DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 416: Bắt đi

Đả tự: Sided Lovettt

***

- Tuyết Lân tiểu thư, ta thừa nhận người rất mạnh, nhưng muốn ta cứ chấp nhận số mệnh như vậy, chắc chắn không thể.

Lý Dật ngang ngạnh đứng lên, vẻ mặt kiến nghị.

Nhìn bộ dạng kiên cường như vậy của Lý Dật, Tuyết Lân thất thần một chút, trong Xa tộc ở Nạp Gia Sơn Mạch, những con rắn không biết sống chết kia lẽ nào dám trái ý nàng như vậy sao?

- Được rồi, nếu đã vậy, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Tuyết Lân thở dài, khí tức toàn thân tăng vọt, người này cũng có chút bản lĩnh, xem ra nàng phải phí một chút sức lực rồi, trong lòng Tuyết Lân nghĩ vậy.

Thấy khí tức trên người Tuyết Lân tăng dần lên, Lý Dật phất mạnh ấn ký có hình dạng giống như hình xăm trong tay hắn, một trường kiếm vô hình đã xuất hiện trên tay.

- Vật gì vậy?

Tuyết Lân kinh ngạc, tuy nàng không nhận ra Phá Thiên Kiếm, nhưng nguồn năng lượng ba động cực lớn do Phá Thiên Kiếm phát ra nàng cũng có thể cảm nhận được.

- Ha ha, lo lắng thừa rồi, dù là Đấu Hoàng cường giả, nhưng khi đối mặt với mình cũng đâu còn có chút cơ hội nào? Phải biết bây giờ mình đã là Đấu Tôn, nắm giữ quy tắc thiên địa trong tay!

- Tuyết Lân tiểu thư, mong cần thận ứng phó.

Lý Dật nói một câu, bốn loại thuộc tính đấu khí nhanh chóng xuyên qua Phá Thiên Kiếm, trên Phá Thiên Kiếm xuất hiện bốn loại màu sắc, rồi dung hợp lại cùng nhau, hình thành một màu tím quỷ dị.

Sát khívô biên bắt đầu kéo dài ra, người và ma thú khi tiếp xúc với luồng sát khí này đều phải run sợ.

- Đây là Đấn kỹ gì?

Tuyết Lân đang ở thế mạnh cũng giật mình, hiển nhiên, khí thế bây giờ của Lý Dật còn mạnh hơn so với Huyết Nguyệt Cuồng Cương lúc nãy.

- Lẽ nào là Đấu kỹ cấp bậc Thanh Long?

Tuyết Lan bắt đầu nghi hoặc, dù là Tuyết Lân, cũng chưa từng nhìn thấy Đấu kỹ cấp bậc Thanh Long có hình dáng thế nào? Những luồng khí thế này rõ ràng cao hơn cả Huyết Nguyệt Cuồng Cương, nếu không phải Đấu kỹ cấp bậc Thanh Long thì là gì?

- Giết!

Lý Dật quát một tiếng lớn, đâm trường kiếm về phía Tuyết Lân.

- Sát khí thật là lợi hại!

Trường kiếm màu tím khiến Tuyết Lân cảm nhận thấy sự nguy hiểm.

- Xà Hoàng Huyết Tế!

Không cần suy nghĩ, Tuyết Lân sử dụng chiêu mạnh nhất của nàng, cơ thể cong lại, rất nhanh, một thân ảnh huyết sắc lao mạnh về phí trường kiếm, tốc độ nhanh cực hạn!

Xuy~~

Huyết ảnh đụng vào, phát ra từng âm thanh kỳ quái, rất nhanh, huyết ảnh đâm vào trường kiếm rồi biến mất, trường kiếm bị huyết ảnh cản trở, khí thế yếu đi không ít. Thế nhưng trường kiểm màu tím vẫn lao mạnh về phía Tuyết Lân!

- Sức mạnh ghê gớm thật!

Nhìn trường kiếm vẫn mang theo sát khí mạnh mẽ như trước, đôi mắt tròn một cái, tay phải Tuyết Lân nhấc lên, lại điểm về phía trường kiếm một cái.

o0o

- Thật lợi hại! Đây là Đấu kỹ gì?

