DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Tử Bất Diệt
Quyển 1 - Chương 20: Phảng Chế Diện Cụ

Muốn luyện thành nhất thân tuyệt đỉnh võ công phải có danh sư, thiên tư, tâm pháp cùng một số yếu tố không thể tách rời, may mắn là tất cả những nhân tố cần thiết đó ta điều có, luyện thành một thân võ công như hiện nay cũng rất bình thường rồi. Bộ mặt của ngươi cũng đừng nên ủ rũ như vậy, võ công phải tự bản thân ngộ ra, tựu chung chỉ cần ngươi có lòng tin là đã có khả năng đạt được. Giống như ngươi vừa ban nãy, không phải trong nháy mắt đã đột phá được lên cảnh giới khác sao?

Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này thật sự là có ý tốt, bản thân mình vừa lộ ra vẻ ủ rũ, bị cô ấy nhìn ra ngay, còn tỏ ra am hiểu giảng giải để an ủi mình nữa chứ. Ái chà, tiểu nha đầu này thật khả ái. Bất quá, bản thân Độc Cô Bại Thiên ta không phải là loại dễ dàng chịu thua, thật quá xem thường ta rồi.

Nghĩ vậy, Độc Cô Bại Thiên nói: “Tiểu nha đầu, ngươi thật quá xem thường ta, ta muốn đánh cược với ngươi, cá với ngươi là ta sẽ lên thánh cấp trước ngươi một bước.

“Thằng ngốc như ngươi có phải đang mơ không, nghĩ là thắng được ta ư? Không có khả năng đó đâu” Nói xong liền bật cười:” Mã phu, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

“Cái gì” Độc Cô Bại Thiên cảm thấy đau xót, mỹ lệ thiếu nữ này vẫn còn nhớ lời nói lúc trước.

Đột nhiên, hắn cảm thấy thật sự sợ hãi đối với những sự việc vừa xảy ra. Mỹ lệ thiếu nữ đột nhiên đưa tay lột tấm “da mặt” xuống.

“A, Yêu Quái” Độc Cô Bại Thiên đột nhiên kinh hô.

Phía dưới tấm mặt nạ lại là một gương mặt có vẻ rất bình thường.

Độc Cô Bại Thiên lại lần nữa cảm thấy giật mình, miệng mở rộng thành hình chữ O. “Ngươi, ngươi bị sao vậy?”

“Hỗn đản, không biết gì hết, còn đòi xông pha giang hồ cái gì. Ngươi không nghe qua chuyện chế tạo mặt nạ phỏng theo mặt người à.”

“Khả năng này không thể, vừa nãy ngươi đeo cái đó một lúc, mặt ngươi giống như thật, hình dáng nhìn cũng giống thật, làm sao lại có khả năng cách một lớp mặt nạ được?”

“Võ công còn chia ra cao thấp, mặt nạ thật giả thì đương nhiên cũng có xấu đẹp khác nhau, ngươi chưa thấy qua mặt nạ như thế này thì do ngươi ít hiểu biết, trên đời này không có việc gì là nhất định không có khả năng.”

Độc Cô Bại Thiên nghĩ thầm: tiểu nha đầu này nói chiện tuy đáng ghét, nhưng có chút đạo lý, vừa nãy bản thân mình không phải bị thứ võ công “không có khả năng” đánh cho ngây ngốc sao.

“Mã phu đừng ngây ngốc nữa, này, mang vào đi.” Thiếu nữ xinh đẹp từ trên người lấy ra một cái mặt nạ.

Độc Cô Bại Thiên cầm lấy cảm giác nhẹ nhàng như không cầm vật gi hết. Tử tế nhìn tới nhìn lui, là khuôn mặt một trung niên nhân, lông mày đậm, râu quai nón, khuôn mặt thật như thế này cùng với hình dáng Độc Cô Bại Thiên tương xứng vô cùng.

