DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 523: Huynh Đệ

- Được… Rất tốt! Kiêu Long Tuyệt Sát Trận quả nhiên xứng đáng được xưng là dưới thực lực Đấu Tôn không có địch thủ!

Nhìn thấy tên Đấu Vương kia bị một kích đánh gục, tên đầu lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói.

Nghe hắn nói vậy, trong mắt Thần Mộc đột nhiên hiện lên một tia dị sắc, lập tức ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào trên thân người thủ lĩnh hắc y kia. Trầm ngâm một lúc sau, hắn tựa hồ như là nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên kích động, ngoài miệng quát lớn:

- Ngươi làm sao có thể nhận ra trận thế này, ngươi rốt cuộc là ai!

Nghe thấy Thần Mộc quát hỏi, tên thủ lĩnh hắc y nhân lại khinh miệt cười, thân thể của hắn chậm rãi bước lên một bước, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức khinh thị nhìn chằm chằm vào Thần Mộc, nói ra:

- Làm sao ư? Ta nói ra được tên của trận pháp này, ngươi còn không đoán được thân phận của ta sao? Ngươi thật sự làm cho ta rất thất vọng đấy.

Hắc y nhân chậm rãi nói ra những lời này, đồng thời cũng chậm rãi đưa tay lên kéo ra mặt nạ bảo hộ, ngay lập tức có một khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Sau khi mặt nạ bảo hộ được kéo xuống, mọi người liền lập tức ngây người ra tại chỗ! Trước mắt người này, cùng với Thần Mộc giống nhau như đúc!

Yên tĩnh.

Giống như thời gian lắng đọng vậy, vô cùng yên tĩnh!

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Thần Mộc và tên thủ lĩnh hắc y nhân, bọn họ cũng thật không ngờ, hai người này rõ ràng là đang đứng về phía đối địch, nhưng bọn họ lại có một gương mặt rất là giống nhau! Dưới gầm trời này, tại sao lại có một việc trùng hợp như thế?

- Làm sao? Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp mặt lần nữa?

Nhìn thấy mọi người đều đang ngây người, trên mặt tên thủ lĩnh hắc y nhân lộ ra một nụ cười, trong miệng nhàn nhạt nói ra.

Thần Mộc tựa hồ không có phản ứng kịp, hắn không nói gì, chỉ là dùng con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hắn giống như đúc kia, nhưng hắn giờ phút này lồng ngực của hắn không ngừng phập phồng, giờ phút này tâm tình của hắn so với bất luận kẻ nào khác đều muốn kích động hơn.

Rốt cục, trầm mặc một hồi lâu sau, Thần Mộc cuối cùng cũng khôi phục lại, hắn hít một hơi thật sâu, dùng sức mạnh bảo trì ngữ khí hỏi:

- Ngươi… Còn chưa có chết?

Hắc y nhân nghe vậy cười, thân thể lần nữa tiến về phía trước một bước, liếc mắt nhìn Thần Mộc một cái, sau đó chậm rãi nói ra:

- Làm sao ư, ngươi thất vọng rồi sao?

Nói xong, hắn khẽ nhếch miệng lên, sau đó thân thể lui về phía sau một bước, lại tiếp tục cười nói:

- Ha ha, với… Ta không chết, ngươi thất vọng cũng là bình thường… Ngươi một lòng muốn ta chết. Nhưng ta không chết, ngươi làm sao không thất vọng đây. Ha ha, ta nói đúng chứ? Đệ đệ thân ái của ta.

- Cái gì! Ngươi cùng với Đội trưởng của chúng ta là huynh đệ! Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Tên thủ lĩnh hắc y nhân vừa dứt lời, đám Long Vệ đứng ở phía sau lưng Thần Mộc liền lập tức kêu lên.

Trong đám Long Vệ có một người kêu lên:

- Không tệ! Ngươi tuy rằng tướng mạo rất giống Đội trưởng của chúng ta, nhưng ngươi tuyệt đối không thể là ca ca của Đội trưởng chúng ta! Đội trưởng của chúng ta đã từng có một đại ca, nhưng hắn tuyệt đối không phải là ngươi! Mà là người chúng ta kính yêu nhất đó là Thần Phong đại ca!

