DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 126: Ngũ Đại Đấu Vương

Đả tự: Sided Lovettt

***

Uỳnh~~

Uỳnh~~uỳnh~~uỳnh~~

Mấy cường giả liên tiếp xuất hiện, vừa lộ diện đã có vô số đấu khí oanh kích. Từ chổ Lý Dật và Cung Vô Song ẩn nấp có thể nhìn thấy rõ, những Đấu Vương cường giả này mỗi người đáp xuống một chổ của đống phế tích, khí thế cuồn cuộn dâng trào. Đồng thời đấu khí cũng oanh kích về phía Thượng Kiệt đang trong trạng thái chạy trốn.

Dù Thường Kiệt lẩn còn nhanh hơn trạch, hắn đã chịu bất lợi lớn dưới tay Lý Dật, lại thêm nhiều ngày trốn chạy, lúc này, liên tiếp chịu đòn oanh kích của Ngũ Đại Đấu Vương, dù có muốn phản kháng cũng chẳng còn sức nữa.

Cũng may những Đấu Vương cường gia đó đều biết giá trị của hắn nên không hạ độc thủ, xuất chiều chỉ mang tính cảnh cáo.

Dù Thường Kiệt có tâm cao khí ngạo thế nào thì lúc này cũng không chịu nổi áp lực của Ngũ Đại Đấu Vương, ngã vật ra đất, thở khó nhọc. Chắc hẳn cũng rõ hôm nay coi như hắn xong đời rồi.

- Xem ra, cảnh tượng hôm nay cũng đủ lớn nhỉ? Chỉ có điều sau vụ này không biết những Đấu Vương này còn lại mấy người...

Lý Dật xoa lông mày, nói nửa như cười, nửa lại như không.

Cung Vô Song ở bên cạnh nói:

- Có lẽ không chết được mấy kẻ đầu. Bọn chúng có kẻ nào không phải nhân vật biết rõ mọi chuyện còn hơn quỷ? Nếu việc không thành có khi chúng chạy còn nhanh hơn ngươi... Chúng ta cứ xem đi, theo kế hoạch, lúc này chúng ta không thể để bị phát hiện.

- Tùy ngươi.

Lý Dật khẽ cười, người dựa vào tường tỏ ra rất thoải mái. Nét mặt này không những khiến Cung Vô Song thấy phiền muộn mà e là những Đấu Vương cường giả ở trên cao kia mà nhìn thấy thì cũng phải học vài ngụm máu.

Sau khi năm vị Đấu Vương cường giả liên thủ áp chế Thường Kiệt thì không khí trở nên cổ quái một chút.

Hồi lâu sau, một người râu tóc bạc phơ cười ha hả:

- Tông Băng, Ngạo Nguyệt, Nghiêm Khánh, Bối Hạo, thêm cả lão phu nữa... Thập Đại Đấu Vương của Đế quốc Thiên Phong đã xuất hiện năm rồi... Thật là một cảnh tượng hiếm có!

Một mỹ nữ áo trắng bên cạnh người râu tóc bạc phơ kia nói lạnh lùng:

- Diệp lão quỷ, người của Diệp Gia các ngươi có thể tới còn bọn ta thì không thể sao?

- Ha ha, Tông Băng tiểu thư vẫn như trước, vẫn lạnh lùng như thế... Chỉ có điều, lão phu nói các ngươi không được đến khi nào?

Người được gọi là Diệp lão quỷ nói thản nhiên, những ánh mắt thì khóa chặt lấy mỹ nữ Tông Băng.

- Chẹp chẹp... Thập Đại Đấu Vương thì đến năm rồi... Cung tỷ tỷ, Diệp lão quỷ này là ai?

Lý Dật nói nhỏ.

