hàng liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, rõ ràng là bị bộ dáng của hắn dọa sợ. Phải biết rằng, lúc này chưa tới tám rưỡi, rất nhiều cửa hàng mặt tiền còn chưa mở rộng cửa. Toàn bộ con phố tranh họa này căn bản không có bao nhiêu người, có cũng chỉ là người bên trong chuẩn bị mở cửa hàng.

- Ngươi…

- Không có ý tứ, dọa cô rồi. Cháu chỉ là tiến vào xem. Là bị bỏng…

Dương Thiên Lôi vội vàng quay sang người phụ nữ trung niên nói.

Đọc truyện chữ Full