DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 444: Phá môn

Đả tự: Sided Lovettt

***

- Tiền bối, xin mời lên ngựa!

Thác Tư thi lễ với Lý Dật.

Cường giả cấp bậc Đấu Hoàng Thác Tư không cần suy nghĩ, đã xưng hô với Lý Dật là tiền bối! Trong mắt những người bình thường nếu không có mấy chục năm khổ tu, sao có thể trở thành cường giả cấp bậc Đấu Hoàng?

Đấu Hoàng cường giả, trong Đế quốc Thiên Phong, tương đương với những vị Đế vương không ngại. Trên suốt quãng đường di chuyển, Thác Tư luôn có thái độ tôn kính với Lý Dật.

Quan sát một lúc, trong đội quân có một nghìn người này, quả nhiên có không ít cường giả. Cảnh giới Đấu Giá không ngờ lại có hơn ba trăm người, ngay cả cảnh giới Đấu Sư cũng có hơn trăm người!

Quân đội của Đế quốc Thiên Phong cũng hùng mạnh đến như vậy sao?

Âm thầm đánh giá thực lực của đội quân này khiến cho Lý Dật giật mình, so với đội Thành Vệ Quân của Vạn Triều Thành, quả nhiên đội Thành Vệ Quân của Vạn Triệu Thành chỉ là rác rười!

Lý Dật cũng không biết, đây là do Đại Hoàng tử muốn nhanh chóng tiêu diệt Thanh Phong Sơn, nên mới tụ tập toàn bộ các quân lính tinh nhuệ trong Quân đoàn Uy Vũ, mới họp thành một đội quân tinh nhuệ như vậy!

Hành quân suốt một đêm, lúc chỉ còn cách Thanh Phong Sơn khoảng mười dặm, Thác Tự truyền lệnh dừng lại, lúc này cũng khoảng năm giờ sáng.

Theo sắp xếp của Thác Tư, sau khi đề cho đám binh lính nghỉ ngơi một chút, dùng điềm tâm xong mới bắt đầu công kích lên núi.

Nhờ chút ánh sáng của hừng đông nhìn từ xa cũng có thể nhìn thấy được đại khái quy mô của Thanh Phong Sơn. Vùng phụ cận với Đế Độ cơ bản đều là đồng bằng mà Thanh Phong Sơn lại là một ngọn núi nổi lên giữa đồng bằng Thanh Phong Sơn không cao, Lý Dật đánh giá, khoảng cách giữa đỉnh núi và mặt đất, cũng chỉ có bốn trăm mét mà thôi.

Nhưng theo những gì Toa Toa miêu tả dọc đường, Thanh Phong Sơn vô cùng hiểm trở, dễ thủ khó công.

Căn cứ vào những điều Thác Tư nói, trên Thanh Phong Sơn chỉ có nhóm người của Vô Thiên Song Sát, Hoàng thất cũng không phải chưa từng cử quân đánh dẹp nơi này, nhưng mỗi lần tới đây, đều là thất bại trở về.

Địa thế Thanh Phong Sơn, cơ bản không phù hợp với loại hình tác chiến đông người, cho dù có phải ra đại lượng quân đội đến công kích đi chăng nữa, cũng không thể nào dùng chiến thuật biển người để thủ thắng. Hơn nữa Thanh Phong Sơn còn có cường giả như Vô Thiên Song Sát tọa trấn, quân đội muốn công phá Thanh Phong Sơn, cũng là một chuyện rất khó.

Cũng chính vì đánh tan được mấy lần công kích của Hoàng thất, cho nên tiếng tăm của hai huynh đệ Vô Thiên Song Sát nồi lên như cồn. Từ đó về sau, hai người đó cũng không xem quân đội Hoàng thất đặt ở trong mắt. Ở trong phạm vi xung quanh Thanh Phong Sơn, bọn chúng muốn làm gì thì làm, lúc này mới hình thành nên danh tiếng Vô Thiên Song Sát.