Cũng giống như đám Long Vệ, sau khi nghe thấy lời nói của tên thủ lĩnh hắc y nhân, đám hắc y nhân cũng lâm vào trạng thái khiếp sợ. Không chỉ riêng đám người Lý Dật, mà ngay cả người của Tứ đại Gia tộc cũng giống như thế. Tuy rằng bọn họ thấy được tướng mạo của hai người giống nhau như đúc, nhưng nhất thời bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận được.

- Đội trưởng! Người nói đi, nói hắn chỉ là giả mạo đúng không?

- Đúng vậy a, Đội trưởng, người này tuyệt đối không thể nào là đại ca của người đúng không?



Mọi người đều ào ào muốn Thần Mộc mở miệng phủ nhận, trầm mặc một lúc sau, Thần Mộc rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.

- Tốt rồi! Các ngươi không cần phải nói nữa… Hắn nói không sai, thật sự hắn là ca ca của ta! Cũng từng là Đội trưởng Long Vệ, Thần Phong!

Oanh!

Nghe được lời Thần Mộc nói, toàn trường lần nữa lại ồn ào lên.

- Làm sao có thể! Đội trưởng! Hắn không thể nào là Đội trưởng Thần Phong! Chúng ta không tin!

- Đúng vậy! Tuy rằng hắn rất giống Đội trưởng, nhưng chúng ta đều nhớ rõ thanh âm của Đội trưởng Thần Phong, hắn tuyệt đối là không phải!

- Đội trưởng Thần Phong là Đội trưởng mà ta kính yêu nhất, hắn sớm đã chết rồi, làm sao có thể còn sống đây, mà bây giờ còn là địch nhân của chúng ta!

- Được rồi, các ngươi nên tin tưởng ta, hắn chính là Thần Phong!

Tất cả mọi người ở đây đều lên tiếng đặt ra câu hỏi, ai cũng muốn có lời giải đáp thích đáng. Nhưng, có một người vẫn một mực đứng ở một bên, bất động thanh sắc không nói một lời đó là Lý Dật.

Lần đầu tiên hắn nhìn chính là Thần Phong, sau đó mới đem ánh mắt chuyển đến trên người Thần Mộc, trầm ngâm một chút, Lý Dật mới thản nhiên nói:

- Thần Mộc, ta không quản các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, Hoàng đế Bệ hạ giao cho ngươi nhiệm vụ lần này, không chỉ vì Lý Minh…

Nói xong, Lý Dật khẽ dừng lại một chút, sau đó hắn nhìn thật sâu vào mắt đối phương, Lý Dật phát giác ra trên mặt Thần Mộc lúc này cũng không có thay đổi gì, Lý Dật tiếp tục nói:

- Cho nên, ta hi vọng ngươi có thể cân nhắc nặng nhẹ… Lời của ta chỉ có như vậy thôi, kế tiếp nên làm cái gì, do ngươi quyết định đi.

Nghe thấy lời Lý Dật nói, Thần Mộc cũng cảm thấy sững sờ, nhưng ngay lập tức chậm rãi gật đầu, cũng nhìn thật sâu vào ánh mắt của Lý Dật, sau đó nói:

- Lý Thiếu Minh chủ yên tâm, ta làm việc đều có chừng mực.

Nghe thấy Thần Mộc nói ra như vậy, trên mặt Lý Dật cũng cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảnh giác.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân bắt đầu chú ý đến cử động của Thần Mộc. Trên thực tế, Lý Dật đối với Hoàng thất cũng không có bao nhiêu tín nhiệm, dù sao cả hai tuy rằng liên hợp lại với nhau, nhưng lúc trước cùng với Hoàng đế tiếp xúc, hắn phát hiện ra Hoàng đế cũng không phải đơn giản như vậy. Đối phương tuy rằng biểu hiện ra là một trưởng giả hiền lành, nhưng trên thực tế tâm cơ rất sâu. Nếu lúc trước Hoàng đế dùng Hoàng Cực Đồ Trận dò xét bản thân, mà Lý Dật không diễn xuất tốt màn kịch thần phục thì bây giờ Hoàng thất cũng không có giúp đỡ hắn.