Vân Trác đứng trên lầu cao cũng sững sờ. Dựa vào tu vi của Vân Trác, đương nhiên không cảm nhận được sự tồn tại của Phá Thiên Kiếm, vì vậy, trong mắt Vân Trác, chiêu số Lý Dật vừa sử dụng là Đấu kỹ cực mạnh!

Có thể ngăn cản được một kích do Đấu Tôn cường gia tích lực đã lâu đánh ra, uy lực của cái Đấu kỹ này đã không thuộc khái niệm mà Vân Trác có thể tưởng tượng ra rồi.

- Đấu kỹ cấp bậc Thanh Long sao?

Vân Trác lẩm bẩm, Đấu kỹ cấp bậc Thanh Long, đã không còn là Đấu kỹ trong truyền thuyết nữa, mà đã là Đấu kỹ trong Thần thoại! Đấu kỹ như vậy, những người như Vân Nhàn nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Người thiếu niên luôn làm người khác kinh ngạc này, sau lưng hắn còn có những thế lực kinh người như thế nào? Vân Nhàn nghĩ thầm trong lòng, trong lúc hắn đang nghĩ đến những điều này, Vân Thiên Nhi bên cạnh ánh mặt đã mơ màng...

o0o

- Không ngờ lại phá được Xà Hoàng Huyết Tể của bệ hạ!

Xà Phách bên cạnh sau khi nghỉ ngơi cũng ngầng đầu, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin được! Xà Hoàng Huyết Tế, là kỹ năng truyền thừa có thể sánh ngang với Đấu kỹ Bạch Hổ của bộ tộcXã Hoàng

Trước những tâm tư phức tạp đó, ngón tay ngọc của Tuyết Lân lại đụng vào trường kiếm, từng nguồn năng lượng sóng gợn phóng ra ngoài, những ma thú hoặc nhân loại tu vi thấp khi gặp phải nó đều như đụng phải vách sắt, hoảng động vài cái, thậm chí không ít người ngã luôn xuống đất.

- Thật khủng khiếp!

Vân Trác vuốt áo bào bị nguồn năng lượng đó làm cho phồng lên, kêu thất thanh.

Bum!

Ngón tay và mũi kiếm tiếp xúc với nhau tạo nên một cột trụ sáng lóa mắt, lúc cột trụ sáng này xuất hiện, thậm chí khiến mặt trời bỗng nhiên thất sắc! Cột trụ này kéo thẳng lên bầu trời, như đâm thủng bầu trời vậy!

Cột sáng khiến người ta nhất thời chói mắt! Đến lúc có thể nhìn thấy rõ mọi vật, chỉ thấy một nhân ảnh từ trên không rơi xuống còn bóng người phong hoa tuyệt đại kia vẫn đứng ở chỗ cũ!

Dù trong tay có một Thần Binh, sự khác biệt về cảnh giới cuối cùng cũng khiến Lý Dật chịu thua. Lúc thua, Lý Dật cũng bị hôn mê, Phá Thiên Kiếm tự động thu vào cơ thể hắn, Lý Dật rơi từ không trung xuống.

Ngón tay vẫn vươn ra, trên ngón tay ngọc khiến người khác mê mẫn, một dòng máu đỏ nhỏ xuống. Xem ra, một kiếm vừa rồi của Lý Dật không phải không có chút tác dụng nào, sau khi phá được Xà Hoàng Huyết Tế, lại có thể khiến Tuyết Lân bị thương.

- Khụ khụ...

Tuyết Lân ho khan mấy tiếng, một dòng máu tươi từ miệng chảy ra, vết thương này, cũng không nhẹ! Kiếm khí sắc bén của Phá Thiên Kiếm cũng theo đầu ngón tay Tuyết Lân, đà thương vào nội thể nàng.

- Nhân loại đáng chết, lại khiến Bồn hoàng chật vật như vậy!