Cung Vô Song bình thản:

- Nếu ta tính không nhầm thì Diệp lão quỷ chúng là Hộ pháp Trưởng lão của Diệp Gia, Diệp Vô Đạo... Người này là thủ lĩnh của Thập Đại Đấu Vương, tu vi đã ở đỉnh cấp Đấu Vương nhiều năm. Nếu có cơ duyên thì chưa biết chừng còn thẳng lên Đấu Hoàng... Thậm chí bốn Đấu Vương kia cũng không dễ đối phó. Chúng không phải cường giả ở đỉnh cấp Đấu Vương thì là Thất Tinh, Bát Tinh Đấu Vương, nếu không cũng không dám khiêu khích Diệp Vô Đạo như vậy! Đặc biệt là Tông Băng, cô ta không những là Đại tiểu thư Tông Gia, một trong Tứ Đại Thế Gia, mà còn là nữ nhân duy nhất trong Thập Đại Đấu Vương... Người này là Đấu Vương có khả năng thẳng lên Đấu Hoàng nhất, ta cũng phải phục cô ta!

Lý Dật lắc đầu:

- Không hay, không hay rồi. Cung tỷ tỷ là nhân vật như vậy mà cũng không có được danh hiệu Thập Đại Đấu Vương, cô ta nhiều nhất cũng chỉ Bát Tinh Đấu Vương sao lại có thể được danh hiệu đó?

Cung Vô Song nhìn Lý Dật một cách cổ quái:

- Ngươi thật sự không biết hay giả vờ ngây ngô? Cái gọi là Thập Đại Đấu Vương chẳng qua là để công nhận mười người mạnh nhất trong số Đấu Vương cường giả. Còn rốt cuộc ai lợi hại hơn thì chưa động thủ làm sao biết được? Đế quốc Thiên Phong tuy chỉ có bảy Đấu Hoàng nhưng Đấu Vương cường giả thì vài chục. Ngươi nghĩ ai ngu lại bắt từng người giao chiến rồi xếp hạng ra Thập Đại Đấu Vương? Huống hồ, có rất nhiều cường giả thích mai danh ẩn tích, không muốn người ngoài biết... Không phải đến điều này mà người cũng không biết đấy chứ?

- Cái này ấy à... hèm... Thiếu gia ta đương nhiên là biết!

Lý Dật bối rối cười:

- Có điều Tông Băng rốt cuộc có gì lợi hại?

Cung Vô Song nhìn Lý Dật một lúc mới nói tiếp:

- Tuy Tông Băng tuổi không quá hai mươi nhưng đã là Đấu Vương cường giả, ngươi nói xem thế có khủng bố không? Huống hồ, quan hệ giữa Tống Gia và Đấu Thần Điện vẫn luôn rất tốt. Từ ba năm trước, sau khi Tông Băng tham gia Tế Thần Điển thì gia nhập Đấu Thần Điện, tu luyện công pháp Đấu kỹ của Đấu Thần Điện... Không nói đến cái khác, chỉ dựa vào quan hệ này thôi cũng áp chế được các Đấu Vương khác rồi.

Lý Dật khẽ hít một hơi, nếu hắn nhớ không nhầm thì hai Tế Ty xuất hiện ở Lý Gia hôm đó hình như cũng có thực lực Đấu Vương!

Người của Đấu Thần Điện, đâu có đơn giản?

Trên không trung Tông Băng chỉ cười nhạt không nói gì rõ ràng là trong lòng có một sự tính toán khác. Còn ba vị Đấu Vương cường giả còn lại cũng rất cảnh giác, không khí bỗng trở nên khá hòa thuận.

Im lặng một lúc, Diệp Vô Đạo lo hắng nói:

- Các vị, chắc mọi người cũng rõ, lúc này trong Vạn Mộc Lâm có Đạo Hoàng Ba Lâm và Phong Hoàng Hải Kim, còn cả một cường giả chưa biết danh tính động thủ với Phong Hoàng hôm đó... Tuy chúng ta đều là Đấu Vương cường giả, thường ngày cũng coi là độc bá một phương, nhưng ở trước mặt Đấu Hoàng thì chúng ta chả là cái gì hết... Vì thế theo ta, lần này chúng ta bỏ qua ân oán trước đầu, mọi người chung sức chung lòng, chia nhau những thứ trong Đấu Hoàng Mộ địa, mọi người thấy sao?

