DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 485: Quần anh loạn vũ

Dịch giả: khongpit
Biên: nila32

“Thanh Trường Thiên! Lão tử không để yên cho ngươi đâu!” Xích Nghê Tử giận dữ, chửi ầm lên.

Chửi thì chửi, gã cũng không có thủ đoạn độn thuật xuất quỷ nhập thần như Thanh Trường Thiên, lúc này muốn tránh cũng đã không kịp.

Chỉ nghe họ Xích gầm lên một tiếng, Xích Diễm hừng hực xoay tròn quanh thân một hồi, ngưng tụ thành một cái Xích Diễm Quang Thuẫn hình mai rùa, phù văn lượn lờ chắn trước người.

Một hồi âm thanh dày đặc như mưa rào vang lên!

Mấy trăm căn cành cây màu vàng đâm trúng, có nửa số đó hung hăng đâm vào Xích Diễm Quang Thuẫn được chắn trước người Xích Nghê Tử, mặt ngoài Quang Thuẫn diễm mang lưu chuyển tiếp theo chớp lên điên cuồng, cành cây màu vàng đâm vào nhao nhao tan rã.

Bất quá Xích Nghê Tử cùng Quang Thuẫn bị một lực lượng khổng lồ đánh đồng thời đánh bay ra ngoài.

Hai tay Xích Nghê Tử giao trước người, bị đánh bay xa ra hơn trăm trượng mới ổn định được thân hình.

Cự nhân rễ cây màu vàng bước từng bước trầm trọng, tốc độ không giảm chút nào, đánh tới Xích Nghê Tử, bàn tay to lớn lần nữa trảo tới.

Bên kia, trên thân hình của cự nhân rễ cây màu xanh bỗng nhiên mọc ra từng đám cây dây leo thô to màu xanh, giống như xúc tu bạch tuộc đem mọi nơi phá hủy. Bên cạnh đó, miệng của nó thỉnh thoảng còn phun ra những quả cầu ánh sáng màu xanh, dồn ép hai người Thạch Mục cùng Lữ Cảnh nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Lấy thực lực hai người, vậy mà không tìm được điểm yếu nào của đối phương nhưng may mà việc né tránh công kích cũng không quá khó khăn.

Hai người liên tục di chuyển vị trí để né tránh công kích đồng thời cũng chú ý tới tình huống bên kia.

“Không ngờ tên Thanh Trường Thiên kia đã tu luyện độn thuật đến trình độ như vậy!” Lữ Cảnh lầm bầm một tiếng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Quanh thân gã sương mù màu lục đại thịnh, đám dây leo lục sắc chỉ vừa chạm đến đã bị thối rữa dẫn tới thế công suy giảm. Nhưng Lữ Cảnh tựa hồ rất kiêng kị những quả cầu ánh sáng màu xanh, cẩn thận từng li từng tí né tránh, không hề có ý định đụng vào.

Thạch Mục thu hồi ánh mắt, sau lưng lóe lên ánh lửa, hiện ra một đôi cánh được Xích Diễm bao bọc, lách mình né tránh mấy đạo công kích của dây leo cùng quang cầu, đồng thời hàng loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

Trên đường đến đây, hắn đã nghe đám người Thanh Trường Thiên nói, Thụ Linh Vương tuy rằng có muôn vàn hóa thân thực lực kinh người, nhưng bản thể kỳ thật cũng không quá mức lợi hại, chỉ cần một Địa Giai võ giả có chút thực lực liền có thể bắt được.

Ngay vào lúc này, sau lưng hắn đồng thời truyền đến tiếng xé gió từ bốn năm phương hướng, rõ ràng là sáu cái dây leo lục sắc giống như đuôi rắn quét qua, xen giữa dây leo là những quang cầu màu xanh liên tục chớp động, hơn mười khối quang cầu xen lẫn trong đó.

Hai mắt Thạch Mục hơi nheo lại, một tia kim mang hiện lên trong mắt, tiếp theo thân hình một cái mơ hồ, hóa thành một đạo Xích Ảnh. Tại đầy trời dây leo cùng quang cầu quỷ dị chớp động mấy cái, lại mảy may như đi dạo giữa trốn không người, lách mình mà ra.