Nhất thời hiếu kì, hắn cầm mặt nạ để lên mặt, ngay tức khắc biến thành một đại hán thô kệch. Mặt nạ không những được chế tạo hoàn mỹ, giống y như thật, mà còn thoáng khí rất tốt, da mặt không một chút cảm giác khó chịu.

“tiểu thâu có mặt nạ quả thật không tệ, không biết là đồ trộm cắp ở đâu nữa?” Tuy biết thiếu nữ xinh đẹp này có võ công khủng bố, nhưng Độc Cô Bại Thiên không có một chút cảm giác sợ hãi. Cô gái thú vị này làm cho người khác cảm thấydễ gần gũi, tuy có chút “đáng ghét”, nhưng lại khiến người khác nhanh chóng quên cái “tính xấu” đó đi. Có thể người với người trên đời này không giống nhau, mỗi cá nhân đều có khí chất riêng của bản thân, cô gái này thiên sinh đã làm người ta dễ gần gũi, làm cho người ta có hảo cảm với khí chất ấy.

Nghĩ đến khí chất của cô gái này, Độc Cô Bại Thiên không thể không nghĩ đến cô gái đã làm hắn say mê lại làm trái tim hắn tan nát ------- Tư Đồ Minh Nguyệt, mỗi khi nghĩ đến nàng, trong lòng hắn lại truyền đến một chút đau đớn.

Hắn lại nhớ đến Lý Thi, lần đầu trông thấy nàng, hắn cảm thấy kinh ngạc vì sự xinh đẹp, nàng có phải ở trên trời, cma3 thấy nàng đẹp như tiên nữ, nhưng lạnh như ánh trăng, một con người rất khó tiếp cận. Sau đó nói chuyện cùng nàng lại nhìn thấy vả mặt trầm tĩnh ung dung, kết hợp với sắc đẹp dung nhan khuynh thành phát tán một loại ánh sang thanh khiết, khiến mọi người không dám gần gũi, cảm thấy không dám có một chút khinh thường nàng. Sau này đến lúc phát sinh sự việc mạo phạm nàng, mới phát hiện nàng có biểu hiện của tiểu nhi nữ. Đặc biệt là ở nhà hắn, trong lúc hắn giả hôn mê thì Lý Thi ở bên cạnh mắng chửi hắn, dùng tay đánh hắn, cuối cùng bị hắn dọa cho bỏ chạy như một chú thỏ con, biểu tình lúc ấy thật là khả ái. Nghĩ vậy, Độc Cô Bại Thiên không thể nhịn cười.

“Ê, xú tiểu tử cười ngu ngốc cái gì vậy?”

“Ta đang nghĩ đến một người nếu như có đến mấy khí chất bất đồng, ngươi nghĩ có khả ái không?”

“Ngươi đang nói ta à? Không nên khen ta như vậy, ta sẽ xấu hổ đấy.” nói xong rồi cười hi hi.

“Nhỏ xấu xí kia, hiện tại ta mới phát hiện ra da mặt của ngươi dày nhất thiên hạ. Vậy mà không thỏa mãn, còn mang thêm một một lớp nhân tạo nữa chứ. Ồ--------- Nguyên lai ngươi không hề xinh đẹp, nhân tạo mĩ nữ.” Độc Cô Bại Thiên nói thẳng như tát nước vào mặt cô ấy, cuối cùng hắn đã tìm được đề tài làm nàng tức giận.

Thiếu nữ không có chút gì tức giận, cười hi hi nói: “quả dưa đần, ngươi nghĩ đây là diện mạo chân chánh của ta à?

“Chẳng lẽ so với bây giờ còn xấu hơn?

“Ngươi quả thật thong minh.”

Độc Cô Bại Thiên bắt đầu thấy nghi ngờ, bản thân nhận thấy thiếu nữ này tâm tình như trẻ con, bản thân cũng không nhìn thấu nàng ta! Đúng là một con tiểu hồ ly thong minh giảo hoạt.