Người cao to trọc đầu đứng sau Diệp Vô Đạo cười khặc khặc:

- Diệp Vô Đạo, người coi những kẻ khác là đồ ngốc thì thôi chứ đừng tính cả Nghiêm Khánh ta vào. Ngươi tưởng rằng người khác không biết Diệp Gia các ngươi và Bắc Đấu Tông gần như là mặc cùng một cái quần sao? Không nói đến cái khác, vị Diệp Thanh Mã ở Diệp Gia các ngươi còn là đệ tử quan môn của lão quái vật ở Bắc Đấu Tông! Bọn ta sợ Đấu Hoàng cường giả, nhưng ngươi mà phải sợ sao? Phong Hoàng Hải Kim cứ xuất hiện là ở bên có Nguyệt Hoa Nhị Thị, cộng thêm cả ngươi... Một Đấu Hoàng ba Đầu Vương... chẹp chẹp... mấy người bọn ta nếu hợp tác với người thì không phải thành dê vào miệng hổ rồi sao?

Diệp Vô Đạo hơi nổi giận:

- Nghiêm Khánh, đừng có suy bụng ta ra bụng người... Diệp Gia chúng ta và Bắc Đấu Tông có quan hệ không tồi, nhưng lúc này nếu hợp tác với Bắc Đấu Tông thì người nghĩ ta sẽ có được bao nhiêu lợi lộc? Chi bằng nhân cơ hội này hợp tác với mọi người còn kiếm được nhiều hơn!

- Thế sao?

Nghiêm Khánh cười nhẹ, nhưng lại có vẻ mặt vô cùng châm biếm.

Bên cạnh hắn, một thanh niên cầm quạt khẽ cười:

- Hai vị đừng cãi nhau nữa... Tuy ta biết hai vị vẫn luôn bất hòa nhưng trong tình cảnh này gây lộn cũng phải chuyện đùa đâu! Kẻ khác ta không biết nhưng Ngạo Nguyệt ta đồng ý hợp tác... Không biết Tông Băng tiểu thư và cả Bối Hạo thấy sao?

Tông Băng nói lạnh lùng:

- Nếu các ngươi đều muốn, ta thế nào cũng được! Nhưng thi thể Đấu Hoàng là của ta, thứ khác ta không cần!

Vị nam nhân trung niên khá anh tuấn tên Bối Hạo kia cũng cười:

- Nếu đã thế thì chỉ cần cho ta Công pháp trong Mộ địa thì việc hợp tác cũng không phải không thể bàn bạc...

Ngạo Nguyệt nghe vậy cười hê hê:

- Đã vậy thì chi bằng ta lấy Đấu kỹ... Có điều, Công pháp tuy chỉ có một, Đấu kỹ thì chắc nhiều loại, ta cũng không tham lam... Chi bằng dù có bao nhiêu Đấu kỹ thì để ta chọn hai thứ trước, còn lại mọi người chia đều, thế nào?

Vừa dứt lời, Ngạo Nguyệt và Bối Hạo đều không hẹn mà cùng di chuyển về phía Tông Băng tỏ thái độ hợp tác. Rõ ràng là trước đó ba người này đã có điều gì đó mặc nhận với nhau.

Nghiêm Khánh cười ha ha:

- Tốt, rất tốt! Ta vẫn tưởng chỉ có Diệp lão quỷ là biết tính toán không ngờ lần này Diệp lão quỷ bị kẻ khác tính rồi!

Diệp Vô Đạo cười lạnh lùng:

- Ba vị có ý gì vậy?

Bối Hạo cười nhạt:

- Có thể có ý gì đây? Diệp lão quỷ ngươi cũng là cường giả tung hoành nhiều năm này, thế cục hiện tại không phải ngươi cũng không rõ đấy chứ?!

Diệp Vô Đạo hơi biến sắc mặt, rồi lập tức cười ha hả:

- Tốt! Rất tốt! Không ngờ hai đại Đấu Vương Bối Hạo và Ngạo Nguyệt đều cúi mình trước váy của tiểu thư Tông Băng! Tông Gia có Tông Băng tiểu thư, xem ra chỉ cần chân dài ra một chút thì Tông Gia có thể chờ ngày trở thành thủ lĩnh của Tứ Đại Thế Gia rồi!

- Khốn kiếp!

Câu này khiến Tông Băng sa sầm mặt, cô ta hất tay, một đạo đấu khí bay vút về hướng Diệp Vô Đạo.

