DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 93: Ở bên hồ Trong hậu sơn

Nguồn: VipVanDan

***

Trên cấm địa hậu sơn của Lý Gia, người bình thường vốn không thể nào đặt chân vào, lúc này lại bị người khác chạy sục sạo điên cuồng, không biết bao nhiêu muông thú đã phải chạy tán loạn trong rừng cây.

Trong sơn cốc ở hậu sơn, nơi cuối đầu có một hồ nước lạnh lẽo. Ven hồ trồng những khóm hoa quế, có lẽ đang là cuối thu, hoa quế nở rộ lúc này đã rơi rụng tiêu điều rơi xuống rồi nổi thành từng cụm trên mặt hồ.

Một thân ảnh xinh đẹp đang dựa vào một gốc cây hoa quế, đưa mắt nhìn xa xăm về mặt hồ, nhưng phảng phất như nàng chẳng chú ý đến điều gì.

Bùm~~

Đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, giống như có vật gì lớn rơi xuống, khiến cả son cốc này chao đảo.

Nữ từ ấy lúc này mới khẽ quay đầu lại nhìn, sau chốc lát mời nhàn nhạt nói:

- Đã lớn bằng ấy rồi sao vẫn giống tên tiểu quỷ như vậy? Ngươi tìm ta có chuyện sao? Hay là khoe khoang mình lợi hại thế nào.

Lý Dật cảm thấy hơi thở như ngừng lại, một mạch chạy điên loạn tới đây, đã khiến nộ khí của hắn bành truớng đến cực điểm, lúc này nếu có người dám dính vào hắn, có lẽ ngay lập tức sẽ bị hắn tát chết.

Thế nhưng khi đứng trước người nữ nhân trước mặt này, không biết tại sao nộ khí bị ấm ức đã lâu thoáng chốc đã bị tiêu tan hết, ánh mắt trong veo của nàng khẽ lướt qua khiến hắn còn có cảm giác hoang mang muốn chạy trốn.

Lý Băng lúc nào nào còn dáng vẻ băng lạnh nào, cơ hồ ở nơi này nàng đã tháo bỏ toàn bộ lớp ngụy trang của mình, sự lạnh giá đã bị tan chảy đi toàn bộ, hóa thành một nụ cười điềm đạm.

Thế nhưng bên trong nụ cười ấy, cơ hồ lại khiến người khác có cảm giác cách xa nghìn dặm.

Lý Dật nhất thời không biết nói gì mới phải, vốn dĩ trăm mối tơ vò trong lòng hắn đang muốn lao đến để hỏi rõ, nàng muốn thành thân sao lại không nói rõ với mình? Nhưng đến lúc này, hắn chỉ biết đứng đờ đẫn người.

Mình có tư cách gì hỏi nàng? Có thân phận gì để chất vấn chuyện này?

Đừng nói, ta và nàng hoàn toàn không có mối giao tình nào quá sâu sắc, cho dù là gặp mặt, hai người thật ra cũng chưa gặp được mấy lần.

Bản thân sao có thể mở lời! Dù gì hai người trên danh nghĩa, chỉ là biểu tỷ và biểu đệ a... Tuy rằng, hai người lại không có chút quan hệ máu mủ nào.

Lý Dật cứng họng một hồi lâu, cuối cùng khẽ thở đài, nói:

- Biểu tỷ... Lẽ nào, nàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?

Lý Băng khẽ cười, nói:

- Ta có gì đáng nói với ngươi... Lý Dật biểu đệ, ngươi đừng quên rằng, quan hệ của hai chúng ta thật ra cũng không tốt như vậy.

Lý Dật nhướng mày lên, sau một hồi khẽ giọng nói:

- Vậy sáng nay tại sao nàng...

- Nghe nói người đã chà đạp Đại tiểu thư của Mạc Gia?

Lý Băng đột nhiên lạnh lùng nói.

- Chuyện này... Chuyện này...

Lý Dật cười khổ một tiếng:

- Nếu như ta nói với nàng, ta bị người khác hãm hại, nàng có tin không?

- Ta tin!

Lý Băng khẽ giọng nói:

- Những quan hệ gần đây của ngươi và Na Na cơ hồ cũng rất tốt a!

