DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2408

Cuối cùng một người nào đó trong đám đông đã can đảm đứng ra hỏi.

Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía anh, trong mắt họ đều lóe lên những nCôi sao nhỏ sáng lấp lánh.

“Tôi muốn trước mặt mọi người mà nhận lỗi, hôm nay tôi đã làm cho vợ tôi bực bội nên cô ấy nổi cơn tam bành với tôi. Tôi tự hỏi bản thân, tôi đã đối xử vô cùng tốt với cô ấy rồi, nhưng mà bây giờ tôi mới nhận ra rằng mình làm chưa đủ”

“Cố Gia Huy tôi thề trước mặt mọi người, sau này tôi sẽ đối xử tốt và chu đáo với vợ tôi hơn, luôn luôn cân nhắc đến suy nghĩ của vợ tôi. Tôi không phải muốn tạo ra hình tượng yêu vợ nào, tôi chỉ muốn mọi người giúp tôi làm chứng, những gì tôi đã nói với Hứa Minh Tâm thì chắc chắn sẽ nói được làm được”



“Nếu như tôi không làm được thì các người có thể phơi bày sự kém cỏi của tôi trước mặt mọi người, để tôi thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục”

“Đời này của Cố Gia Huy tôi thì tôi nguyện ý yêu Minh Tâm mười năm như một ngày, yêu cô ấy trọn đời trọn kiếp”

Anh nói ra từng câu từng chữ, lời nói mạnh mẽ vang vọng.

Lời hứa này không chỉ thấm vào đầu người qua đường, mà còn là từng chữ châu ngọc đập mạnh vào đầu của Hứa Minh Tâm.

“Em không muốn lời hứa phô trương của anh” Cô tức giận nói.

“Đây không phải là lời hứa, mà là cảm giác an toàn. Anh biết, sở dĩ lần này em nóng nảy với anh cũng là vì mất đi cảm giác an toàn. Nếu một người đàn ông không thể cho người phụ nữ của mình cảm giác an toàn thì anh thật sự thất bại”

Anh hạ giọng nói, âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.

Trái tim Hứa Minh Tâm run lên dữ dội khi cô nghe thấy điều này.

Cảm giác an toàn…

Tất cả những lời hứa bất quá cũng là vì muốn đổi được cảm giác an toàn.

Anh thề trước mặt mọi người, chỉ vì muốn trấn an cô.

Đôi mắt cô đỏ bừng, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Cố Gia Huy thấy như vậy thì lòng anh thắt lại, nhanh chóng đặt cô xuống.

“Anh đã nói gì sai sao?” Anh lo lắng hỏi, ánh mắt đầy đau lòng.

“Trong tương lai… anh không được phép không nghe điện thoại của em, cho dù anh có việc bận thì anh cũng phải nói với em trước một tiếng!”

“Được”

“Em không gửi tin nhắn báo cho anh cũng là lỗi của em, em cũng sẽ chủ động nhận lỗi của mình, nhưng mà… nhưng mà anh cũng có lỗi, anh phải sửa sail”

“Được, anh sẽ sửa lại”

“Được, em không tức giận nữa” Cô lau nước mắt.

Đọc truyện chữ Full