Thế nhưng vừa mới thoát thân, chung quanh lại có rậm rạp chằng chịt dây leo cùng quang cầu kéo tới, thật sự không thể tiếp tục tránh né nữa.

Hai người bọn Thạch Mục tuy rằng ra sức giãy giụa, nhưng mà thực lực của cự nhân màu xanh quá sức mạnh mẽ. Những dây leo rậm rạp chằng chịt đem phạm vi hơn một dặm xung quanh vây kín thành một quả cầu xanh biếc không kẽ hở, gắt gao cuốn lấy Thạch Mục cùng Lữ Cảnh, trong thời gian ngắn căn bản không thể thoát thân.

Lúc này Thanh Trường Thiên hóa thành thanh sắc đã nhanh chóng đến gần chỗ gốc cây đại thụ gần Thụ Linh Vương, hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người ở đây. Mặc dù vậy mọi người đều bị cự nhân rễ cây cuốn lấy, không thể thoát thân được.

“Hắc hắc, chư vị cứ từ từ mà tới, tại hạ xin phép đi trước một chút!”

Trong bóng râm, Thanh Trường Thiên cười đắc ý, một đạo thanh sắc bóng dáng hẹp dài lóe lên, sát nhập bào bóng râm của gốc đại thụ, tốc độ lập tức bạo tăng mấy lần, dọc theo thân hình cổ thụ bay lên, gấp gáp lao tới chỗ của Thụ Linh Vương.

Thanh niên Nhân tộc nho nhã thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống.

Trong mắt của gã bỗng nổi lên một hồi ánh sáng màu xanh, hào quang chói mắt, ngưng tụ thành hai cột sáng màu lam, nhìn chằm chằm vào cự nhân rễ cây phía trước.

Hai đạo ánh sáng màu lam lóe lên rồi biến mất, dung nhập vào hư không bên cạnh thân hình cự nhân rễ cây, hư không lập tức kịch liệt ba động một hồi, hiện ra từng vòng gợn sóng.

Thanh niên nho nhã lẩm bẩm niệm chú, hai tay vung vẩy.

Từng vòng không gian gợn sóng thình lình đem cự nhân rễ cây màu vàng bao trùm, trong nháy mắt động tác của cự nhân rễ cây bị đình chỉ, dường như bị đóng băng vậy.

Thanh niên nho nhã vung tay lên, bên ngoài thân bỗng nhiên bay ra vô số tia sáng màu trắng, óng ánh long lanh, thoạt nhìn cứng cỏi vô cùng.

Tia sáng màu trắng lóe lên, bắn ra thình lình chui vào trong thân thể của cự nhân rễ cây màu vàng.

Sau một khắc, không gian ba động xung quanh cự nhân rễ cây màu vàng tiêu tán, cự nhân rễ cây lập tức khôi phục được hành động.

Cự nhân rễ cây màu vàng phát ra một tiếng gầm giận dữ, đánh tới thanh niên nho nhã.

Lãnh sắc trong mắt thanh niên nho nhã lóe lên, hai tay vung lên.

Những tia sáng màu trắng đâm vào thân hình của cự nhân rễ cây bỗng nhiên kéo căng.

Cự nhân rễ cây màu vàng lần nữa ngưng tụ hành động. Sau một khắc, thân thể to lớn ầm ầm hóa thành vô số mảnh vỡ, bạo liệt ra xung quanh.

Một cự nhân Thiên Vị cứ vậy nhẹ nhàng ngã xuống.

Thanh niên nho nhã phất tay đánh chết cự nhân, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng lúc ngày trước người không còn ngăn trở, thân hình thoáng một cái, lao tới đại thụ.

Hắn bước một bước, thân hình lắc lư, vậy mà trong nháy mắt kéo dài qua ba bốn mươi trượng khoảng cách, dường như súc xích thành thốn, đuổi theo Thanh Trường Thiên.