Vô Thiên Song Sát rất đắc ý với danh hào này, không ngờ còn đi sửa cả tên của mình, người anh gọi là Trần Vô, người em gọi là Trần Thiên.

Sau khi nghỉ ngơi khoảng ba giờ đồng hồ, trời đã sáng hẳn, dưới mệnh lệnh của Thác Tư, đội quân tinh nhuệ Uy Vũ Quân bắt đầu tiến vào Thanh Phong Sơn.

Trên đường đi, không ngừng có những người chạy về hướng Thanh Phong Sơn, theo như Lý Dật thấy, những người này chính là những người báo hiệu được Thanh Phong Sơn sắp xếp ở chân núi.

Mấy lần bị quan binh bao vây tiêu trừ, Vô Thiên Song Sát cũng bắt đầu cẩn thận. Từ lúc hùng đông đã có quân đội đến hạ trại bên dưới mí mắt của mình, hai người đó mặc dù bình thường cũng vô pháp vô thiên, thế nhưng đối mặt với những tình huống như vậy, cần thận một chút vẫn hơn.

Trên đường sơn đạo khúc khuỷu, trực tiếp thông lên đỉnh núi là địa bàn đóng quân của Vô Thiên Song Sát, những cửa ở dưới chân núi đã không còn bóng người, đại quân xuất phát thẳng lên núi.

- Những đám quan binh các người, cảm thấy sống rất là phiền toái, muốn đến đây tìm chết hay sao?

Lúc tới gần cửa trại, trên một trạm canh gác, một đại hán quát hỏi.

- Hán tử kia, quay vào nói với Trần Vô và Trần Thiện, Thác Tư gia gia nhà các ngươi

đến tiêu diệt các ngươi đây, biết điều thì bảo bọn họ mau ra đây chịu chết!

Một tướng lĩnh bên cạnh Thác Tư nói lớn.

- Các huynh đệ, những quan binh này muốn chết, chúng ta cho bọn chúng toại nguyện! Lên đi, bày trận thế, chuẩn bị đánh cho đám quan binh này một trận!

Hán từ trên trạm canh gác lớn tiếng nói.

Trong sơn trại truyền đến những tiếng quát tháo, thanh thể cũng vô cùng uy vũ.

Vô Thiên Song Sát bố trí sào huyệt của mình cũng rất kỹ càng, những nơi hiềm yếu, như cửa trại, khí thế không thua kém cửa thành Đế Đô, tường thành cao hơn mười mét, hơn nữa bốn phía đều là tường đá cao, muốn vượt qua tường cao để vào bên trong sơn trại, là một chuyện không thể nào.

Còn ở cổng sớm trại, lại bố tríxích sắt dày đặc, bên ngoài cửa lớn còn có bố trí những thanh sắt kiên cố.

Qua những khe hở của đại môn, còn có thể thấy phía sau, có vô số ánh đạo chớp động những đạo tặc trên Thanh Phong Sơn, đang mai phục phía sau.

Muốn vào được bên trong phải qua được sơn môn, muốn vậy, phải phá được sơn môn, lúc công kích công lớn kiên cố, còn phải đối phó với đám đạo tặc của Thanh Phong Sơn chặn giết, điều này thật sự rất khó khăn.

Huống hồ, theo như Lý Dật nhìn thấy, trên những bức tường cao đó, sớm đã được bố trí các tảng đá lớn, các khúc cây to! Chỉ chờ quân đội tiến công, những khúc cây đó sẽ lao thẳng xuống nghĩ đến việc trên Thanh Phong Sơn, đá cây gì cũng không thiếu, những vật như khúc cây, gỗ và đá, chắc chắn bố trí không ít.

- Tiều đội một, thử công kích!

Thấy cửa thành, Thác Tư trầm giọng nói.