Diệp Vô Đạo cười lạnh, lùi xuống một chút, đấu khí cũng bắn ra từ tay, hai luồng đấu khí khác màu đâm vào nhau gây ra một tiếng nổ lớn.

Diệp Vô Đạo lùi tiếp vài bước rồi nói:

- Đây là các ngươi ép ta! Nếu các ngươi ngoan ngoãn hợp tác thì chúng ta chia nhau Mộ địa không phải rất tốt sao? Nhưng đã ép đến nước này, dù ba người liên thủ thì cũng không dễ gì giết được lão phu đầu... Chỉ cần Phong Hoàng xuất hiện thì các ngươi đều phải chết!

- Ba người liên thủ giết không được, thế bốn người thì sao?

Nghiêm Khánh bỗng cười nhạt, khẽ nghiêng người đã chắn mất đường lui của Diệp Vô Đạo.

- Ba vị, có thể tính ta nữa không? Yêu cầu của ta cũng không cao, Đấu kỹ trong Mộ địa cho ta chọn bất kỳ một cái, thi thể lão quỷ này giao cho ta là được, thế nào?!

Ba người còn lại đều biết thù hận giữa Nghiêm Khánh và Diệp Gia rất sâu sắc, hắn đưa ra yêu cầu như vậy cũng là bình thường ba người nhìn nhau rồi Bối Hạo cười:

- Giao dịch thành công! Bọn ta cũng không để ngươi phải chịu thiệt! Những thứ còn lại chia đều cho bốn! Động thủ! Tránh việc dẫn ra Phong Hoàng đêm dài thì lắm mộng!

- Động thủ!

Sau tiếng hét, cả bốn vị Đấu Vương cường giả đồng thời lao về Diệp Vô Đạo.

Tuy Diệp Vô Đạo đứng đầu trong Đấu Vương cường giả nhưng lúc này sắc mặt cũng sa sầm lại. Nhìn các loại đấu khí hắn chỉ có thể nghiến răng hai tay nhanh chóng tạo vô số ấn ký đánh ra Đấu kỹ!

- Thiên Mộc Cuồng Hỏa! Liệt!

Vù~~

Diệp Vô Đạo hét lên, đấu khí trên người lập tức tụ lại thành bốn hình cự mộc bay về phía bốn hướng. Vào lúc sắp đâm vào mục tiêu thì bốn đầu cự mộc đó đồng thời phát nổ, đấu khí chốc lát đã bao trùm toàn bộ bầu trời!

- Nổ đi!

Uỳnh~~uỳnh~~uỳnh~~

Một trận nổ long trời, đấu khí trong trời đất như thuốc nổ nổ tung trời!

Chiêu này lập tức bao trùm lấy bốn vị Đấu Vương cường giả, không còn nhìn thấy bóng dáng đầu.

Lý Dật ở góc tối nhìn mà há hốc mồm, một lúc lâu sau hắn mới lầm bầm:

- Diệp Vô Đạo... lợi hại vậy sao? Có thể một chọi bốn?!

Cung Vô Song khẽ nhăn mày, lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, lúc này đấu khí của năm người đều bị che lấp, đây vốn là cơ hội tốt... có điều dù sao gần đây còn có kẻ nhìn trộm.

- Đến ngươi cũng nhìn không ra?! Dù sao thì ngươi cũng là Đấu Hoàng cường giả cơ mà!

- Giờ chỉ là một nửa!

Cung Vô Song lạnh lùng giải thích. Lý Dật cười méo xẹo, ánh mắt vẫn dính ở trên trời, trong đầu nói:

- Lão quỷ, ngươi thấy thế nào?

Giọng bình thản của Xà Tôn Giả vang lên:

- Chiêu này dọa cho người chết khiếp rồi sao? Có điều nói ra cũng lạ, ngay Bản tôn cũng không cảm nhận được bên trong có mấy người. Xem ra trận nổ này có tác dụng đặc biệt... Nhưng tên Diệp Vô Đạo tuy lợi hại nhưng đối mặt với bốn Đấu Vương cường giả, chắc chắn không giành được lợi thế. Huống hồ, mấy kẻ bọn họ không thể làm chủ được cục diện nơi đây, ngươi cứ quan sát tiếp đi...

Đọc truyện chữ Full