Thân pháp của thanh niên nho nhã tuy rằng nhanh chóng nhưng dù sao cũng xuất phát chậm hơn Thanh Trường Thiên không ít.

Thanh Trường Thiên tới trước mặt Thụ Linh Vương trước, thân hình hiện ra từ trong đạo ánh sáng màu xanh, sắc mặt vui mừng, một tay đột nhiên chụp xuống.

Mảng lớn thanh quang hiện ra, ngưng tự thành một cái đại thủ màu xanh, chụp vào Nguyên Thần của Thụ Linh Vương.

Nguyên Thần của Thụ Linh Vương không nhúc nhích tí nào, vẫn như trước bảo trì tư thế ngửa đầu lên trời, nuốt hút màu bạc cột sáng, dường như không chú ý tới đại thủ màu xanh đang đánh tới.

Ngay tại khoảnh khắc đại thủ màu xanh còn cách Nguyên Thần Thụ Linh Vương chưa đủ một trượng, phía trước chợt hiện ra mảng lớn kim quang, xung quanh cây nhỏ màu xanh liền hiện ra chằng chịt vô số rễ cây, sợi như sợi tóc, nhưng mỗi một sợi đều có kim quang lập lòe, trong nháy mắt tạo thành một cái kết giới bằng rễ cây, bảo vệ cây nhỏ màu xanh cùng Nguyên Thần bên trong.

Bành!

Đại thủ màu xanh chộp vào kết giới bằng rễ cây, kim quang lóe lên, đại thủ trực tiếp vỡ vụn, vậy mà không chút nào chấn động được kết giới.

Thân hình Thanh Trường Thiên lảo đảo một cái, sắc mặt trầm xuống, hai tay đảo lật, hiện ra một thanh đoản đao tinh xảo.

Hai tay của gã điểm ra liên hoàn, từng đạo tinh quang rơi vào phía trên đoản đao.

Ô…ô…n…g!

Tinh quang chói mắt từ đoản đao lan ra, âm thanh sấm bão trong mắt lan rộng ra xung quanh. Đoản đao tinh xảo phồng lớn lên gấp mấy chục lần, biến thành một thanh đao khổng lồ màu bạc dài hơn mười trượng.

Đao khí của lưỡi đao khổng lồ hóa thành sương mù màu bạc bao phủ hơn mười trượng phạm vi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để làm mù mắt người bình thường rồi.

Không gian xung quanh bị đao khí cắt vỡ, mở ra một khe nứt màu đen.

Thanh Trường Thiên hét lớn một tiếng, hai tay như cầm một vật vô hình, đột nhiên vung lên.

Lưỡi đao khổng lồ màu bạc xẹt qua từng đạo tàn ảnh, mở ra một đạo vết nứt không gian ở trên hư không, hung hăng trảm phách vào kết giới bằng rễ cây.

“Oanh!” một tiếng vang thật lớn!

Đao mang màu bạc tăng vọt trong nháy mắt, bao phủ kết giới rễ cây màu vàng vào trong, nhất thời không thể chứng kiến tình hình bên trong đó.

Mắt thấy cảnh này, mọi người đang cùng cự nhân rễ cây đại chiến đều nhao nhao giật mình.

Thạch Mục lúc này hầu như đã dùng hết thủ đoạn, lại vẫn không cách nào thoát thân, tay trái để trong bao da, năm ngón tay nắm chặt, kim quang trong mắt lóe lên nhìn về phía không trung, đồng tử hơi co rụt lại.

Bất quá sau một khắc, ánh mắt hắn lại buông lỏng.

Lưỡi đao khổng lồ màu bạc bị kết giới ngăn chặn, mặc cho hào quang lập lòe, đao khí rung động lắc lư thiết cắt, cũng không cách nào tiến thêm một bước.

Thanh Trường Thiên lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt trầm như nước.

Vào thời khắc này, bên cạnh hắn bóng người nhoáng một cái, thanh niên nho nhã tại thời gian trì hoãn này đã tới.

“Cút ngay!”

