DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 136: Cải trang nhập Hoang

Đại Tề, Trần Châu, một nơi sâu trong dãy núi Tử Linh.

Nơi này tuy hiếm thấy núi cao chọc trời nhưng quần núi cũng là trập trùng liên miên, non nước quanh co xanh mướt một màu, sóng biếc vờn quanh.

Đang vào lúc sáng sớm, mây mù trong núi giăng giăng, xa xa nhìn lại, cả phiến sơn mạch ẩn ẩn có thế như Bàn Long Trú Phượng*, cảnh sắc đồ sộ vô cùng.

(Bàn Long Trú Phượng: Rồng cuộn Phượng nghỉ)

Vị trí "Đầu rồng" của sơn mạch, hai ngọn núi màu tím cao thấp dựng tại đó, như hai cái sừng rồng, quanh năm bị sương tím bao phủ. Xuyên thấu qua đám sương, có thể thấy trên đó xây không ít các loại kiến trúc nhà ở, trong đó lầu các chiếm đa số. Giữa không ít các toà lầu các còn có cầu treo nối liền với nhau, cột đỏ, xà điêu, bóng người thấp thoáng. Đây đúng là sơn môn của Diệu Âm Tông, một trong ba tông của Đại Tề. Trong đó, trên đỉnh của một ngọn núi tím, toạ lạc một toà cung điện bốn tầng màu tím dị thường bắt mắt. Cả toà cung điện này được cắt gọt từ một loại Cự Thạch Tử sắc lấm tấm điểm vàng. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cung điện ánh vàng rực rỡ.

Lúc này, trong một gian thạch thất của cung điện, một mỹ phụ khí chất ung dung, mặc bộ cung trang màu xanh lá đang khoanh chân ngồi đó. Trên quần áo nàng vẽ đầy kín phù văn màu lam, khi quần áo phiêu động liền toả ra trận trận chấn động Thuỷ thuộc tính.

Một cột sáng màu lam to cỡ nắm tay từ trên đỉnh đầu nàng xông lên, như cá voi phun nước, rất nhanh hoá thành cơn mưa ánh sáng màu lam rơi lả tả bên người, hoá thành một mảnh thuỷ quang.

Màu sắc thuỷ quang dưới thân mỹ phụ càng ngày càng đậm, dần dần biến thành xanh như nước biển. Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc thuỷ quang run lên, một đoá sen xanh lam từ trong nước bay lên, hoa sen nở rộ nâng bà ta lơ lửng trên không, thủy chung không rơi xuống.

Nhưng đúng vào lúc này, chiếc vòng ngọc trên cổ tay Cung trang mỹ phụ khẽ run lên, tản mát ra vầng sáng tím nhàn nhạt. Trong vầng sáng hiện ra vô số phù văn bé li ti, nhanh chóng kết thành một cái pháp trận cỡ nhỏ. Pháp trận vụt loé lên ánh sáng tím, một cái ngọc giản cỡ lòng bàn tay từ đó bắn đi ra.

Cung trang mỹ phụ lập tức mở hai mắt ra, dùng hai ngón tay nhấc lấy ngọc giản, dán lên trán.

Sau một khắc, sắc mặt bà đại biến, ánh sáng màu lam trên người toàn bộ tiêu tán sạch sẽ. Sau đó bà ta lập tức đứng dậy, vội vàng rời khỏi thạch thất.

Rất nhanh từ bốn phương tám hướng xuất hiện mười mấy bóng người cùng bay đến trên đỉnh núi, vội vã đi vào một gian đại sảnh nghị sự của cung điện màu tím.

Nửa canh giờ sau, đại sảnh nghị sự lại một lần nữa trở nên trống vắng.

Cung trang mỹ phụ lúc này vẫn còn ngồi ở phía trên chủ toạ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trên mặt bà ta hiện nét uể oải. Sau khi xoa xoa một chút đầu đau nhức liền lật tay lấy ra một miếng ngọc giản màu trắng, dán lên trán.

Một lát sau, mỹ phụ lại lần nữa mở ra pháp trận đưa tin, tay phải búng một cái, ngọc giản màu trắng lập tức biến mất tại hư không. Xử lý xong xuôi, bà ta đứng lên, tâm sự nặng nề đi về phía hậu điện.

. . .

Đại Tề, núi Thiên Thanh, tổng bộ của liên minh bảy tông.

