DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 258: Trả giá lớn cho sự bỉ ổi (hạ)


Trong nháy mắt, khi vừa bước qua cánh cửa của Đan Thanh Dương, bản thân hắn liền ngửa mặt lên trời hô một tiếng:

- Ta đã trở về!

Giọng nói kia như tiếng sấm trên chín tầng mây nhất thời liên tục truyền đi trong Thiên Đan Phong!

Ngay lập tức, toàn bộ mọi người còn đang ngủ say giật mình tỉnh giấc!

Một lát sau, những tiếng hoan hô từ các hướng vọng ra.

Đám người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu, cùng với thập đại cao thủ, đều vội vàng chạy ra khỏi phòng, hướng về phía cửa Thiên Đan Phong.

- Thiên Lôi!

- Đệ đệ!

- Lão đại!

Một tiếng hô to đầy hưng phấn, truyền từ phía xa xa lại. Chỉ trong chốc lát, mọi người liền từ bốn phương tám hướng tập trung về phía Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi lại thấy lộ ra bộ mặt quen thuộc, trong lòng kích động gọi từng người một.

Hơn ba trăm năm nha, những hơn ba trăm năm, ngoại trừ lão nhân Đan Thanh Dương kia, người có thể nhìn thấy chính là Tiêu Như Mộng, cho dù muốn cũng không có thể có bất kỳ hành động gì đối với mỹ nữ sư phụ. Trừ những người đó ra, không còn thấy bất kỳ kẻ nào.

Dương Thiên Lôi có thể không kích động sao? Tuy rằng nhìn thấy người đang chạy tới, ôm hắn một cái vô cùng sâu sắc, chính là nhị tỉ, khiến Dương Thiên Lôi tràn ngập lo lắng, nhưng hắn vẫn cảm thấy kích động lạ thường.

Tu vi mỗi người đều có tiến bộ nhảy vọt, khí tức mỗi người đều có chút biến hóa.

Tuy rằng Sở Hương Hương vẫn là Tiên Thiên cấp một, nhưng khí tức của nàng lúc này hơn nhiều so với một năm trước. Hiển nhiên, năng lượng ngũ hành trong thân thể nàng đã đạt được sự cân đối vi diệu. Hơn nữa, cũng đề thăng tới Tiên Thiên cấp một đỉnh phong, bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn cấp đến Tiên Thiên cấp hai.

Dương Thiên Lệ và Dương Thiên Ngạo đã tấn cấp tới Tiên Thiên cấp một rồi.

Lục Thanh Âm thì đạt được Tinh giả cấp chín đỉnh phong. Mộc Tử Vi, Phong Mã Ngưu thì tấn chức đến Tinh giả cấp chín đại thành. Mà Vũ Đại Lãng có tư chất hơi kém một chút cũng vừa mới tấn chức tới Tinh Giả cấp chín.

Bộ dạng của Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo cũng không thay đổi mấy.

Lục Thanh Âm vẫn mang theo khăn che mặt lại cao hơn một chút, khí chất toàn thân cũng càng trở nên hoạt bát, trang nhã hơn.

Cô nàng Mộc Tử Vi này, lại cao hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn là một tiểu nha đầu, nhưng cao lớn như vậy dường như cũng có thể thấy nàng càng xinh đẹp hơn, cũng càng thêm tươi ngon mọng nước.

Nhưng biến hóa lớn nhất cũng chính là Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng.

Phong Mã Ngưu cao thêm một đầu người, vốn còn có chút đẹp trai, hơi gầy, lúc này lại như cây gậy trúc và đứng cạnh Vũ Đại Lãng lại càng cảm thấy cao hơn, quả thực theo khái niệm trừu tượng đã đạt trình độ đứng đầu rồi.

Sở Hương Hương nhìn Dương Thiên Lôi đã cao hơn mình nửa cái đầu, càng trở nên anh tuấn hơn, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng dù sao vẫn xấu hổ giữ nguyên sự rụt rè của thiếu nữ, không trực tiếp nhào tới trong lòng Dương Thiên Lôi.

Thế nhưng, Dương Thiên Lệ chưa kịp thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình lại không chút do dự, dang hai tay trực tiếp ôm lấy Dương Thiên Lôi, cái ôm nhẹ nhàng, toả ra một mùi thơm ngát, kiều diễm. Bộ ngực đêm qua đã bị Dương Thiên Lôi nhìn chăm chút, đang gắt gao dán lên ngực Dương Thiên Lôi khiến Dương Thiên Lôi xấu hổ, lại càng khiến Sở Hương Hương ước ao.

