DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 344: Thấy cố nhân trong cốc

Dịch giả: huycoi
Biên: Yukihana116490

"Sao có thể..."

Nam tử áo xám thấy vậy, mặt lộ khiếp sợ.

Vết nứt trên màn sáng nhanh chóng lan rộng ra rồi ầm ầm vỡ vụn, tạo thành một cái động lớn. Tiếp đó một bóng người màu đen phóng ra, lập tức xuất hiện trước người nam tử áo xám, một đạo đao ảnh dài mấy trượng chém xuống.

Sắc mặt Nam tử áo xám đại biến, há mồm phun ra một cái thuẫn nhỏ màu xanh nâu, đón gió hóa lớn chắn trước người.

Oanh một tiếng!

Tiểu thuẫn so với Vẫn Thiết Hắc Đao tựa như giấy mỏng, chỉ trong nháy mắt liền vỡ nát. Đao mang tiếp tục chém chéo từ đỉnh đầu xuống đến bụng nam tử áo xám. Thân thể hắn liền chia làm hai nửa, máu tươi cùng nội tạng trào ra, một mùi tanh bốc lên xông thẳng vào mũi.

Những tên Thuật Sĩ Tinh Giai khác lúc này còn chưa kịp chạy xa, thấy được cảnh này thì vô cùng sợ hãi.

Không để bọn chúng kịp nhìn thấy bộ dạng hắc ảnh thì "Tinh tinh.." Một hồi tiếng cầm vang lên, gợn sóng màu xanh từ trong màn sáng màu vàng lan ra bao phủ bọn chúng lại.

Thân thể chúng liền trì trệ hẳn, giống như rơi vào vũng bùn, không thể hoạt động như ý được. Một đạo kiếm quang màu vàng từ trên người hắc ảnh bay ra, liền huyễn hóa ra mười đường kiếm ảnh bay vụt tới đám người này.

A a! Âm thanh thê lương vang vọng. Kiếm quang màu vàng vừa tiêu tán, trên mặt đất liền xuất hiện bốn thi thể. Chỉ còn một gã Thuật Sĩ có vóc người nhỏ gầy là còn đứng được, thậm chí trên người hắn còn không có một vết thương nhỏ nào, chỉ là trên quần áo dính chút máu tươi của những kẻ khác vấy lên.

Hai chân hắn run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, thần tình hoảng hốt sững sờ.

Thanh Ngọc trường toa hiện ra chở Thạch Mục và Chung Tú bay về U Phong Cốc. Lúc bay ngang qua người tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo kia, Thạch Mục vươn tay túm cổ hắn ném lên trường toa. Tuy trường toa hơi nhỏ nhưng vẫn có thể chở được ba người.

"Tiền bối.. xin tha mạng..Ta chỉ nhận lệnh dùng trận pháp vây khốn hai người .." Khi nghe thấy tiếng gió ù ù bên tai thanh niên gầy gò mới kịp phản ứng, luôn miệng xin tha.

"Câm miệng!" Thạch Mục quát một tiếng.

Thanh niên gầy gò lập tức ngậm miệng, không dám nói nửa lời.

"Ta hỏi ngươi, đoàn xe đi đường nào tới U Phong Cốc? Bây giờ đã tới U Phong Cốc hay chưa?" Thạch Mục trầm giọng hỏi.

Thanh niên gầy gò nghe vậy thì mắt đảo mấy vòng nhưng không nói gì.

"Thạch Đầu, ta vừa nghe được tên mặc áo xám kia nói nhiệm vụ gì đó đã hoàn thành, chắc hàng hóa đã bị đưa đến U Phong Cốc." Đúng lúc này Thải nhi bay tới đậu xuống vai Thạch Mục nói.

Ánh mắt Thạch Mục trở nên âm lãnh, nhìn nam tử gầy gò.

"Tiền bối, việc này không liên quan tới ra, ta chỉ nhận lệnh làm việc ..." Thân thể hắn liền mềm nhũn ra, luôn miệng cầu xin.

Thạch Mục không nhìn tới tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo này nữa, chau mày nhìn Chung Tú.

"Vẫn chậm một bước, hàng hóa đã bị đưa vào U Phong Cốc. Nhưng không sao, chúng ta sẽ lẻn vào U Phong Cốc, đoạt lại số hàng hóa đó!" Thạch Mục nói.

"U Phong Cốc là phân đàn của Minh Nguyệt Giáo, tình hình bên trong như thế nào chúng ta đều không rõ, cứ tùy tiện lẻn vào thì nguy hiểm quá.” Chung Tú lo lắng.

