DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Tọa
Chương 27: Bức họa quyển trục (2)

Năm tháng có thể làm được chuyện gì, đối với ngay cả rất nhiều Thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) của các đại môn phái, e rằng đạt được tới cảnh giới Thiết Cốt Đệ Tứ Trọng cũng đã được coi là không tệ. Chớ nói chi là cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng!

Trước năm mười tám tuổi mà đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng, mặc dù là có khó khăn nhưng quyết không phải không thể đạt được. Tuy nhiên, thời gian bỏ phí trước đây sáu năm của Lâm Hi đã trở thành đả kích trí mạng đối với hắn!

Cho dù là cuồng vọng, lại là thiên tài võ đạo kiêu ngạo thì cũng không dám nói ra những lời cuồng ngôn như vậy. Có thể ở trong thời gian năm tháng ngắn ngủn mà từ Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng tiến vào Đệ Lục Trọng Thần Hành Kỳ!

Lâm Hi cảm giác được phân lượng nặng trĩu.

Một khoảng cách thật lớn đang nằm ngang ở ngay trước mặt hắn.

Tin tức này rất ngoài ý muốn!

Có điều, khoảng cách mặc dù thật lớn, nhưng Lâm Hi lại căn bản chưa từng có suy nghĩ lui bước.

- Cô cô, người không cần lo lắng. Mục tiêu này đối với người khác mà nói, có lẽ là không có khả năng hoàn thành được nổi. Nhưng đối với chắt nhi mà nói lại là chưa chắc đã thế. Cô cô, xin người cứ quên đi. Mặc dù chắt nhi chỉ có tu vi Tôi Thể Kỳ, còn không phải cũng đã đánh bại Vương Nhạc Hạc ở Đệ Ngũ Trọng sao. Lúc ấy, ai mà không cho rằng chắt nhi nhất định phải thua. Nếu như chắt nhi đã có thể làm được chuyện mà người khác không làm được, thì nhất định cũng có thể hoàn thành đạt đến cái đích này!

Lâm Hi ha ha cười một tiếng, chân mày giãn ra. Thách thức mặc dù rất lớn, nhưng cũng đã thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.

- Cái này..., nói cũng phải. Tình huống ngay lúc đó, chỉ sợ đổi lại là Đại trưởng lão cũng không có khả năng làm được. Nói không chừng, Hi nhi ngươi vẫn thật sự có thể làm được.

Lâm Như Vân đứng trước biểu hiện sự tin tưởng mạnh mẽ của Lâm Hi nên như cũng bị lây theo. Bà nhớ lại trận khiêu chiến phát sinh kia trên đại điện của chưởng môn mà đột nhiên cảm giác được, chuyện này đặt ở trên người Lâm Hi, thật đúng là vị tất không có khả năng:

- Ngươi tiểu gia hỏa này, hãy nói cho cô cô, rốt cuộc chắt nhi sẽ làm như thế nào mà được?

Lâm Hi đã dùng một chiêu nội gia quyền pháp Thốn Quyền, đánh xuyên thấu qua làn da cứng rắn của Vương Nhạc Hạc, đả thương nội tạng của hắn. Một màn này, hiển nhiên trong lòng tất cả trưởng lão của Ngũ Lôi Phái đều để lại ấn tượng sâu đậm. Cơ hồ là đánh đổ nhận thức của bọn họ đối với võ đạo.

Lâm Như Vân hiển nhiên cũng là như thế. xem tại TruyenFull.vn

- Đó là một bí mật. Cô cô thử đoán đi?

Lâm Hi đương nhiên sẽ không nói ra bí mật của phép Nội Gia Quyền. Đây là bí mật lớn nhất của hắn, căn bản không thuộc về thế giới này. Tới một mức độ nào đó, đây là bí mật mà Lâm Hi tuyệt đối không thể nói ra cho bất luận người nào.

- Ngươi cái... tên Tiểu hoạt đầu ( láu cá ) này...

Lâm Như Vân cười mắng một tiếng. Bị Lâm Hi làm cho hồ đồ như vậy, trong lòng bà cũng nhẹ nhõm đi không ít.

- Được, có món đồ, cũng đã đến lúc giao cho chắt nhi.

Lâm Như Vân đột nhiên đứng dậy. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hi, bà lấy ra một món đồ từ một chỗ bí ẩn trong đại điện.

- Món đồ này, vốn là thuộc về mẹ của Hi nhi. Sau này được cha Hi nhi một mực cất dấu bên người. Còn về sau, lúc cha Hi nhi xảy ra chuyện liền lưu truyền đến tay ta. Hiện tại, Hi nhi đã trưởng thành, cũng là lúc hẳn nên giao lại cho chắt nhi.

Lâm Như Vân vừa nói, vừa đưa đồ vật cầm trong tay tới, như trút được gánh nặng.