Trên mặt Tuyết Lân không hề thể hiện biểu cảm gì, lặng lẽ tiếp đất, hai tay biến thành màu hoa hồng đang định lao về phía Lý Dật đang hôn mê bất tỉnh!

Lý Dật đã bị hôn mê, còn chịu một đòn này của Tuyết Lân, liệu còn có thể sống sót được không?

- Bệ hạ, giết hắn!

Xà Phách bên cạnh hồ lớn.

- Giết hắn! Giết hắn!

Những ma thú có thể lên tiếng đều hét lớn, còn những ma thú không thể nói cũng gầm gừ, gầm gừ. Các loại rắn đầy trên mặt đất, một giai nhân khóe miệng có dòng máu, thêm một thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh, tất cả hợp lại tạo thành một cảnh tượng kỳ dị!

- Đừng!

Đúng lúc bàn tay đang giơ lên của Tuyết Lân sắp hạ xuống, ở cách đó không xa Vân Thiên Nhi chợt hét lên!

Tiếng hét này của Vân Thiên Nhi rất vang dội, Tuyết Lân đột nhiên ngẩn người, thần sắc có chút hoảng hốt.

Xao xuyến, do dự, không nỡ, thậm chí còn có chút không muốn rời xa, những thần thái phức tạp không ngừng chuyển hóa trên mặt Tuyết Lân, bàn tay đang giơ lên cũng ngừng lại giữa không trung.

- Bệ hạ, giết hắn!

Xà Phách hét lớn một tiếng, trong lòng hắn, hắn rất mong người thiếu niên khiến hắn bị trọng thương này chết trước mặt hắn.

- Câm miệng!

Tuyết Lân đột nhiên quát:

- Bồn hoàng thành sự, phải cần người nhiều chuyện sao?

Vươn một cánh tay trắng nõn ra, Tuyết Lân nắm lấy Lý Dật, bay lên không

- Mọi việc đều đã xong rồi, các ngươi quay về Nạp Gia Sơn Mạch đi!

Nói xong Tuyết Lân vẫn nắm lấy Lý Dật, bay lên không, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

- Về hết đi!

Xà Phách bị Tuyết Lân mắng đuôi rắn cũng quẫy mạnh, một tiếng nổ lớn vang lên trên mặt đất, mặc kệ biểu hiện của những con rắn khác, Xà Phách quẫy mạnh thân thể to lớn của hắn, trườn về phía Nạp Gia Sơn Mạch.

Vipe da

o0o

- Rốt cuộc đều đã đi rồi!

Thấy đoàn ma thú xa dần, sắc mặt Vân Trác nhẹ nhõm hẳn, nếu đoàn ma thú kia đánh thắng Lý Dật xong tràn vào tàn sát Vân gia, những cường giả Vân gia có thể tháo chạy, nhưng Đại bản doanh của Vân gia, thậm chí là cả Vân Gian Thành e rằng sẽ tan thành mây khói.

- Hắn, sẽ xảy ra chuyện gì không?

Vẻ mặt Vân Thiên Nhi lộ nét đau khổ.

- Hừ, nhìn thái độ Xà Hoàng tiểu tử kia chắc cũng bị cô ta giết chết!

Vẻ mặt Vân Nhàn lộ rõ sự hung ác.

- Hắn, thực sự sẽ bị giết sao?

Nghe Vân Nhàn nói vậy, vẻ mặt Vân Thiên Nhi càng đau khổ hơn.

- Thiên Nhi, chúng ta về thôi. Phải nhớ, những người như Hồng Dịch, nếu không chết cũng không phải là người mà Vân gia chúng ta có thể trêu chọc. Ngươi nếu như thích hắn, thì nên sớm chấm dứt ý định đó đi!

Vân Trác cảm nhận được tâm tình của muội muội, thở dài nói.

Nghe Vân Trác nói, Vân Thiên Nhi vẻ mặt buồn bã, đi theo sau Vân Trác, đoàn người Vân gia đi về hướng Vân phủ.

o0o

Trong cảm giác hôn mê, Lý Dật chỉ cảm thấy khắp cơ thể mình đau nhức, còn trong Thiên Khôn Địa Càn Châu không ngừng toát ra sự ấm áp, từng chút một xoa dịu sự đau đớn trên cơ thể.