Rất nhanh, một đội quân ba mươi mấy người bước lên, hai người một tổ đứng sau một cái khiên, chậm rãi hướng đến cửa thành.

- Đè chết chúng cho ta!Đè chết những quân binh không có mắt kia đi!

thlon Đứng canh gác trên công, hán tử kia lớn giọng ra lệnh.

Ấm ầm!

Mấy khối đá lớn, và mấy khúc gỗ dài đồng thời rơi xuống khí thế cuồn cuộn này rơi từ độ cao mười mét xuống những tảng đá đó rơi xuống trên những tấm khiên, vang lên những thanh âm va chạm nặng nề.,

Hai người cầm một tấm chắn, chỉ dài hai thước, rộng một thước, tấm chắn rất lớn, hoàn toàn bảo vệ được hai người binh sĩ bên trong loại tấm chắn lớn như vậy, cũng là một vũ khí công thành trong Đế quốc Thiên Phong,

Nhưng mà, những phiến đá rơi từ độ cao mấy chục mét xuống trọng lượng cùng với lực công kích của chúng lực mạnh lên đến vài nghìn cân! Những phiến đá đó rơi xuống nhóm thứ nhất, bùm một tiếng, hai binh lính cùng với tấm chắn cùng rơi xuống đất, bên dưới tấm chắn còn có thể thấy bốn cái chân run rẩy một lúc, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Hai binh lính bị đè chết không ảnh hưởng gì đến các chiến sĩ phía sau, tình cảnh đồng đội bị chết trận, trái lại khơi dậy những cừu hận trong lòng những binh sĩ này, những tiếng kêu gầm gừ, những binh sĩ đó nhanh chóng tiến đến gần công lớn.

Chỉ cần áp sát công lớn, đột phá được cánh cổng đó, những chiến hữu phía sau mới có thể qua được cửa tử này!

Đồng thời, những tảng đá và khúc gỗ trên tường đá lăn xuống cũng ngày càng nhiều, những tiếng ầm ầm, tiếng khúc cây ngã nhào, tiếng va vào tấm chắn, tiểu đội đó cuối cùng cũng vượt được trận tuyến bằng gỗ và đá, nhưng mà, đứng dưới công sơn trại, chỉ còn lại hai nhóm, cũng chính là bốn binh lính.

Muốn dựa vào bốn người đó để vào được công sơn trại, hoàn toàn không thể được, phất tay, Thác Tư hộ:

- Tiểu độiba, tiểu đội bảy chuẩn bị:

- Chờ một chút!

Lý Dật lớn tiếng hô.

Trong nháy mắt đã mất đi ba mươi mấy binh sĩ, cứ chết như vậy, thực sự rất lãng phí, Lý Dật chuẩn bị ra tay, trực tiếp oanh tạc vào công sơn trại.

- Chờ một chút!

Nghe thấy Lý Dật lên tiếng, Thác Tư hô lớn. Nghe Thác Tư hộ, tiểu đội ba, tiểu đội bảy ngừng lại, trong mắt bọn họ, chỉ những lời Thác Tư nói mới là mệnh lệnh!

- Tướng quân Thác Tư, bảo binh lính chuẩn bị đi, việc công phá công sơn trại, cứ để cho ta!

Lý Dật nhảy xuống ngực, đứng trước công sơn trại.

- Chuẩn bị binh khí, đại môn vừa phá vỡ, chúng ta sẽ lao vào!

Thác Tư lấy trường kiếm ra, quát lớn, chưa giết được một tên nào của Thanh Phong Sơn, phía mình đã chết mất ba mươi mấy người, điều này khiến cho Thác Tư vô cùng tức giận.

- Bốn vị huynh đệ, hãy men theo bờ tường đi ra hai bên càng xa càng tốt!

Lý Dật nhìn bốn binh sĩ đứng dưới công sơn trại, lớn tiếng quát.