- Quyển trục họa ( bức tranh cuộn)?

Lâm Hi lấy làm kinh hãi. Hắn ngẩng đầu lên, sau đó thấy Lâm Như Vân gật đầu liền từ từ mở ra.

Đây là một bức họa nữ nhân. Nữ nhân trong tranh mặc một bộ trang phục cung đình màu đỏ, trông thướt tha nhu mì kín đáo, dung mạo như tiên. Khóe miệng nàng mỉm cười, cũng không mị hoặc, mà có một vẻ nhu mì khác thường. Làm cho người nào được thấy đều sinh ra từ trong lòng một loại cảm giác ấm áp, yên bình.

Lâm Hi vừa mới nhìn thấy nữ nhân, trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác kỳ dị quen thuộc, thật giống như là thấy người nào đó phi thường gần gũi, lại phi thường qua trọng với chính mình.

Trong linh thức, có một mối liên hệ kỳ dị, nối liền hắn và nữ nhân trong bức họa chung một chỗ. Tuy nhiên, Lâm Hi đồng thời lại phi thường tin tưởng, chính mình trước đây căn bản chưa hề gặp mặt nữ nhân này một lần nào.

- Đây là...

Lâm Hi như có điều suy nghĩ. Hắn mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám khẳng định.

- Đây chính là mẫu thân của Hi nhi.

Lâm Như Vân một câu nói rõ thân phận của nữ nhân trong bức họa.

- Cái gì?! Mẫu thân của chắt nhi...

Trong lòng Lâm Hi chấn động. Hắn vốn mới chỉ mở bức họa này ra một nửa, nghe được những lời này bèn lập tức mở ra hoàn toàn cả bức họa.

Trong lòng bất luận kẻ nào, mẫu thân đều là thần thánh. Lâm Hi cũng là như vậy.

- Sau khi sinh hạ Hi nhi không lâu, mẹ của ngươi liền rời khỏi Ngũ Lôi Phái. Vốn bà là Công Chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp. Ở bên ngoài đã lâu nên tự nhiên khó tránh khỏi nhớ nhà. Nhưng mà trên đường bà trở về thăm viếng, đã xảy ra chuyện Đại Lương Triều bị người tiêu diệt. Trên đường mẫu thân của ngươi quay về núi Ngũ Lôi, đã bị người bắt đi mất vô tung. Cha của chắt nhi nhận được tin tức kia đã chịu đại đả kích, gần như phát cuồng! Từ đó, đối với mọi chuyện bên trong phái đều không để bụng, cả người thất hồn lạc phách như thể phát điên. Cha của Hi nhi đi mọi nơi tìm kiếm tung tích mẫu thân. Sở dĩ người bị chết ở vùng núi mãnh thú, thì trong phần lỗi cũng không thoát được quan hệ cùng chuyện này.

Ở trong mắt Lâm Như Vân để lộ ra đau thương và cô đơn sâu sắc:

- Quyển trục họa này là vật duy nhất của mẫu thân Hi nhi lưu lại. Cha chắt nhi ngày ngày treo trên tường, đối mặt với bà mà tưởng nhớ đến mẫu thân chắt nhi. Hiện nay cha chắt nhi đã qua đời, chắt nhi cũng đã trưởng thành, bức họa mẫu thân của chắt nhi cũng nên trả lại cho chắt nhi.

- Ý của cô cô là mẫu thân cũng chưa chết?!

Trong lòng Lâm Hi như có những cơn sóng to gió lớn, không ngừng phập phồng.

Tin tức kia với hắn mà nói, hoàn toàn là tin tức cực lớn, hoàn toàn đánh đổ nhận thức của hắn đối với mẫu thân.

Trong trí nhớ của Lâm Hi, hắn chỉ biết mẫu thân của mình là một vị Công Chúa hoàng thất, cái khác một mực không biết. Phụ thân của Lâm Hi là Lâm Hùng, cũng giữ kín như bưng, cũng không nói đến chuyện của mẫu thân hắn.

Lâm Hi vốn tưởng rằng mẫu thân của mình đã sớm chết, nhưng Lâm Như Vân hiện tại lại nói cho hắn, mẫu thân hắn là công chúa Dương Dương có thể căn bản còn chưa chết!

- Đúng vậy, phụ thân của chắt nhi một mực tin tưởng, mẫu thân còn sống. Hi nhi, hãy đồng ý với cô cô, bất kể trong tình huống nào cũng không làm chuyện xúc động. Thực lực bây giờ của chắt nhi còn quá yếu. Nếu rời khỏi núi Ngũ Lôi, căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình. Cha chắt nhi đã chết, cô cô cũng chỉ còn lại có một người thân này. Nếu như chắt nhi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chắt nhi bảo cô cô biết làm sao bây giờ?

Đọc truyện chữ Full