“Sao lại kêu ta đeo mặt nạ thế?”

“Đồ đần, ngươi hiện tại trong tòa thành này là công địch của toàn võ lâm, không thay đổi dung mạo, đi ra ngoài chưa đến nữa ngày đã bị người khác ‘Thế thiên hành đạo’.”

Độc Cô Bại Thiên nói: “Tiểu nha đầu, đa tạ ngươi.”

Thiếu nữ nói: “quả dưa đần đệ đệ, ta lại cho ngươi một thứ lớn hơn nữa, ngươi muốn không?”

Độc Cô Bại Thiên nói: “có thứ gì tốt mà ngươi cho ta?”

“Ta biết một nơi có chứa rất nhiều trân bảo, một bảo tang rất lớn. Ta nghĩ ở đó nhất định đầy kích thích, có nhiều cái để chơi, ta muốn đến xem, ngươi muốn xem không? Đương nhiên bảo vật ở đó khẳng định sẽ được chia một phần cho ngươi.”

“ngươi không phải muốn ta làm mã phu cho ngươi đấy chứ”

“Dụ ngươi thôi, hi hi, nếu ngươi nguyện ý làm theo lời ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

“Vì sao ngươi lại cho ta đi cùng ngươi?”

“Ngươi xảo ngộ gặp được ta, coi như may mắn đi.”

“Tốt thôi, ta đi cùng ngươi.” Nhìn thấy “Tiểu hồ ly” trong lòng chắc đang cười thầm, Độc Cô bại Thiên như thể bị người ta sắp đặt, cùng ngồi chung thuyền với giặc.

Hai người đi vào một tiểu viện, tịnh không một ai truy sát Độc Cô bại Thiên. Tử tế nghĩ thấy cũng đúng, hiện tại đã là buồi chiều rồi, còn ai mà quan tâm đến một thiếu niên ngu ngôc cuồng vọng.

“Í, mĩ nữ xưng hô thế nào? Ngươi không thể cứ để ta gọi là tiểu nha đầu được, không có thì để ta giúp người tìm một cái, Tiểu Thảo, A Hoa, Kim Chi, Ngọc Diệp, Tiểu Cường, Tiểu Bạch. Thấy thế nào? Tự mình chọn một cái đi nha.”

“Những cái tên khả ái đó ngươi cứ giữ lại cho mình dùng đi nha, nếu chịu thì cứ gọi ta là Ngộ Lạc Phàm Trần, tiên tử tỷ tỷ, Nghiễm Hàn tiên nữ. Không thích gọi vậy, cũng có thể gọi ta là Huyên Huyên. Ngươi xưng hô thế nào vậy? A Trư, A Miêu?”

“Tên ngươi là ‘Ngộ Lạc Phàm Trần’? tức cười quá, ngươi chắc chắn sẽ vào địa ngục, trời cao ơi, người làm sao để cô nương này rơi xuống đây vậy?

Sau đó Độc Cô Bại Thiên ưỡn ngực, làm ra vẻ hung dũng, dáng vẻ hiên ngang nói: “nghe rõ đây, tên ta là ----- Độc -----Cô ----- Bại ------Thiên.”

“Tức cười quá, còn bày đặt nữa, ngươi coi ngươi là gì chứ? Tên ngươi cũng vừa tục vừa quê mùa như hình dáng ngươi vậy, giống như đi trên đường lớn gọi A Hoàng, A Cẩu thì chỉ vung tay cũng quơ được một đám.”

Độc Cô Bại Thiên ấm ức, bản thân vẫn cho rằng rất uy phong, không ngờ lại bị người ta cười chê.

“Ngươi đợi đấy, không bao lâu nữa, người trên toàn đại lục sẽ biết đến cái tên Độc Cô Bại Thiên.”