Cũng không biết sau bao lâu, Lý Dật lại cảm thấy mình như được đặt trong một hỏa lò, toàn thân bị thiêu nóng! Một luồng khí tức hỏa hồng sắc nhỏ theo kinh mạch đi vào cơ thể khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Mà lúc này, đấu khí trong cơ thể Lý Dật cũng tự động trỗi dậy, kiệt lực chống cự với sự tập kích của luồng khí tức hoa hồng sắc, đột nhiên lại một tiếng bốp vang lên, lại một luồng đấu khí hóa hồng sắc bao trùm cơ thể Lý Dật, ngăn chặn sự tập kích của luồng đấu khí hỏa hồng sắc bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, Lý Dật cuối cùng mới từ từ tỉnh lại, giương mắt nhìn quanh. Trong mắt đều một màu hoa hồng sắc, khắp nơi đều là hỏa diễm hoa hồng sắc, ngoài hòa diễm, còn có thể nhìn thấy bốn vách tường trơn bóng.

- Tiểu tử, không cần nhìn, ở đây là một thạch thất, khắp nơi đều là lửa, nếu ta không nhầm, chúng ta đang ở trong động phủ của nữ nhân kia. Hừ, có lẽ con rắn mẹ kia đang muốn thiêu cháy ngươi!

Lúc Lý Dật tỉnh lại, lập tức nghe giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả.

- Nữ nhân chết tiệt kia!

Lý Dật mắng một câu.

- Tiền bối, chúng ta có thể thoát ra không?

Lý Dật mắng xong liền hỏi.

- Xung quanh đều bị phong ấn, nếu không biết những thủ đoạn để giải những phong ấn, chúng ta cũng không thể đi khỏi đây. Ta nghĩ, dựa vào thực lực của ngươi, e rằng cũng không thể giải nổi phong ấn do Đấu Tôn cường giả bày bố?

Hồng Thiên Thánh Giả cười.

- Nói như vậy, chúng ta cứ đợi ở đây đến lúc bị thiêu rụi hay sao?

Lý Dật chau mày.

- Hừ, muốn thiêu rụi người thì không thể nào. Tiểu tử, Nam Minh Lưu Hỏa trên người ngươi là một trong những hỏa diễm kỳ dị trong thiên hạ, cũng là một trong những hỏa diễm tối cao nhất. Địa Hỏa nơi này muốn chống lại Nam Minh Lưu Hỏa, thật không thể được!

Hồng Thiên Thánh Giả kiêu ngạo nói.

Nam Minh Lưu Hỏa Quyết, là Công pháp cấp Bạch Hổ, Hồng Thiên Thánh Giả vẫn rất kiêu ngạo đối với nó.

Nghe thấy Hồng Thiên Thánh Giã nói như vậy, Lý Dật mới biết, lúc hắn đang hôn mê, nguồn năng lượng hồng sắc không ngừng tự động bảo vệ hắn chính là Nam Minh Lưu Hỏa.

Nghe Hồng Thiên Thánh Giả nói, Lý Dật mỉm cười:

- Thật ra ta không vội, dù sao ngọn lửa này cũng không thiếu nóng được ta. Nhưng tiền bối, Linh hồn thể này của tiền bối cũng không còn duy trì được bao lâu nữa, chúng ta ở đây mấy năm, ta nghĩ, một chút năng lượng ấy của người sẽ bị tiêu hao hết mất?

- Không vội, tiểu tử, ta thấy xa mỹ nhân kia sẽ không giết người ngay, sự việc này còn có cơ hội xoay chuyền. Không chừng, xoay người một chút đã có thể biến thành Thần Vương đại nhân trên Nạp Gia Sơn Mạch không chừng!

Nghe Lý Dật nói vậy, Hồng Thiên Thánh Giả cũng không vội, lại cười lớn.

Đọc truyện chữ Full