Đương nhiên, Hoàng đế lúc này cho đám Long Vệ đến trợ giúp, Lý Dật cũng không có hoài nghi gì, dù sao lợi ích của sòng bạc cùng với Hoàng thất có quan hệ, mà Lý Minh cùng với Hoàng thất hợp tác cũng chỉ mới bắt đầu, cho nên Hoàng đế mặc dù có thủ đoạn gì, cũng sẽ không ra tay ở phía sau. Nhưng tình huống xảy ra trước mắt, Hoàng đế vạn lần cũng không thể ngờ, Thần Mộc cùng với tên thủ lĩnh hắc y nhân của Tứ đại Gia tộc lại là huynh đệ. Lý Dật tin tưởng, rằng, Hoàng đế cũng không thể dự liệu được tình huống này lại xuất hiện như vậy. Cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, Lý Dật không thể không tập trung. Có thể nói, lúc này Lý Dật đã trưởng thành không ít, hắn hiện tại cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, càng không dễ dàng đem tính mạng của mình đặt ở trên tay người khác.

Mà đúng lúc này, trong miệng hắc y nhân lại đột nhiên truyền đến một tiếng cười vang.

- Ha ha… Thần Phong… Đội trưởng Thần Phong… Ha ha ha ha.

Nghe thấy người này đột nhiên vang lên tiếng cười, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ai lấy đều có một chút nghi hoặc nhìn về phía hắc y nhân.

Hắc y nhân tựa hồ như là rất hài lòng với những phản ứng của mọi người chung quanh, hắn đầu tiên là chậm rãi thu hồi dáng vẻ tươi cười, sau đó đem ánh mắt chuyển qua trên người Lý Dật, lập tức lạnh lùng nói:

- Lý Dật, bọn họ nói không sai, ta chính là Thần Phong, là đại ca của Thần Mộc, đồng dạng cũng đã từng là Đội trưởng Long Vệ. Nhưng Lý Dật, ngươi có thể yên tâm, đối với ta đây, đệ đệ của ta so với ngươi càng muốn ta chết nhanh hơn đấy… Ha ha ha ha.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Thần Mộc.

- Ta nói đúng chứ… Đệ đệ thân ái của ta! Ha ha ha ha ha!

Nói xong, Hắc y nhân càng lúc cười càng lớn, sau dần hắn càng cười lên điên cuồng, đến cuối cùng, đúng là một tiếng gào rú đầy bi thương.

Nhìn thấy Thần Phong đột nhiên có hành động thất thố như thế, trong lòng mọi người đều không hiểu, nghe được tiếng cười của hắn, không biết vì cái gì, mọi người nhìn về phía ánh mắt của hắn không khỏi xuất hiện cảm giác chua xót. Nhưng ngay cả đám Long Vệ lúc này cũng có chút không rõ, người nam nhân ở trước mắt này rõ ràng là địch nhân, nhưng giờ khắc này, lại vì hắn mà tâm trạng đám Long Vệ đột nhiên đối với hắn sinh ra một tia thương xót.

Lúc này, Lý Dật cũng có cảm giác giống như vậy, từ tiếng cười của Thần Phong, hắn có thể cảm giác được người nam tử này đã từng trải qua rất nhiều cay đắng trong cuộc đời, qua tiếng cười của hắn, trong nội tâm của hắn đã cất dấu bao nhiêu nỗi niềm bi thống đây. Lý Dật cũng không biết được đối phương rốt cuộc đã trải qua những sự tình gì, hắn cũng không khỏi có chút đồng tình. Nhưng mà hắn biết rõ ràng, với thân phận của đối phương, lúc này chỉ có một kết cục là ngươi chết hoặc ta vong mà thôi!

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Lý Dật cũng không có do dự nữa, hắn nói với Thần Mộc:

- Thần Mộc! Ngươi còn chờ cái gì! Chớ quên nhiệm vụ của ngươi!

Không biết có phải vì nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Thần Phong mà lúc này dáng vẻ của Thần Mộc đờ đẫn, hắn cũng không có nghe được lời nói của Lý Dật, thân thể chỉ là ngơ ngác đứng yên một chỗ, hai con mắt cứ như vậy nhìn vào Thần Phong, trong ánh mắt, lúc này lộ ra thần sắc hết sức phức tạp.