- Kháo kháo kháo... Lão đại, ngươi ngươi ngươi, thật sự là quá đẹp trai... Trời xanh à, tại sao ta càng lớn càng dài, mà Đại Lãng càng lớn càng rộng...

Phong Mã Ngưu nhìn vẻ khuôn mặt của Dương Thiên Lôi đẹp trai trời đất cũng không dung, vô cùng đố kị mà hô lên.

Ngay cả ánh mắt của Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi nhìn về phía Dương Thiên Lôi cũng mang theo một chút e thẹn của thiếu nữ, tâm hồn thiếu nữ khẽ run rẩy.

- Cái này gọi là trong ngực có thi thư, khí tự nở hoa, đây là khí chất của ta! Ghen tị sao?

Phong Mã Ngưu không hề che giấu sự cảm thấn và đố kị khiến Dương Thiên Lôi vô cùng đắc ý, nhân cơ hội tách khỏi cái ôm khiến hắn xấu hổ, vô cùng vênh váo nói.

Dương Thiên Lôi lần lượt chào hỏi thập đại cao thủ. Mọi người liền bắt đầu yranh nhau đặt câu hỏi cho Dương Thiên Lôi đồng thời cũng chen chúc đi về phía Vạn Đan Điện.

- Đệ đệ, vì sao đệ không hỏi muội muội Tử Hàm vậy?

Bỗng nhiên, Dương Thiên Lệ cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.

- Vội gì, Tử Hàm không ra đón ta, đương nhiên là không ở Thiên Đan Phong, ta sẽ đi Thiên Vân Phong tìm nàng sau.

Dương Thiên Lôi nói.

- Tử Hàm không ở Trảm Không Kiếm Phái.

Sở Hương Hương vừa cười vừa nói:

- Ngươi có tìm cũng tìm không được.

- Khụ khụ... Không phải chứ? Nàng đi tới chỗ nào vậy? Lẽ nào lại bế quan?

Dương Thiên Lôi có chút buồn bực mà hỏi thăm.

- Ngược lại, lần này không phải bế quan. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, Tử Hàm đã tấn cấp đến Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong. Sư phụ nàng muốn nàng đi du lịch, tìm kiếm cơ duyên đột phá đến Tiên Thiên cấp năm.

Sở Hương Hương nói.

Dương Thiên Lôi nhất thời biến sắc, hỏi:

- Nàng đi một mình sao?

- Không phải. Sư phụ nàng đi cùng, còn có mấy đệ tử Thiên Vân Phong đã tấn cấp đến Tiên Thiên cấp bốn. Bọn họ có thể sẽ đi tới Ma Vực cấp hai trước. Có người nói trong Ma Vực đột phá cảnh giới thực sự rất có lợi.

Sở Hương Hương nói.

- Các nàng đi lúc nào vậy?

Dương Thiên Lôi trầm giọng hỏi, mày kiếm hơi nhíu, dường như mang theo một chút lo lắng.

Sự thực hoàn toàn đúng như vậy. Trương Tử Hàm chính là người mà hắn thích. Bất luận thế nào, hắn cũng tuyệt đối không để Trương Tử Hàm xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào.

Dương Thiên Lôi biết rất rõ về Ma Vực cấp hai. Lần trước, hắn đã đi tới nơi thấp nhất trong địa đồ Ma Vực cấp hai, hắn cũng thu hoạch rất lớn ở đây.

Nhưng trong Ma Vực lại có nguy hiểm vô cùng lớn. Bất cứ lúc nào, Địa Ma dũng mãnh cùng sát khí âm có thể bất thình lình mà nhập vào cơ thể.

Nhưng nguy hiểm nhất cũng là con người.

Mặc dù có Vân Dao đi cùng đội, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn có một chút lo lắng.

- Mới lên đường ngày hôm qua.

Sở Hương Hương nói.

- Mọi người cố gắng tu luyện. Lúc này, ta cũng tu luyện tới Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong rồi, chưởng giáo chí tôn đã hạ lệnh, yêu cầu ta mau chóng đi ra rèn luyện. Thời hạn ba năm, chỉ còn lại có hai năm, nhưng tu vi của ta còn thiếu rất nhiều. Ban đầu ta dự định đi Vu Gia bảo một chuyến trước, nói không chừng thật sự có thể có chút thu hoạch. Nhưng hiện tại, nếu mấy người Tử Hàm đi Ma Vực, ta muốn cùng đi với hội họp các nàng, tới Ma Vực tu luyện trước. Cho nên...

Ánh mắt Dương Thiên Lôi chậm rãi nhìn tất cả mọi người, sau đó dừng ở Sở Hương Hương nói.

Đọc truyện chữ Full