DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 246: Nói lời từ biệt, bế quan (hạ)


- Thiên Lôi, ba năm sau, ngươi muốn chiến thắng Thương Huyền Bác cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Tuy rằng Phong chưởng giáo sẽ toàn lực trợ ngươi đột phá, nhưng vẫn gặp phải tầng tầng lớp lớp khó khăn, chờ ngươi chạm đến Bình cảnh Tiên Thiên cấp bốn, hãy đến Vu Gia bảo một chuyến, gia gia sẽ giúp ngươi!

Vu Thanh Nhã cũng nói với Dương Thiên Lôi.

- Được!

Dương Thiên Lôi gật đầu.

Vu Thanh Nhã vẫy vẫy tay, kéo Vu Tiểu Ức theo sau, một đạo kiếm quang trực tiếp hiện lên, hai người liền bay lên trời.

- Đại ca, Tam đệ, Tứ đệ, mọi người, hẹn gặp lại...

Vu Tiểu Ức đạp trên kiếm quang của Vu Thanh Nhã, quay người về phia mọi người la lớn.

- Hẹn gặp lại!

Mọi người đều vẫy tay.

- Nhị ca, nhớ trang bị của chúng ta! Chúng ta sẽ nhớ ngươi!

Phong Mã Ngưu hắng giọng hô.

Có một số người, mặc dù mỗi ngày đều gặp, lại chỉ là có quan hệ sơ qua. Có vài người, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau, lại có thể trở thành bằng hữu suốt đời, huynh đệ suốt đời, tri kỷ cả đời.

Tình cảm của tỷ đệ Vu gia chân thành tha thiết như vậy, khiến Dương Thiên Lôi thấy cảm động.

Hắn, Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Lục Thanh Âm, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Mộc Tử Vi, chỉ là một đám không có bất kỳ căn cơ gì trong giới tu luyện, không có bất kỳ nội tình gì, không có bất kỳ địa vị gì, chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng lại gặp được đám quý nhân như Đan Thanh Dương, thập đại cao thủ, Tiêu Như Mộng, Nhan Uyên, tỷ đệ Vu gia...

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Trương Tử Hàm, ánh mắt dần hiện ra một sự kiên định.

- Ba năm, ta nhất định sẽ không làm các ngươi thất vọng!

Sau khi tỷ đệ Vu gia rời đi, Dương Thiên Lôi căn dặn mọi người phải nỗ lực tu luyện, rồi trực tiếp đạp trên Thiên Tịch Phong.

Phong Vô Kỵ tạm thời thu hồi Huyền Hoàng Kỳ của Thiên Minh Phong, linh khí thiên địa tại Thiên Tịch Phong dày đặc nhất là trong thiên động, trực tiếp khởi động pháp tắc thời không ở cấp bậc tối cao. Một năm bên trong bằng một ngày đêm ở bên ngoài, đặc biệt dành cho một mình Dương Thiên Lôi sử dụng.

- Tiểu tử, cố gắng tu luyện cho tốt, vừa rồi Tiểu Uyên đã truyền cho ngươi Trảm Không Kiếm Quyết đến tầng thứ bốn. Ngươi cũng tu luyện không ít pháp thuật thần thông, cũng đủ ngươi nhập pháp lực vào, xuất pháp lực ra. Nhớ kỹ, một năm trong pháp tắc thời không bằng một ngày ở thế giới bên ngoài. Cho nên, ngươi phải chịu được sự cô độc, tịch mịch, toàn tâm tu luyện, cứ ba ngày, cũng chính là ba năm trong đó, hai vị sư phụ Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng của ngươi sẽ thay phiên tiến vào trong Huyền Hoàng Kỳ kiểm nghiệm, chỉ đạo tu luyện của ngươi. Hiểu chưa?

Khi Dương Thiên Lôi vừa mới tiến vào trong thời gian Huyền Hoàng Kỳ, giọng nói của Phong Vô Kỵ liền xuất hiện bên tai Dương Thiên Lôi.

- Đệ tử đã rõ, mong chưởng giáo chí tôn yên tâm!

Dương Thiên Lôi liền đáp.

- Được! Ngươi tiểu tử vận đào hoa quá thịnh, bản tôn chỉ có một lo lắng duy nhất chính là sợ ngươi không thể tĩnh tâm tuy luyện, khó chịu được tịch mịch...

- Sẽ không, trước khổ sau sướng, đạo lý này đệ tử đã rõ ràng, tiền đồ đang nguy hiểm như vậy, ba năm sau một mạng nhỏ này có lẽ cũng không đảm bảo được, khi đó thần mã cũng chỉ là phù vân. Chỉ có bản thân hùng mạnh, mới có thể chân chính nắm giữa được mỹ nữ trong thiên hạ. Chưởng giáo chí tôn, lão nhân gia người cứ yên tâm đi!