Trong một gian thạch thất nào đó, một phu nhân trung niên mặc bộ quần áo xanh lá đang dán một miếng ngọc giản màu trắng lên trán. Rất nhanh, sắc mặt bà ta trở nên khó coi, đẩy cửa đi ra ngoài.

Gần như cùng lúc, cửa vài gian thạch thất khác cũng nhao nhao mở ra, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất ngưng trọng. Nam tử họ Tạ của Hắc Ma Môn thình lình cũng ở trong số này.

Một nén nhang sau, trong một tòa cung điện nguy nga trên đỉnh núi.

Hai bên trái phải đại điện, bảy thân ảnh đang ngồi ngay ngắn tại đó. Trên người mỗi người đều tản mát ra hơi thở cường giả thâm trầm như vực sâu.

Bảy người này đúng là bảy vị chủ sự của thất đại tông đóng giữ tại tổng bộ liên minh. Mỗi người bọn họ đều vâng lệnh chưởng môn của mình, có thể đại biểu tông môn ra quyết định xử lý mọi công liên quan đến việc tác chiến giữa liên minh với Man tộc.

Lúc này không khí trong đại điện có chút nặng nề áp lực, tất cả mọi người không nói gì.

"Chư vị, chỉ trong vòng có một đêm, mười một hòn đảo lớn nhỏ mà ba nước ta cùng sở hữu đã bị Hải tộc dẫn quân xâm nhập. Quân coi giữ và dân chúng đều tử thương thảm trọng. Trong đó Đại Tề ta là bị nặng nhất. Đây là sự tình mà gần ba trăm năm qua chưa hề phát sinh quá. Lần này Hải tộc ngang nhiên vi phạm hiệp nghị dừng chiến năm đó, tiến quân xâm phạm, khí thế hung hãn. Chúng ta không thể không cẩn thận đề phòng." Người trước tiên lên tiếng đánh vỡ trầm mặc là một đại hán mày rậm hơn ba mươi tuổi. Vị này là đại diện của Huyền Vũ Tông.

"Hiện nay chúng ta đang phải giao chiến với Man tộc, nếu lại thêm một cái Hải tộc thì đúng là hai mặt đều gặp địch rồi. Tình thế hôm nay, ta nghĩ trước tiên nên nghị hoà với Man tộc là hơn." Một bà lão mặc áo bào màu tím, mặt lộ vẻ lo lắng nói.

Vừa dứt lời, lập tức có hai ba người gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Những người còn lại thì mặt lộ vẻ do dự, chưa tỏ thái độ ngay.

"Man tộc phần lớn là do các bộ lạc lớn nhỏ cấu thành. Nếu ta đưa ra ý nghị hoà bọn họ chưa chắc đã có thể thống nhất được ý kiến trong một sớm một chiều. Thậm chí có thể đưa ra yêu cầu không an phận. Như vậy cũng không dễ xử lý." Đại hán mày rậm của Huyền Vũ Tông nhướn mày, nói.

"Hừ, Đông Hải rộng đến vô biên vô hạn. Nhân tộc hay Man tộc đều không thể một mình chống lại khí thế của Hải tộc được. Chỉ cần một trong ba nước chúng ta bị diệt thì Man tộc sẽ phải đối mặt trực tiếp với uy hiếp đến từ Hải tộc rồi. Chúng ta chỉ cần phân tích rõ lợi hại trong này cho Man tộc nghe, tin rằng bọn họ sẽ không quá ngu khiến cho Hải tộc ngồi ngư ông đắc lợi." Phụ nhân áo xanh của Diệu Âm Tông chậm rãi mở miệng nói.

"Man tộc tàn bạo dã man, tính tình khó dò, sao có thể dùng lẽ thường đến suy luận được. Tại hạ cho rằng chúng ta cần chuẩn bị cả hai mặt. Một mặt tăng cường thủ vệ biên phòng nơi ven bờ Đông Hải, cấm hết thảy mọi hoạt động ra biển. Mặt khác, phái ra một sứ đoàn bí mật, đi gặp Đại Tế Tự của Man tộc trao đổi việc đình chiến." Lão giả áo xanh của Thiên Kiếm Tông lắc đầu nói.

"Đúng vậy, mặc dù Đại Tế Tự của Man tộc quanh năm không rời đi cấm địa Man tộc nhưng người này cũng có tiếng là cơ trí. Hắn hẳn sẽ không làm ra việc khiến người khác ngồi ngư ông đắc lợi. Vả lại, thân là lãnh tụ tinh thần của Man tộc, danh vọng của hắn trong Man tộc là cao nhất. Chỉ cần hắn nguyện ý đình chiến, mấy bộ lạc kia cũng sẽ nghe theo." Nam tử họ Tạ của Hắc Ma Môn gật đầu nói.

