DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 218: Giận, đại khai sát giới


- Uh, hiện tại ta cũng mới biết được, thực không nghĩ tới, tiểu tử này dĩ nhiên ẩn giấu sâu tới như vậy… Bất quá lần này phiền phức lớn, sư phụ của Lôi Hoành đối với hắn rất coi trọng, tiêu tốn rất nhiều tâm huyết để tài bồi, hiện tại dĩ nhiên vẫn lạc… Ai, Thương huynh, ta dẫn mọi người tới Thiên Minh Phong ở tạm trước, chuyện này ta phải tới Thiên Mộng Phong và Thiên Đan Phong, miễn xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn.

- Sư phụ, đệ tử muốn trở về phái tu luyện!

Đúng lúc này, một gã thiếu niên trong đó nói.

- Đệ tử cũng muốn trở về lập tức!

- Đệ tử cũng vậy!

Ngay sau đó cũng có hai gã thiếu niên nói.

Biểu tình trên mặt ba người đều tương đối khó coi, tựa hồ như đang mạnh mẽ khắc chế tình tự trong lòng chính mình, nhãn thần nhìn về phía Dương Thiên Lôi đã mang theo cừu địch vô cùng mãnh liệt.

Những tên đệ tử khác hơi kỳ quái, không rõ ba người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà Thương Vô Song lại khẽ nhíu mày, liếc nhìn ba gã đệ tử, thu được từ trong mắt bọn họ một tia dị dạng.

- Sư phụ, chúng ta đi thôi! Ba người đệ tử có chuyện quan trọng cần hội báo với sư phụ!

- Này… Được rồi. Âu Dương huynh, cảm tạ thịnh tình tiếp đãi, ngày khác chúng ta trở lại bái phỏng! Quấy rối rồi!

Thương Vô Song khách khí nói:

- Đâu đâu… Thương huynh khách khí rồi. Lần này thực sự đột nhiên, sẽ không lưu lại mọi người, chiêu đãi không chu toàn. Còn xin chớ trách, hoan nghênh mọi người trở lại lần sau!

Âu Dương Minh nói xong liền cùng đám người Thương Vô Song rời khỏi phòng, tiễn bọn họ rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái, sau đó trực tiếp chạy về phía Thiên Mộng Phong.

Vô luận như thế nào Âu Dương Minh cũng nghĩ không ra, phiền toái lớn chân chính không phải là Tiêu Như Mộng, mà là Thương Vô Song vừa mới rời đi.

- Ha ha, lão đại, thống khoái, thực sự là báo ứng! Ngôc bức Lôi Hoành kia rốt cuộc cũng chịu báo ứng rồi!

Khi đám người Dương Thiên Lôi và Phong Mã Ngưu rời khỏi lôi dài, bươc tới chỗ lôi cưu, vẻ mặt Phong Mã Ngưu tràn đầy hưng phấn nói. Mặc kệ là đám người Phong Mã Ngưu hay Dương Thiên Lệ, tuy rằng biết Lôi Hoành tất bại, thế nhưng không nghĩ tới sẽ chết trong ngày hôm nay. Điều này đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là chuyện vui vẻ nhất.

Chỉ có Dương Thiên Lôi rõ ràng, ngày hôm nay Lôi Hoành chắn chắn phải chết, chỉ bất quá Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, Lôi Hoành lại chọn kiểu chết như thế này, thực sự khiến hắn bớt đi không ít lo lắng.

- Đệ đệ, vừa rồi hình như đệ thi triển pháp lực thuộc tính lôi, đây là chuyện gì? Từ lúc nào đệ nắm giữ thuộc tính lôi trong tay?

Dương Thiên Lệ khoác lấy bờ vai dương Thiên Lôi, nàng căn bản không hề chú ý tới, bộ ngực sữa no đủ kiên quyết nhô cao của chính mình đang ép sát vào cánh tay Dương Thiên Lôi.

- Vừa mới lĩnh ngộ được từ trên người Lôi Hoành! Nếu như ta không lĩnh ngộ được thuộc tính lôi mà nói, sợ rằng hiện tại không phải một hình hắn chết rồi!

Dương Thiên Lôi có điểm trái lương tâm nói.