Người đi lại trên đường rất đông, rộn rộn ràng ràng, rất là náo nhiệt. Hắn rống lên như vậy, cả con đường không ít người đi qua lại nhìn hắn. Huyên Huyên ngoảnh mặt sang chỗ khác, biểu tình lộ ra vẻ tôi không hề quen bít hắn. Nhưng mà mọi người vẫn nhìn rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, cả hai như con cún nhanh chóng chạy xa khỏi thị tuyến của mọi người.

“Độc Cô Bại Thiên tên ngươi dài quá đó, gọi ngươi Tiểu Bạch được không hả?

“cái gì? Tên ta sao lại có thể kêu lung tung được, không được.”

“Ta thích thì cứ gọi.”

Không công bằng nhưng hắn phải nghe theo.

“Huyên Huyên, đến trà lâu kia đi nha? Chúng ta có phải đi… …”

“Ngươi câm miệng đi, hiện tại ta là lão đại, ngươi phải nghe theo ta, ta kêu ngươi làm gì ngươi phải làm theo.” Tiểu nha đầu tỏ ra hung dữ tạo thành “phong phạm” của một hắc lão đại.

Độc Cô bại Thiên biết vừa nãy mình xém làm lộ ra chuyện bảo tang, không muốn cùng nàng cãi nhau nữa.

Hai người đến trà lâu lên tầng 3 cao nhất, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, lúc này chính là giữa hè, làn giò nhè nh2 thổi từ cửa sổ vào, mát mẻ vô cùng.

Huyên Huyên kêu một bình Bích Ngọc Xuân, hương trà nồng đượm liền làm cho Độc Cô Bại Thiên them nhỏ dãi. Chạy nhảy cả ngày, hắn sớm đã khát nước, bây giờ lại ngửi thấy mùi trà thơm đầy hấp dẫn khiến hắn không thể kiềm chế nữa rồi. Không thèm kêu hỏa kế, tự mình cầm bình trà lên rót một ly, ngẩng đầu lên uống, uống liền 3 ly. Lúc này hắn mới cảm thấy kì lạ, quay đầu nhìn, liền thấy mọi người trong trà lâu đều ngây ngốc nhìn hắn. Quay lại nhìn Huyên Huyên, thấy nàng cúi đầu, mái tóc đen dài che kín hai má.

“Huyên Huyên, cô bị gì thế?”

Huyên Huyên nói nhỏ: “đồ đần độn, ngốc tử, ngươi chưa nhìn thấy người ta uống trà ra làm sao à? Người ta vô đây là để bình phẩm trà, ai đời như ngươi giống con trâu uống nước. Trà lâu này có tên là “Nhất phẩm lâu”, ở Thanh Phong quốc là trà lâu nổi tiếng nhất, tiểu thành này nhất định là nhờ có trà lâu trăm năm nên mới có danh tiếng. Đừng nhìn ta nữa, thật là xấu hổ, chúng ta nhanh rời khỏi đây.

Độc Cô Bại Thiên sau khi nghe cười “ha ha” nói lớn: “Thú vị, thú vị, ta rất thích, vui thật, ta rất thích uống thế này. Vậy trà lâu có quy định không cho uống trà thế này sao? Các người nhìn quái gì? Ta anh tuấn lắm à?” Hiện tại mặt hắn có râu quai nón, mọi người nhìn thấy đã sợ, những người đang từ từ thưởng thức trà đều bị hắn làm cho sợ quá cúi mặt xuống hết.

Huyên Huyên trừng mắt nhìn, thấy hắn uống hết bình trà ngay sau đó, nhanh chóng tính tiền rồi vội vã bỏ đi.

“Huyên Huyên, cô không khát sao?”

“khát”

“Vậy sao lúc nãy cô không uống chén nào hết?” hắn biết nhưng giả bộ hỏi.

“Đừng phiền nữa, bây giờ đi ăn uống, sau đó tìm khách sạn nghĩ ngơi, tối nay chúng ta đi tìm bảo vật.”

Độc Cô Bại Thiên biết điều liền bám theo sau nàng.

Đọc truyện chữ Full