"Muội không cần lo chuyện này"Thạch Mục nở nụ cười nhìn nam tử gầy gò.

Thanh niên gầy gò khẽ giật mình, như hiểu ra cái gì, sắc mặt trắng nhợt.

"Hiện tại ta sẽ cho ngươi một con đường sống, hãy giao bản đồ U Phong Cốc ra đây, bên trong có kẻ nào lợi hại, tất cả đều nói ra bằng hết nếu không ta sẽ ném ngươi xuống dưới." Thạch Mục nhàn nhạt nói. Thanh niên gầy gò mặt mũi trắng bệch, mắt nhìn xuống dưới.

Lúc này Thanh Ngọc trường toa đã bay cao tới mấy trăm trượng, xung quanh cuồng phong gào thét, phía dưới là những dãy núi trập trùng và sơn cốc sâu thẳm.

Tên thanh niên gầy gò chỉ là một Thuật sĩ nhị tinh mà thôi, thân thể vốn đã yêu ớt lại không biết thuật phi hành, từ trên này rơi xuống thi có thêm mười cái mạng cũng không sống nổi.

"Tiền bối, chỉ cần ngài tha mạng cho ta thì ta sẽ biết gì nói đó." Trong lòng hắn hạ quyết tâm, vội vàng nói.

....

Sau nửa canh giờ, trong một cái sơn cốc phủ đầy sương mù tại Sơn Mạch Hạc Minh.

Tiếng gió thổi ù ù vọng vào miệng cốc tựa như có người đang nức nở nghẹn ngào.

Địa thế trong cốc khá bằng phẳng, có một con đường lớn uốn lượn kéo dài từ bên ngoài vào sâu trong sơn cốc. Trong sơn cốc có một tòa thành trì, tuy nhỏ hơn Vân Dực thành rất nhiều nhưng diện tích cũng ngang ngửa một tòa tiểu thành.

Tại miệng cốc có một tòa lầu lớn, phía dưới là cửa vào thành trì, hai bên là vách núi dựng đứng thay thế cho tường thành. Bên trong là mấy trăm tòa lầu các cao thấp không đều. Phía ngoài cùng là vài dãy nhà nhỏ, thoạt nhìn có vẻ là chỗ ở của mấy tên đệ tử bình thường, chính giữa là một dãy cung điện nguy nga, ở sâu bên trong đứng sừng sững một tòa tế đàn to lớn. Trên tế đàn bốc lên một ngọn lửa cao ngút trời, hỏa diễm hừng hực chiếu sáng cả dãy cung điện.

Lúc này sắc trời đã tối, khắp nơi trong sơn cốc đèn đuốc sáng ngời, trên đường phố người qua kẻ lại tấp nập.

Trên một đỉnh núi gần sơn cốc, có ba người đang ẩn thân phía sau một tảng đá lớn. Đây đúng là ba người Thạch Mục đang thăm dò tình hình trong cốc.

Thải Nhi lúc này không ở trên vai Thạch Mục mà đã bị phái đi thăm dò tình hình quanh sơn cốc, đồng thời đề phòng đội xe âm thầm chuyển đi.

Thạch Mục nhìn vào trong thành, từ tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo kia hắn đã hiểu được một ít tình huống nơi này.

U Phong Cốc tuy là phân đàn Minh Nguyệt Giáo, nhưng chỗ này lại là khu vực trung tâm của Sơn Mạch Hạc Minh, lại là một tòa thành không nhỏ, bình thường có không ít người qua lại, cũng có khá nhiều thương đội đi qua hoặc dừng lại đây nghỉ ngơi nên muốn trà trộn vào thành cũng khá đơn giản.

"Hai vị tiền bối, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, không biết bây giờ có thể thả ta đi rồi chứ." Nam tử gầy gò khom lưng nói.

"Đương nhiên là được, nhưng giờ chưa phải là lúc" Thạch Mục nói, ngón tay nhanh như chớp đâm thẳng vào mi tâm hắn.

Nam tử gầy gò liền ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Một chỉ này của Thạch Mục có ẩn chứa Tinh Thần lực, đủ để hắn hôn mê hai ba ngày, sẽ không làm lộ chuyện của hắn nên cũng không cần diệt khẩu. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ hắn cũng không muốn đại khai sát giới.

"Tú nhi, chúng ta đi thôi" Thạch Mục nói với Chung Tú một câu rồi đi trước tiến về phía tòa thành, Chung Tú thì theo sát phía sau.