- Ta chỉ coi nàng ấy như muội muội mà thôi.

- Vậy Nhược Vân thì sao?

- Nhược Vân...

Lý Dật sắc mặt cổ quái, sau chốc lát khẽ than, nói:

- Nhược Vân đối với ta tình thâm ý trọng, ta không thể phụ nàng ấy... Nhưng, nhưng...

- Không nhưng gì cả.

Lý Băng chợt cười khổ một tiếng:

- Ngươi giải thích những chuyện này với ta làm gì...

- Bởi vì, bởi vì...

Lý Dật sắc mặt cổ quái, trong lòng không biết đang có cảm giác gì, bởi vì ta đã thích nàng? Thế nhưng cảm giác này bản thân cũng không biết có phải là thích không, nếu không phải là thích, thì đó là gì?

Tựa hồ rất thích thú với vẻ quẫn bách của Lý Dật. Lý Băng chăm chú nhìn hắn, rồi khẽ cười, nói:

- Được rồi, ta không hỏi ngươi những chuyện này nữa. Có điều, coi như là bồi thường cho ta, ngươi đến cùng ta ngắm nhìn hoa quế trong hồ đi.

Lý Dật nào dám nói chữ không? Ngay lập tức hắn bước lên trước, đứng bên cạnh Lý Băng, nhìn theo ánh mắt của nàng về trong hồ nước.

Chỉ nhìn thấy những cánh hoa quế trắng thuần khiết đang bồng bềnh trên mặt hồ, thấp thoáng có cơn gió thổi nhẹ tạo ra những gợn sóng dập dềnh lăn tăn.

Cũng không biết bao lâu sau, Lý Dật mới chợt than một tiếng, nói:

- Đẹp quá.

Lý Băng u uất thở dài, nói:

- Đúng là rất đẹp...Ta vẫn rất thích ở nơi này. Lúc trước, ta luôn thích một mình tắm ở đây, thế nhưng tiểu quỷ ngươi lại gan to bằng trời, hôm nay ngươi có phải nên nói thật cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã nhìn lén ta mấy lần rồi.

Lý Dật cảm thấy như ngừng thở, vấn đề này hắn không thể trả lời, chỉ có thể cười khổ một tiếng, coi như đã đáp lời.

Cũng may Lý Băng cũng không căn vặn chuyện này, nàng chỉ ngồi xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình vẩy nước, chợt hồn nhiên cười, nói:

- Nếu không phải nước hồ quá lạnh, hôm này có thể tắm một lần nữa rồi.

Lòi nói này, giống như giữa hai người không có chuyện để nói, bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng kỳ quặc.

Lý Băng nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý Dật, khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

- Tiểu quỷ, không phải trước giờ ngươi đều gan to bằng trời sao? Có chuyện gì cứ nói ngươi như vậy không giống bộ dạng thường ngày chút nào a!

- Ta... ta...

Lý Dật lắc đầu, sau chốc lát cuối cùng mới quyết tâm, nói:

- Lý Băng biểu tỷ... Nghe nói, nghe nói tháng sau nàng... sắp thành thân rồi...

Lý Băng khẽ rùng mình một cách kín đáo, sau chốc lát nàng dịu dàng cười, nói:

- Chuyện này ngươi cũng biết rồi? Chắc là Lý Hàn thúc thúc nói cho ngươi đúng không? Thế nào? Hôm nay chỉ đến nói chuyện này thôi sao?

Lý Dật gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau một hồi, cuối cùng chỉnh sắc nói:

- Phải! Chính là vì chuyện này! Biểu tỷ nàng là nhân vật thế nào! Tên Nạp Lan Hạ đó quỷ mới biết hắn là người thế nào. nếu nàng lấy hắn, ta... Ta ngàn vạn lần không cho phép!

Lý Băng im lặng một hồi. rồi từ từ thở ra một hơi, thấp giọng nói:

- Nạp Lan Hạ đó, ta đã gặp từ lâu rồi. So với tên tiểu quỷ như ngươi, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Bản thân ta cũng rất hài lòng... Càng huống hồ, hình như ngươi cũng không có tư cách nói không cho phép nhỉ?