“Nếu như vậy, về việc lựa chọn người chủ sự sứ đoàn hòa đàm kia, chư vị có còn đề cử nào không?” Bà lão áo tím của Âm Phù Cung mở miệng lần nữa, hỏi.

“Hỏa Vũ Công Chúa của Đại Tề Quốc hiện đang tu hành tại Thiên Âm Tông chúng ta là người thích hợp để lựa chọn.” Một phu nhân trung niên mặc áo trắng, đầu cài trâm, ánh mắt đung đưa khẽ động đề nghị.

Hai tầng thân phận của Hỏa Vũ Công Chúa, vừa có thể đại biểu cho tông môn, lại vừa có thể đại biểu cho một trong những triều đình lớn nhất trong ba quốc gia, đúng là người rất thích hợp để lựa chọn. Những người khác nghe vậy suy nghĩ trong chốc lát liền nhao nhao gật đầu đồng ý.

Nếu như sự tình nghị hòa cùng mọi người đều đã xác định, trong thời gian kế tiếp, mọi người lại thương thảo co cụm tiền tuyến chiến đấu, và sự tình đổi nơi đóng quân ven bờ Đông Hải.

Đại điện không được yên tĩnh bao lâu, lại lần nữa truyền ra thanh âm tranh chấp kịch liệt.

Ba ngày sau, đội ngũ hòa đàm do Hỏa Vũ Công Chúa làm chủ lập tức lặng yên xuất phát từ Tề Quốc.



Bầu trời mênh mông, mặt trời màu trắng hừng hừng thiêu đốt Hoang Nguyên vô hạn phía dưới, khắp nơi đều là đất đai nứt nẻ khô hanh màu rỉ sắt.

Từng đám thực vật thấp bé màu tím nhạt mọc thưa thớt trên mảnh đất cằn cỗi, thỉnh thoảng sẽ có một ít bụi cỏ thấp bé quật cường đứng sững.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có thể thấy một ít nham thạch màu cam lớn nhỏ không đồng đều.

Những nham thạch này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng phơi gió phơi sương, sớm đã bị phong hóa, chỉ cần một trận cuồng phong thổi qua, nham toái thạch tiêu, hóa thành bụi mù theo gió nhảy múa đầy trời, như khẳng định cái thê lương nơi đây.

Cảnh sắc hoang vu như vậy đúng là khắc họa chân thật nhất hoàn cảnh của Hoang Nguyên Man Tộc, tùy ý có thể thấy, có khi kéo dài ngàn dặm cũng sẽ không thấy thay đổi gì.

Lúc này, một man nhân mặc da thú, đầu đầy bím tóc đang từ đằng xa chậm rãi đi đến bóng râm của một khối nham thạch cao cỡ năm sáu trượng.

Người này da thịt ngăm đen, thân hình cường tráng, nhưng ở trong Man tộc lại chỉ là gầy yếu thấp bé.

Sau lưng gã đeo một bả đao màu bạc cùng một túi cung lớn, tay phải cầm một thanh trường đao quấn trong vải rách màu đen, trên eo còn treo một túi đựng tên, trong khi hành tẩu lộ ra vẻ bưu hãn dị thường.

Gã Man tộc gầy yếu này đúng là Thạch Mục đã cải trang, hiện tại hắn đã bước chân vào Hoang Nguyên Man Tộc được nửa tháng.

Trên con đường này, hắn không những phải lẩn tránh một ít Man tộc thú kỵ binh thi thoảng xuất hiện, mà còn phải chém giết một ít hung thú, cộng thêm việc chưa quen với hoàn cảnh nơi đây, nên di chuyển cực kỳ gian khổ.

Nhưng cũng may, hiện tại rốt cục hắn đã bắt đầu tiến vào một chỗ sâu trong hoang nguyên Man tộc.

Thạch Mục cảnh giác quan sát tứ phía, đập vào mắt hắn vẫn là một mảnh hoang vu, cũng không có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại.

Lúc này hắn mới thả Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay ra, cầm lấy túi nước uống hai ngụm nhỏ. Sau đó mới ngồi xuống dưới bóng râm của khối nham thạch, tập trung tư tưởng khôi phục hơi thở, bắt đầu tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Man Tộc Hoang Nguyên cực kỳ thiếu nước, hành tẩu lúc mặt trời đã khuất bóng cũng tiêu hao một lượng nước phi thường lớn. Nước trên người Thạch Mục không nhiều lắm, hắn quyết định bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ ngày nghỉ đêm đi.