- Ha ha ha... Hay cho một câu nắm giữ mỹ nữ trong thiên hạ! Ngươi bắt đầu đi!

Phong Vô Kỵ nói xong, khí tức toàn thân liền hoàn toàn biến mất khỏi Huyền Hoàng Kỳ.

Dương Thiên Lôi cảm ứng linh khí thiên địa dày đặc ở xung quanh, nhìn xung quanh mờ mình, dường như không gian này không có bờ bến vậy, trong ánh mắt hiện lên hai luồng sáng quang mang bảy màu, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.

- Hô…

Khi Dương Thiên Lôi bước vào không gian của não, trong nháy mắt, thân ảnh Lăng Hi và linh thú nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi. Hai người một thú, hầu như cùng thở ra một hơi thật dài.

Mấy ngày nay, liên tục nhìn thấy Cường giả Thần Đạo, hơn nữa là Cường giả Thần Đạo vượt qua cả Lăng Hi năm xưa, khiến Lăng Hi phải mang theo tiểu linh thú hoàn toàn cất giấu khí tức, trốn ở chỗ sâu nhất trong đầu Dương Thiên Lôi để tránh bị Cường giả Thần Đạo phát hiện ra sự tồn tại của nàng và tiểu linh thú.

- Thiên Lôi!

- Chủ nhân!

Lăng Hi và tiểu linh thú đều có vẻ có chút hưng phấn kêu lên.

- Làm sao vậy? Hai người các ngươi sao lại có vẻ kỳ quái như vậy? Hưng phấn cái gì? Lẽ nào ta lại trở lên đẹp trai hơn sao?

- Tới địa ngục đi!

Lăng Hi vậy mà lại nở một nụ cười hiếm thấy, nói.

- Chủ nhân vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!

Tiểu linh thú không chút do dự nói.

- Chuyện gì vậy, hai người các ngươi hình như rất cao hứng?

- Khai thông nó! Hai người chúng ta đi vào bên trong nó, sau đó sẽ không cần lo lắng bị phát hiện nữa! Nó đã có khí linh, hơn nữa tuyệt đối là tồn tại vượt qua đạo khí!

Dung mạo của Lăng Hi khuynh quốc khuynh thành cũng chưa từng hưng phấn như vậy chỉ vào huyền phù thật lớn phía bình ngọc nói.

- Có thể đi vào sao?

Dương Thiên Lôi hỏi.

- Đương nhiên có thể. Không phải ngươi đã từng lên hệ được với nó sao? Ngươi thử xem.

- Được!

Dương Thiên Lôi chậm rãi thôi động tâm thần, dung nhập vào trong bình ngọc. Trong thân thể, tuy rằng hắn thu được một ít pháp quyết thôi động bình ngọc, căn bản không thể thôi động, nhưng tại không gian não vực, tâm thần của hắn rất dễ dàng liền dung nhập vào trong bình ngọc. Cảm ứng được mối liên hệ thần kỳ kia.

Khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn chính là, không gian trong bình ngọc dường như vô cùng lớn, càng quỷ dị hơn chính là ở giữa không gian, có một pho tượng giống như pho tượng Quan Âm đang ngồi xếp bằng, pho tượng trên tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.

Hai tay Dương Thiên Lôi kết thành phù ấn, khẽ quát một tiếng:

- Mở!

Trong nháy mắt, tại không trung thật lớn của bình ngọc bỗng nhiên cuốn qua đây, một cái miệng bình thật lớn hướng về phía Dương Thiên Lôi, Lăng Hi và tiểu linh thú.

- Lăng Hi, Tiểu Bạch, vào đi thôi. Thu!

Đúng lúc này, hai tay Dương Thiên Lôi lại kết xuất một bàn tay huyền ảo, một hấp lực mạnh mẽ, bỗng nhiên xuất hiện trên người Lăng Hi và Tiểu Bạch.

Một người một thú liền bay lên không, dường như càng bay nhanh lại càng nhỏ đi, hóa thành một đạo linh quang bay vào trong bình ngọc.

Trong nháy mắt, lúc tiểu linh thú vào, lại rơi vào đám mây năm màu ngưng tụ trên mặt đất. Mà thân ảnh Lăng Hi lại vô cùng kỳ lại bay về phía pho tượng Quan Âm!

- Lăng Hi? Nàng làm sao vậy?

Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng rõ ràng tình hình trong bình ngọc, thấy Lăng Hi dường như bị khống chế bay về hướng pho tượng, Dương Thiên Lôi khiếp sợ la lớn.

Đọc truyện chữ Full