Nhưng đúng lúc này, oanh một tiếng, đột nhiên xuất hiện một chưởng vỗ vào lồng ngực Thần Mộc, theo một đạo quang mang kim hoàng sắc lóng lánh, thân thể Thần Mộc giống như sao băng ở giữa không trung nhanh chóng kéo lê thành một đường vòng cung, sau đó ngã xuống mặt đất.

- Phốc!

Sau khi rơi xuống dất, trong miệng Thần Mộc lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt hắn lúc này trở nên trắng bệch.

- Đội trưởng! Người thế nào rồi?

Có một tên Long Vệ thấy thế vội vàng nâng Thần Mộc dậy, trong miệng lo lắng hỏi:

- Đội trưởng, người không sao chứ!

Thần Mộc chau mày, đang muốn mở miệng, thì lại phun ra một ngụm máu nữa, hắn ho khan vài tiếng sau đó mới miễn cưỡng đáp:

- Các ngươi yên tâm, ta không sao.

Đám Long Vệ thấy Thần Mộc bị thương không nhẹ, lập tức lửa giận bốc lên, tất cả ào ào tiến lên vây quanh Thần Phong, mở miệng mắng:

- Ngươi lại dám đánh lén! Chúng ta hôm nay nhất định phải giết ngươi!

Thần Phong nghe thấy như vậy, trên mặt lộ ra một vẻ mặt khinh thường, nói:

- Bằng vào các ngươi ư? Chẳng lẽ các ngươi đã quên lúc trước ai dạy dỗ các ngươi sao? Hừ! Là Thần Phong ta đây! Không có ta, các ngươi cũng chỉ là một đám phế vật! Ha ha ha!

Thần Phong cười nói chế nhạo, tất cả mọi người đều trầm mặc. Hắn nói cũng không có sai, trên thực tế Long Vệ lúc trước chính là do Thần Phong dạy dỗ, mà ngay cả Kiêu Long Tuyệt Sát Trận lúc trước cũng là do Thần Phong chỉ huy.

Cách đây mười năm trước, Long Vệ vừa mới thành lập không lâu, khi đó, cái gọi là Long Vệ, kỳ thật là do Hoàng thất chọn lựa ra một đám tiểu hài tử để cùng vui đùa với Hoàng tử mà thôi, cũng không có nghĩ qua để dùng vào việc khác. Nếu không phải lúc đó xuất hiện Thần Phong có thiên phú rất cao, dạy bảo đám hài tử này đấu khí, để dần dần biến bọn họ thành một đội đặc nhiệm đặc thù đó chính là Long Vệ, thì hiện tại bọn họ cũng chỉ là hạ nhân hầu hạ đám Hoàng tử mà thôi. Đương nhiên, nói ra thì rất là phức tạp, nhưng nói tóm lại, Thần Phong ngoại trừ đã từng là Đội trưởng Long Vệ, cũng đã từng là người mà đám Long Vệ này rất là yêu mến. Đối với Long Vệ, Thần Phong là người biết rõ ràng nhất! Cho nên vô luận theo phương diện nào mà nói, Long Vệ muốn đối phó với Thần Phong, thì cũng không có cái gì nắm chắc.

Đột nhiên, có một tên Long Vệ chậm rãi đi tới trước mặt Thần Phong, hắn tự tay chỉ vào mặt Thần Phong mắng:

- Phi! Ngươi căn bản không phải Đội trưởng Thần Phong! Mặc dù đúng là vẫn là ngươi, chúng ta cũng sẽ không thừa nhận! Chúng ta biết Thần Phong đại ca là một anh hùng hảo hán trung với Đế quốc, trung với Hoàng thất! Hắn đã sớm chết rồi! Tuyệt đối không phải là ngươi!

Có một tên Long Vệ khác cũng nói ra:

- Đúng! Chúng ta biết Đội trưởng Thần Phong từ lúc mười năm trước đã chết rồi! Tuyệt đối không phải ngươi!

Nghe thấy những lời nói như vậy, Thần Phong cười lành lạnh nói:

- A? Phải không? Nếu các ngươi đã đều cho rằng như vậy, ta cũng cũng không cần nhớ tình bạn cũ, hôm nay, ta sẽ đem toàn bộ các ngươi giải quyết hết!

Nói xong, kim quang trên tay Thần Phong hiện ra, một cỗ năng lượng mãnh liệt thốt nhiên tuôn ra!

<br

Đọc truyện chữ Full