Bất quá nửa câu sau là sự thực, nếu như hắn không nắm giữ thuộc tính lôi trong tay mà nói, lấy trạng thái tấn công điên cuồng của Lôi Hoành, Dương Thiên Lôi khẳng định sẽ bị tiếp cận, thậm chí còn bị ôm lấy, bởi vì bất cứ thể chất thuộc tính gì đi nữa, dưới năng lượng thuộc tính lôi công kích đều sẽ xuất hiện trạng thái chết lặng và hỗn loạn trong thời gian ngắn, khi đó chết hiển nhiên không phải chỉ một mình một người Lôi Hoành, Dương Thiên Lôi cũng đã bị kéo theo làm đệm lưng.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, một kích cuối cùng của Dương Thiên Lôi mới phải sử dụng năng lượng thuộc tính lôi, tiên phát chế nhân, trực tiếp tiếp cận Lôi Hoành, trước khi Lôi Hoành chưa kịp kíp nổ thân thể, trực tiếp đánh bay.

- Dương Thiên Lôi!

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người lạnh giọng quát lên, thẳng hô Dương Thiên Lôi, trong sát na vài đạo khí tức cường đại cuồn cuộn kéo tới, hoàn toàn bao phủ Dương Thiên Lôi vào trong.

Trong lòng Dương Thiên Lôi cả kinh, nhãn thần bỗng nhiên co rụt lại, dừng lại trên người bốn vị cao thủ xuất hiện trước mặt.

Tuổi tác bốn người này khoảng chừng trên người ba mươi, khí tức mỗi người rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cấp bốn Ngũ Khí Triều Nguyên.

- Các vị sư huynh, chúng ta chưa từng gặp mặt, không biết vì sao lại cản đường chúng ta!

Ánh mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh hai đạo tinh quang, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi thăm.

Người tới không thiện, người thiện không tới!

Từ biểu tình và tư thế của bốn người này, Dương Thiên Lôi đã biết, bốn người chỉ sợ là là người của Thiên Mộng Phong.

- Hừ, có thì thế nào? Ngươi giết chết Lôi Hoành, lẽ nào nghĩ quên đi như vậy?

Một gã chính giữa lạnh lùng hừ một tiếng.

- Có ý tứ?

Mày kiếm của Dương Thiên Lôi nhếch lên, nhất thời tản mát một cỗ khí tức lãnh liệt.

Giết chết Lôi Hoành vốn là chuyện hắn sớm quyết định từ trước, đương nhiên cũng đã nghĩ tới hậu quả, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tiếp nhận nghiêm phạt, thế nhưng Lôi Hoành lão tàn kia phi thường phối hợp, khiến Dương Thiên Lôi bớt lo nghĩ không ít.

Chỉ là không nghĩ tới, người của Thiên Mộng Phong vẫn ngăn cản hắn như trước, thậm chí còn là bốn cao thủ Tiên Thiên cấp bốn.

Chỉ là, Dương Thiên Lôi không nghĩ bọn họ dám làm gì chính mình.

- Hừ, rất đơn giản, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền! Ít nói nhảm, không muốn lập tức chết thì thúc thủ chịu trói, theo chúng ta trở lại Thiên Mộng Phong, chờ đợi sư tôn xử lý!

- Thối lắm! Các ngươi có giảng đạo lý hay không? Lão đại ta và Lôi Hoành quyết đấu công bình với nhau, vô luận sinh tử, có quan hệ gì với lão đại ta? Huống chi hắn tự bạo mà chết, liên quan gì tới lão đại?

Tính cách nóng nảy của Phong Mã Ngưu rất không nhìn loại người kiêu ngạo như thế này, cho dù đối phương vô cùng cường đại, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được như trước, tức giận nói. Hắn không tin đám ngốc bức này dưới tình huống rõ như ban ngày, trực tiếp giết chết hắn.

- Làm càn!

Một gã đệ tử trong đó bỗng nhiên gầm lên, pháp lực bàng bạc kinh khủng không hề ẩn giáu phát sinh trong nháy mắt.

Ầm ầm… Một quyền trực tiếp đánh bay Phong Mã Ngưu.

Căn bản không hề có bất cứ suy nghĩ nào, Phong Mã Ngưu lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp hôn mê giống như diều dứt dây bay ngược về phía sau.

- Tiểu Phong!

Dương Thiên Lôi kinh hô một tiếng, thân hình nhoáng lên, trong sát na niệm lực phát động, bao phủ Phong Mã Ngưu, tiếp đón hắn.

- A… A… Ta liều mạng với các ngươi…

Tại lúc Dương Thiên Lôi tiếp đón Phong Mã Ngưu, thân ảnh thật lớn của Vũ Đại Lãng bỗng nhiên phát động nhằm về phía người xuất thủ.