Lúc đầu Lý Dật từ trời bay xuống, bộ dạng đấu khí hóa cánh, những binh sĩ này đều đã thấy, nghe Lý Dật nói vậy, bốn người này đã biết, vị Đấu Hoàng cường giả này sắp ra tay rồi.

Thác Tư cũng ra hiệu cho bốn binh sĩ đó, rất nhanh, bốn binh sĩ men theo bờ tường nhanh chóng rời khỏi đó.

Nhìn cổng sơm trại một lúc, Lý Dật mỉm cười, phòng hộ trong mắt người thường nhìn rất kiên cố, nhưng trong mắt Lý Dật, chỉ là một trò đùa mà thôi.

Thấy bốn binh sĩ đi đến một vị trí an toàn, Lý Dật vung tay, một luồng thiễm điện hai màu đen trắng bắn ra, hung hăng lao vào cánh cồng. Cánh công được bày bổ chặt chẽ, nổi lên vô số điện quang những tia thiệm điện hai màu đen trắng không ngừng chớp động oanh tạc một lúc, cánh cổng xem ra vô cùng kiên cố trong nháy mắt biến thành bột phấn!

Ngay cả những bức tường đá xung quanh, cũng xuất hiện những lỗ thủng lớn!

Cùng với việc đại môn biến mất, bức tường đá tan vỡ, những đạo tặc đứng sau đại môn, cũng bị Âm Dương Thần Lôi của Lý Dật công kích bay loạn xạ, không ít đạo tặc còn ở giữa không trung trong miệng đã phun ra máu.

Đợi sau khi khói bụi đã tản ra hết, trong mười mấy người nấp sau đại môn, chỉ có hai ba người có tu vi Đấu Sư, còn có thể bò dậy, còn những người khác đều khạc ra máu năm đó, thinh thoảng vài người còn có thể nhúc nhích, nhưng cũng không thể sống sót nổi.

- Giết!

Thác Tư vung tay lên, một đội quân xông lên sau tiếng giết đó, Toa Toa cũng nhảy lên, xoay kiếm phóng lên trên tường đá, không ngừng truy sát những người còn lại.

Lúc trước nếu không phải những đạo tặc này giết những thành viên của Dong binh đoàn Nhiệt Huyết, thì Dong binh đoàn Nhiệt Huyết cũng không đến nỗi bị giết hết chỉ còn một

mình Toa Toa. Dưới trường kiếm của Toa Toa, những chiếc đầu người không ngừng từ trên tường đá lăn xuống.

o0o

Trong sơn trại, trong một căn phòng tinh xảo, đang trình diễn một màn khiến người ta nôn ra máu, hai nữ tử xinh đẹp bị hai lão tử đè lên người, hai thân hình uyền chuyển rên rỉ, hai lão già ngay cả da mặt cũng đã nhăn nhúm, đang vô cùng nhuần nhuyễn cùng biểu diễn một màn trâu già gặm cỏ non.

- Đại ca, không ổn, lần này trong đội quân công kích sơm trại chúng ta có cường giả!

Một lão gia đình chỉ việc co rúm mặt, lớn giọng nói.

- Ah, ah, ah!

Một lão gia khác kêu rên lên một tiếng, sau đó thở hổn hển, nữ tử bên dưới thân thể của lão cũng hét lên một tiếng, sau đó cả người mềm nhũn, nằm úp mặt quỳ rạp xuống đất.

Đột nhiên vươn tay ra, lão già kia nắm lấy cổ của nữ tử vừa rồi còn nằm dưới thân lão, dùng lực siết mạnh. Nữ tử kia chỉ kịp la lên một tiếng, mắt trắng dã, khóe miệng máu chảy ra, rồi đầu ngoặt lại, khắp người không còn chút khí tức nào nữa!

- A!

Một nữ tử khác đang trong cảm giác mê ly nhìn thấy một màn như vậy, liền lớn tiếng la hoảng lên:

tuyen - Giết người! Á, giết người!

Đọc truyện chữ Full