Đây cũng là có chút bất đắc dĩ, phải biết rằng ban đêm tại Hoang Nguyên Man Tộc vô cùng nguy hiểm, đây chính là lúc hung thú độc trùng hoạt động mạnh nhất.

Nhưng để cho Thạch Mục cảm thấy buồn bực chính là đến bây giờ hắn cũng không có cách nào tìm được nguồn nước trên Hoang Nguyên này. Hắn chỉ phát hiện ra duy nhất một quy luật đó là những nơi có cây cối tất sẽ có nguồn nước.

Lúc mới tiến vào Hoang Nguyên, bởi vì hắn chuẩn bị chưa được kỹ lưỡng cho nên đã mấy lần bị lâm vào hoàn cảnh khó xử. May mắn là trên đường đi hắn ngẫu nhiên gặp được một ít man nhân bình thường khá nhiệt tình, sau khí biết được hoàn cảnh quẫn bách của Thạch Mục lại hùng hồn lấy ra túi nước của mình, cũng chỉ cho Thạch Mục mấy nguồn nước gần đó, lúc này hắn mới không đến mức lâm vào hiểm cảnh như trước.

Còn có lần đầu tiên di chuyển vào ban đêm, hắn ngoài ý muốn bị một loài kiến độc bé tí ti cắn, đùi phải lập tức sưng tấy lên. Cũng may hắn gặp được một lão giả Man tộc chủ động dùng một loại dược thảo kỳ quái giúp hắn trị độc của kiến.

Hết thảy những điều này làm cho Thạch Mục ngạc nhiên phát hiện, những Man tộc bình thường cùng với nhân tộc trăm họ đều giống nhau, đồng dạng cũng có rất nhiều người thiện lương trung hậu, điều này làm cho địch ý của hắn đối với Man tộc cũng vơi đi rất nhiều.

Ngay tại thời điểm hoàng hôn núi phía tây, trong mắt Thạch Mục chợt lóe lên một tia tinh quang, một tia khí tức nguy hiểm đánh thức hắn.

Thạch Mục giống như một con báo vô thanh vô tức nhảy dựng lên từ mặt đất, Vẫn Thạch Hắc đao đã nằm gọn trong tay.

Lúc này hắn mới phát hiện mấy trăm con sói lông tím nhạt, nhỏ bằng con nghé con, thân hình hung ác, đã bao vây hắn lại, một đôi mắt đói khát lóe lên ánh hào quang màu máu tàn nhẫn.

Thạch Mục liếc cái liền nhận ra, mấy gia hỏa hung tợn này chính là những hung danh trong Hoang Nguyên Man Tộc, Tật Phong Lang.

Da lông của đám Tật Phong Lang này cũng khá tương đồng với đại đa số thực vật trên Hoang Nguyên này, chúng di chuyển một cách vô thanh vô tức, một khi khóa mục tiêu liền hành động nhanh như gió, rất giỏi đánh lén.

Tuy được che giấu sau rất nhiều con sói, một Tật Phong Lang Vương có hình thể lớn hơn một vòng so với đám sói bình thường vẫn bị Thạch Mục chú ý.

Hắn nhíu mày, lập tức lùi về phía sau vài bước, thân hình nhảy dựng lên, Vẫn Thạch Hắc Đao hóa thành một mảnh đao ảnh màu đen nộ trảm xuống đầu con sói.

Tiếng xé gió vừa vang lên!

Liên tiếp sáu bảy bóng đen tựa như tia chớp từ bốn phương tám hướng đánh về phía Thạch Mục, nhanh vuốt trắng như tuyết lập tức tiếp cận, tốc độ nhanh kinh người.

Cánh tay Thạch Mục chấn động, hơn mười đạo đao ảnh bắn ra tứ phía.

“Phốc phốc” một hồi thanh âm vũ khí chém vào thịt không ngừng vang lên!

Trong nhất thời mùi máu tươi nổi lên, bảy con Tật Phong Lang trong lúc gào thét bị Thạch Mục chém thành hai đoạn.

Thạch Mục cũng vì thế bị ép dừng lại, không đợi động tác của hắn, hơn mười bóng đen lại nhào tới, đồng thời thân ảnh con sói lớn kia lại nhanh chóng biến mất trong bầy sói.

Đọc truyện chữ Full