Lý Dật nghiến răng nói:

- Ta nói không được là không được!

Lý Băng không nhịn được cười nói:

- Thế nào, tiểu quỷ sáng nay chiếm lợi từ tỷ tỷ, như vậy cũng muốn chịu trách nhiệm rồi?

Lý Dật nhìn dáng vẻ của LÝ Băng, cảm giác xung động không biết trào lên thế nào, hắn nghiến răng, khẽ giọng nói:

- Tóm lại, không cho phép là không cho phép! Nếu hiện giờ nàng cần lý do gì, ta sẽ lập tức cho nàng Lý do đó!

Lý Băng lắc đầu, dịu dàng nói:

- Tiểu quỷ, ngươi có thể cho ta lý do gì, ngươi... Uhm...

Thấy bộ dạng của Lý Băng, Lý Dật trong lòng đã quyết, hắn ôm chặt vào eo của nàng rồi bổ tới, cứ như vậy hôn lên môi của Lý Băng, khiến nàng không thể nào nói nốt câu còn lại...

Lý Dật làm như vậy đã vô cùng to gan lớn mật. Lý Băng khẽ run như người bị điện giật, có lẽ cho dù nàng trăm tính ngàn tính cũng không thể nào ngờ Lý Dật lại làm như vậy. Nàng gắng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Dật thế nhưng tựa hồ như lúc này nàng đã quên mình là một Đấu Sư. Đôi tay yếu ớt đánh vào ngực của Lý Dật nhưng chỉ một lát sau, sự giãy dụa yếu ớt ấy cuối cùng đã biến mất nàng khẽ rên rỉ một tiếng, hai cánh tay víu vào cổ của Lý Dật.

Sau đó, hai người cứ như vậy nằm xuống nền cỏ...

Lý Dật ôm chặt Lý Băng vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy thân người ấm áp ngọt ngào đầy mùi hương thơm trong lòng mình có đầy sự mê hoặc. Đôi môi của Lý Băng lạnh giá nhưng mềm mại thấp thoáng có mùi hương của hoa quế. Lý Dật chỉ cảm thấy khắp người mình nóng ran, ý niệm đó trong đầu càng rục rịch sục sôi.

Đè người Lý Băng xuống, hắn thả lòng hôn nhẹ vào đôi môi của nàng, động tác của Lý Dật càng lúc càng càn quấy, đôi bàn tay của hắn dần trượt xuống vai của LÝ Băng, sau chốc lát đã xé rách áo nàng một cách thành thục, đôi tay từ từ luôn vào trong.

Dưới lớp y phục mỏng manh, làn da láng mịn của Lý Băng mềm bóng như một dải lụa, nhưng thoáng có phần lạnh lẽo. Lý Dật chỉ cảm thấy cảm giác ấy quá sức tuyệt diệu, nữ nhân đã qua tay hắn ở kiếp trước nhiêu không đếm xuể, nhưng chưa từng có người nào đem lại cho hắn cảm giác như vậy.

LÝ Băng không nhịn được khẽ rên một tiếng, chỉ là đôi môi nàng đã bị Lý Dật dính chặt, tiếng rên chỉ phát khẽ ra như giọng hừ hừ, thế nhưng chỉ như vậy lại càng khiến ngọn lửa trong lòng Lý Dật bùng cháy!

Bàn tay của Lý Dật truợt xuống eo của Lý Băng, có lẽ vì quanh năm tu luyện mà thân thể của Lý Băng vừa mềm mại vừa rắn ròi, eo bụng nhó nhắn phăng lì không một vết ngấn. Lý Dật chỉ đưa một tay đã ôm chặt nàng, tay kia nhanh chóng dịch lên trên, nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực đẫy đà của nàng.

Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lúc sáng, chỉ thoáng chốc khiến Lý Dật trở lên phát cuồng.

Hắn cơ hồ mang theo cơn điên cuồng ấy, muốn cởi bỏ hết y phục của Lý Băng ra, bàn tay còn đang đặt ở eo đã nhanh chóng luồn xuống dưới.