- Không được!

Dương Thiên Lôi vội vàng ngăn cản, thế nhưng đã không còn kịp rồi. Vũ Đại Lãng lấy tốc độ nhanh hơn Phong Mã Ngưu rất nhiều, trực tiếp bị đối phương dùng một quyền oanh kích trở về.

- Hừ, đom đóm cũng dám so ánh sáng với nhật nguyệt? Thân là đệ tủ chân truyền, giết chết một đám đệ tử Tinh giả Hậu Thiên như các ngươi bất quá là giẫm nát một con kiến mà thôi! Chúng ta nói, nào có phần cho các ngươi xen mồm!

Tên đệ tử kia lạnh lùng nói:

- Đây chỉ là cảnh cóa, ngoại trừ Dương Thiên Lôi ra, các ngươi đều cút…

Chỉ là hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngậm miệng lại, một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng từ trên người Dương Thiên Lôi bộc phát ra, giống như núi như biển, hóa vô hình thành hữu hình, trong vòng phương viên trăm trượng hầu như bị bao phủ toàn bộ, mọi người, vô luận là địch hay ta, thân thể và tinh thần phảng phất như đọng lại, trong đầu trống rỗng.

- Hết thảy các ngươi đều phải chết!

Thanh âm băng lãnh của Dương Thiên Lôi đột nhiên vang lên, đám người Sở Hương Hương liền cảm thấy một cỗ niệm lực bàng bạc trực tiếp quán chú lên trên người bọn họ, căn bản không cho bọn họ phản kháng liền bị đẩy mạnh về phía sau.

Mà thân ảnh của Dương Thiên Lôi hóa thành một đạo lưu quang, hầu như trong nháy mắt, thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, trong thiên địa xuất hiện vô số nắm tay lấp lánh ánh hoàng kim đánh tới.

- Kim Cương Quyền!

Kim Cương Quyền để Dương Thiên Lôi giống như cá gặp nước.

Ngay tại lúc Dương Thiên Lôi và bốn gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn bắt đầu động thủ, nhãn thần lãnh lĩnh như nước của Dương Thiên Ngạo nhìn thoáng qua Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng được Sở Hương Hương và Mộc Tử Vi chữa thương phía sau, thân hình nhoáng lên, lặng yên không chút tiếng động vội vã rời đi, sau một lát, một đạo lôi cưu phá không biến mất nơi chân trời, thoáng trong lúc đã đã rời khỏi khu lôi đài trung tâm.

- Muốn chết!

Bốn gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn nhất thời giật mình tỉnh giấc, cả đám phẫn nộ quát lớn một tiếng, pháp lực bàng bạc nhất thời phát động, nghênh đón về phía Dương Thiên Lôi.

Ầm ầm ầm…

Liên tiếp mấy tiếng bạo tạc kinh khủng nhất thời truyền ra, trong sát na, bụi mù cuồn cuộn, quyền ảnh khắp bầu trời, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên lấy một địch bốn, bắt đầu chiến đấu cùng với bốn gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn.

Biến cố bỗng nhiên xảy ra này từ lâu đã khiến vô số người vây xem, trong lòng mỗi người đều vô cùng khiếp sợ, nhưng không có bất cứ kẻ nào tiến lên ngăn cản, cũng không có năng lực ngăn cản. Có thể tới nơi này quan sát tuyệt đối đều là đệ tử Hậu Thiên và cao thủ Tiên Thiên từ cấp một tới cấp ba, Tiên Thiên cấp bốn chỉ ít ỏi không có mấy, mà cao thủ Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất lại hầu như không có.

Rắc rắc…

Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo lôi điện kinh khủng từ trên không trung hạ xuống, trực tiếp bổ vào tên đệ tử vừa mới xuất thủ đả thương Phong Mã Ngưu, năng lượng thuộc tính lôi kinh khủng để hắn lâm vào trạng thái tê dại trong nháy mắt.

- Đi tìm chết đi!

Trong quyền ảnh khắp bầu trời, Dương Thiên Lôi gầm lên một tiếng, đột nhiên bộc phát ra năng lượng càng thêm kinh khủng, tất cả quyền ảnh lấp lánh hoàng kim nhất thời ngưng tụ thành một đạo, ầm ầm oanh kích vào chính giữa mi tâm gã đệ tử này.