Rất nhanh hai người đã đột nhập vào một nơi hẻo lánh trong thành, ngay sát vách núi, qua tầm mắt của Thải nhi, Thạch Mục có thể nắm rõ mọi tình huống xung quanh nên không bị ai phát hiện.

Thạch Mục thở phào, cùng Chung Tú điềm nhiên như không có chuyện gì hòa lẫn vào dòng người trên đường.

Theo như lời tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo kia thì phân đàn này có hai tên có tu vi Địa giai tọa trấn, ngoài ra còn có không ít đệ tử đạt đến Tiên Thiên, Tinh Giai.

Hai người Thạch Mục tuy thực lực không kém nhưng không thể cùng lúc chiến đấu với nhiều kẻ địch như vậy, nên phải hành động cẩn thận.

"Nơi này là khu vực hẻo lánh chắc không thu được tin tức gì có ích đâu. Chúng ta hãy vào sâu hơn bắt lấy một tên chấp sự để tra hỏi đi." Thạch Mục đề nghị.

Chung Tú đương nhiên là nghe theo rồi.

Hai người liền thu liễm khí tức, đi vào nội thành. Trên đường phố có nhiều người qua lại với đủ kiểu dáng trang phục khác lạ. Chung Tú khoác trên người một cái áo choàng, lấy tấm lụa mỏng che mặt đi lại trên phố cũng không làm người khác chú ý.

Nơi dành cho người ngoài cư trú chỉ có vài chỗ nên hai người rất nhanh đã đến khu vực dành riêng cho Minh Nguyệt Giáo.

Ở đầu một con đường có vài tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo đang đứng, bộ dạng người lạ đừng nên đến gần.

Thạch Mục cùng Chung Tú nhìn nhau, mấy tên hộ vệ bình thường này tất nhiên sẽ không làm khó được hai người. Thân hình hai người vừa nhoáng một cái liền bay vút qua, đám hộ vệ không một ai hay biết gì.

Lúc mới ở ngoài nhìn vào thì chưa có cảm xúc gì, nhưng khi vào đến đây lại thấy phân đà này cũng có tiềm lực không nhỏ.

Trước mặt hai người là bẩy tám con đường lớn nhỏ giao nhau, giống như kinh mạch trong cơ thể vậy. Ven mấy con đường này là đủ các loại kiến trúc cung điện, điểm xuyết bằng một ít cây cối hoa cỏ, nhìn vào rất có ý cảnh.

Thạch Mục nhíu mày, nhiều đường thế này không biết nên đi đường nào, thật là đau đầu.

"Thạch đại ca, có người đến." Chung Tú chợt kéo Thạch Mục lại, ngón tay chỉ về một hướng.

Theo hướng ngón tay Chung tú chỉ có tiếng bước chân vọng lại.

Thạch Mục cùng Chung Tú nhìn nhau, lập tức lách mình trốn vào rừng cây bên cạnh, thu liễm khí tức lại.

"Một lũ ngu, chỉ là vài tên tán tu nho nhỏ mà cũng không xử lí được, thiếu chút nữa để bọn chúng làm loạn ở quảng trường, làm bổn đại nhân phải đích thân ra tay, đúng là một lũ phế vật." Một âm thanh kiêu ngạo truyền tới.

( để nguyên bổn đại nhân để thể hiện a zai này có chức có quyền =.=-huycoi)

Thạch Mục nhướng mày, thấy âm thanh này có chút quen tai, trong đầu hắn liên tưởng đến một người.

Đoàn người càng lúc càng tiến lại gần chỗ nấp của Thạch Mục. Cả đám gồm bảy tám người, đều là đệ tử của Minh Nguyệt Giáo, vây quanh một gã thanh niên. Người này thoạt nhìn chỉ hai mươi mấy tuổi, mặc một thân áo đen viền vàng, cho thấy thân phận không tầm thường.

Lúc này hắn đang kiêu ngạo răn dạy mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo bên cạnh. Mấy tên đệ tử ai nấy đều khúm núm, không ngừng gật đầu đồng ý.

Thạch Mục nhìn người nọ không khỏi mỉm cười. Người này không phải ai xa lạ mà chính là Hầu Tái Lôi.

Xem ra hắn theo đám người Liễu Ngạn tới Đại Lục Tây Hạ lăn lộn khá thuận buồm xuôi gió.

Nhưng tu vi lại không có tiến bộ đáng kể, vẫn chỉ là Thuật sĩ nhất tinh.

Đọc truyện chữ Full