LÝ Băng rùng mình, cơ hồ biết được LÝ Dật đang muốn làm gì, nàng cọ quậy một một trận, khuôn mặt đưa sang bên, khẽ tiếng nói:

- Không... Không được... Lý Dật đệ đệ. không được...

Lý Dật lại hừ một tiếng, giống như không nghe thấy gì, đôi môi lại chuyển xuống dưới, nhè nhẹ hôn xuống ngực nàng.

- Uhm~~

Lại một tiếng rên dài, Lý Băng co rụt người lại như một chú mèo con, nhưng sau chốc lát. nàng lại giãy dụa dữ dội:

- Đừng! Đừng như vậy... Lý Dật đệ đệ, đừng như vậy... Đừng như vậy... Tỷ tỷ cầu xin ngươi, đừng mà... Đừng như vậy được không...

Lý Dật khẽ cứng người lại, cuối cùng hắn đã dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lý Băng.

Lúc này Lý Băng sắc mặt đỏ bừng, nào còn dáng vẻ của một băng sơn mỹ nhân?

Nàng đưa mắt nhìn, cắn đôi môi của mình, nhưng không nói lời nào.

LÝ Dật thở dài một tiếng, nói:

- Xin lỗi, là ta mạo phạm nàng rồi...Ta...Ta...

Nói đến đây, hắn cũng không nói được tiếp nữa, chỉ buông lỏng tay ra, khẽ nhắm mắt lại.

Nhìn bộ dạng của Lý Dật. Lý Băng lại vội khẽ tiếng nói:

- Không... Không phải như ngươi nghĩ. Chỉ là... Chỉ là...

Nói tới đây, Lý Băng đột nhiên u uất thở dài, nói:

- Chỉ là... Chỉ là ta không thể... Lý Dật đệ đệ. ngươi phải biết... Ta gả vào Gia tộc Nạp Lan, là đại diện cho danh dự của Lý Gia... Nếu như... Nếu như... vậy, thể diện của Lý Gia chúng ta sẽ bị mất toàn bộ!

Lý Dật chợt động nộ, lạnh giọng nói:

- Đã như vậy rồi! Nàng còn muốn gả vào Gia tộc Nạp Lan! Nàng không phải cần một lý do để không thành thân sao? Hiện tại nàng đã là nữ nhân của Lý Dật ta rồi, còn muốn chạy sao? Nếu ngươi còn nghĩ như vậy, vậy thì ta... Ta cũng không khách khí nữa!

Nói rồi, LÝ Dật lại đẩy LÝ Băng nằm xuống đất, không nói không rằng bá đạo cưởng ép.

Lý Băng cả người chấn động, sau chốc lát nàng chợt thở đài, nói:

- Tiểu quỷ, nếu ngươi muốn làm chuyện ấy với ta, vậy thì làm đi... Chỉ có điều, nếu sau khi ngươi làm xong, sẽ có hậu quả gì, ngươi đừng bao giờ trách ta!

- Nói nhu vậy, nàng vẫn muốn gả đến Gia tộc Nạp Lan sao?

Trong ánh mắt của Lý Dật như bắn ra tia lửa.

- Phải!

- Tại sao?

- Tại sao?

Ánh mắt của Lý Băng thoáng hiện ra tia buồn vương, sau đó u uất thở dài, nói:

- Đó là di nguyện của cha mẹ ta... Nếu ta không làm được, không phải là bất hiếu sao... Vì vậy Lý Dật đệ đệ. tỷ tỷ ta... Tỷ tỷ ta...

Nói tới đây nàng từ từ đẩy cơ thể cứng đờ của Lý Dật ra, chầm chậm mặc lại y phục, rồi cúi đầu nhìn Lý Dật. Đột nhiên nàng phục xuống đất hôn nhè nhẹ vào đôi môi của Lý Dật sau đó thở dài, mang theo nỗi buồn ảm đạm bỏ đi...

Lý Dật vẻ mặt lạnh lẽo, cảm giác được mùi hương còn vuơng trên khóe miệng, sau đó hắn vung một chưởng ra, một luồng đấu khí móng tanh chợt đánh ẩm vào mặt nước!

Nạp Lan Hạ! Cướp nữ nhân của Thiếu gia? Ngươi chết chắc rồi!

Đọc truyện chữ Full