Cùng lúc đó, ba gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn bộc phát ra một kích kinh khủng nhất, dự định vây Ngụy cứu Triệu, công kích về phía Dương Thiên Lôi.

Nếu như Dương Thiên Lôi không muốn chết mà nói, chỉ có thu quyền hoặc tránh né, bằng không cho dù hắn giết chết được tên đệ tử kia thì cũng là kết quả đồng quy vu tận.

Mọi người, bao gồm cả ba gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn đều cho rằng Dương Thiên Lôi tất nhiên sẽ lựa chọn tránh né!

Chỉ là, để mọi người vô cùng khiếp sợ, quanh thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên tản mát ra vạn đạo lôi đình, từng đạo hồ quang kinh khủng quay xung quanh thân thể hắn, thân thể hắn điên cuồng nữu khúc một chút, thân hình không hề có một chút biến hóa, nắm tay màu vàng cuồng bạo, sắc bén, dũng cảm tiến tới.

Trong một tiếng kêu sợ hãi, ánh mắt tên đệ tủ kia khiếp sợ dại ra dừng lại trước nắm tay khủng khiếp căn bản hắn không thể né tránh, cũng không thể chống lại, hắn đã cảm thụ được uy hiếp của tử vong và nỗi sợ hãi thật sâu trong nội tâm, chỉ là hắn không có cơ hội thể nghiệm thống khổ liền thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức, đầu của hắn giống như quả đưa dỏ, ầm ầm vỡ vụn, máu tươi và dịch não văng tung tóe, ngay sau đó thân thể của hắn dưới năng lượng cuồng bạo của Dương Thiên Lôi trực tiếp hóa thành tro bụi.

Ầm ầm ầm…

Hầu như cùng một lúc, Dương Thiên Lôi cũng thừa nhận một kích toàn lực của của ba gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn còn lại. Phụt một tiếng, Dương Thiên Lôi Phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cuồn cuộn bay lượn, ầm ầm rơi xuống dưới mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thiên Lôi hản phải chết không cần nghi ngờ, dù sao cảnh giới của hắn mới chỉ là Tiên Thiên cấp một, ba đại cao thủ Tiên Thiên cấp bốn đồng thời oanh kích lên trên người hắn, đâu có khả năng còn mạng sống?

Trong lòng mọi người khiếp sợ, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên không để ý tới sinh mệnh của chính mình, mạng mẽ đánh nát đầu người vừa mới động thủ trước đó.

Loại ngoan kình và bưu hãn như thế này, tưởng tượng một chút cũng khiến trong lòng run sợ.

Thế nhưng, khi đám người Sở Hương Hương định chạy tới dò xét, Dương Thiên Lôi vốn đang quỳ rạp dưới mặt đất bỗng nhiên vươn một cánh tay ra, giống như nhìn thấy động tác của mấy người Sở Hương Hương.

Trong một tiếng kêu lớn sợ hãi, Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt để lộ một tầng quang mang bảy màu để tất cả mọi người, kể cả ba vị cao thủ Tiên Thiên cấp bốn phải sợ hãi kinh khủng, chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng từ trên người hắn bạo phát ra.

- Dương… Dương Thiên Lôi, ngươi muốn như thế nào?

Vô luận như thế nào ba người cũng không nghĩ ra Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cường đại tới như vậy, cường đại tới mức bọn họ không thể lý giải, thậm chí bọn họ hoài nghi tu vi Tiên Thiên cấp bốn của chính mình có phải là sự thực hay không, vì sao một kẻ tu vi Tiên Thiên cấp một, dĩ nhiên có thể dưới tình huống bốn người vây công, mạnh mẽ giết chết một người, tiếp nhận một kích cực mạnh của ba người vẫn có thể đứng lên, còn có thể bộc phát ra khí tức kinh khủng tới như vậy?

- Ta muốn như thế nào? Ta nói rồi, các ngươi đều phải chết!

Giết một người cũng là giết, giết bốn người cũng là giết!

Đã triển lộ phong mang, Dương Thiên Lôi coi như kiếm rút ra khỏi vỏ, muốn triệt triệt để để bạo phát.

Từ thời khắc quyết định giết chết Lôi Hoành hắn đã không còn là Dương Thiên Lôi mang thiện niệm trong lòng, tâm tình không quả quyết như xưa.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, chó cắn ta một miếng, ta để chó diệt vong.

Đọc truyện chữ Full