Thanh niên nho nhã khinh miệt hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên, trong tay lóe lên tử quang, nhiều hơn một thanh Cự Phủ màu tím, đánh tới đầu lâu của Thanh Trường Thiên.

Ngoại hình phong cách của Cự Phủ màu tím cực kì cổ xưa, trên mặt chỉ có một chút hoa văn màu tím đơn giản, thoạt nhìn tựa như một cây rìu bổ củi bình thường của nhà nông. Nhưng mà Cự Phủ lại tản mát ra một cỗ khí tức bao la mờ mịt làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Xùy!

Một đạo phủ mang hùng vĩ màu tím từ Cự Phủ bắn ra, chém về phía Thanh Trường Thiên.

Những nơi phủ mang đi qua, hư không yếu ớt như trang giấy, đơn giản bị đánh tan.

Thanh Trường Thiên rùng mình, một tay đột nhiên trảo ra, lưỡi đao khổng lồ màu bạc bay vụt về ngăn tại đỉnh đầu của hắn.

Oanh!

Phủ mang màu tím trảm tới lưỡi đao khổng lồ màu bạc!

Hào quang của lưỡi đao màu bạc chợt hiện, “Rặc rặc” một tiếng, hiện ra một đạo vết rạn.

Thanh Trường Thiên liền bị một cỗ man lực chấn bay ra ngoài, trọn vẹn bay ra tầm hơn mười trượng mới đứng vững được thân hình.

Nhìn thấy vết rạn trên lưỡi đao, gã không kìm lộ vẻ thương tiếc, vội vàng đánh một đạo pháp quyết.

Lưỡi đao khổng lồ màu bạc lóe lên hào quang, nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một thanh đoản đao tinh xảo như lúc trước.

Bất quá lưỡi đao đã xuất hiện một vết rạn cực kỳ bắt mắt.

Hào quang của đoản đao ảm đạm, phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

“Muốn chết!”

Thanh Trường Thiên cực kỳ tức giận, há miệng nuốt lấy đoản đao, ánh mắt nhìn về phía thanh niên nho nhã tràn đầy oán độc.

Nho nhã thanh niên sau khi một búa đánh bay Thanh Trường Thiên cũng không truy kích, bên ngoài tỏa sáng hào quang, một cỗ Linh lực ba động từ trên người hắn phát ra, thình lình gần đạt đến cảnh giới Thiên Vị.

Đại phủ màu tím trong tay đại phóng quang mang, thân búa phát ra hào quang ngút trời, hầu như trở nên trong suốt.

Thanh niên nho nhã hét lớn một tiếng, cánh tay khẽ động chém tới kết giới rễ cây màu vàng.

Xùy xùy!

Phủ mang màu tím to lớn bắn ra, thế chống vạn quân!

Thân thể thanh niên nho nhã như con quay xoay tròn, cánh tay huy động liên tục, liến tiếp bổ ra hai búa.

Hai đạo phủ ảnh bắn ra, trong nháy mắt đuổi kịp đạo phủ mang thứ nhất.

Ba đạo phủ mang lóe lên hòa làm một, biến thành một đạo tử mang hình trăng lưỡi liềm tới bảy tám trượng.

Tử mang mang theo vô số phù văn ở bên trong, tản mát ra một cỗ uy áp đáng sợ không thể nói rõ, chung quanh hư không vặn vẹo một hồi!

Phương viên vài dặm xung quanh, phong vân cuồn cuộn kịch liệt, thiên địa linh khí mãnh liệt mà đến, như thủy triều sáp nhập vào bên trong phủ mang màu tím.

Phủ mang màu tím dưới sự quán trú của thiên địa linh khí lần nữa biến lớn, mặt ngoài hiện ra từng đạo hồ quang điện chói mắt màu tím.

Hết thảy nói thì phức tạp, kỳ thật thời gian xảy ra nhiều lắm chỉ là một cái nháy mắt.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn!

Phủ mang hình trăng lưỡi liềm màu tím hung hăng phách trảm lên kết giới rễ cây màu vàng.

Đọc truyện chữ Full