DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 782: Tiểu Bảo đút thức ăn cho bà kìa

Thấy một người phữ mặc một bộ sườn xám uyển chuyển đứng cạnh quản gia Viên, Lục Cảnh Lễ nuốt ực một cái nói: "Í? Mẹ, sao mẹ lại tới đây!"

"Bà ngoa...i!" Giang Mục Dã chào không rõ tiếng.

"Mẹ." Lục Đình Kiêu cũng gọi một tiếng, sau đó bảo người làm lấy thêm bát đũa.

Ninh Tịch đang bóc tôm cho Tiểu Bảo, thấy người tới cũng đứng dậy: "Lục phu nhân."

Nhan Như Ý thấy thức ăn trên mâm cơm, mắt hơi sững lại: "Mẹ mang... canh đến cho mấy đứa... các con đây là? Hôm nay là ngày gì à? Sao làm nhiều đồ ăn thế? Mục Dã cũng ở đây nữa..."

"À, không có gì, con giúp chị dâu chút chuyện, chị ấy làm vài món cảm ơn con ấy mà!"



Thấy Lục Cảnh Lễ gọi Ninh Tịch là chị dâu, Nhan Như Ý tất nhiên không vui nhưng nể tình Tiểu Bảo, bà cũng không mặt nặng mày nhẹ, chỉ nghi ngờ hỏi: "Cô ấy biết nấu ăn?"

"Mẹ nếm thử xem!" Lục Cảnh Lễ gắp một miếng thịt kho cà cho Nhan Như Ý.

Nhan Như Ý bị nhét một miếng cà, nhíu mày nói: "Thằng nhóc này, đây rõ ràng là món con đặt từ Hồng Quán mà?"

Lục Cảnh Lễ giật khóe miệng: "Mẹ cho con xin đi, cà này là cà con tự trồng trong vườn, Tiểu Bảo rửa, anh Hai thái rồi chị dâu con làm đấy! Đúng rồi, Mục Dã nó chẳng làm gì cả! Nó tới ăn chực!"

Nhan Như Ý nhìn Tiểu Bảo đang vùi đầu ăn như sóc còn không thèm ngẩng đầu lên, thật sự là rất thích mắt.

Người già thường thích nhìn lũ trẻ ăn nhiều, tất nhiên Nhan Như Ý cũng không phải là ngoại lệ, bà nhìn chăm chú không nỡ rời mắt.

Khi trước, bé con ăn cơm cũng chỉ ăn được vài hạt, sau cũng có thay đổi nhưng cũng chưa từng thấy nó ăn ngon như thế bao giờ.

Chẳng trách vừa đưa Tiểu Bảo về đây trông mập mạp ra hẳn...

Xem ra cô gái này cũng không phải quá vô dụng...

Ít nhất về khoản nấu nướng, để nấu được thế này nếu không học vài năm thì tuyệt đối không thể nấu ngon thế được.



Tuy chỉ một miếng cà thôi nhưng món ăn càng đơn giản thì càng thử thách người nấu, bà vừa nếm thử một miếng, liền cảm thấy không hề thua kém gì so với đầu bếp của Hồng Quán cả.

"Mẹ, mẹ muốn ăn cùng bọn con không?" Lục Cảnh Lễ hỏi.

"Mẹ ăn rồi, các con ăn đi!" Nhan Như Ý xoa đầu cháu trai đang vùi đầu vào ăn: "Tiểu Bảo, con ăn từ từ thôi! Cẩn thận không nghẹn đấy!"

Tiểu Bảo thấy bà nội cứ nhìn mình ăn, còn tưởng bà cũng muốn ăn thế nên cậu bé nhìn con tôm lớn cô Tiểu Tịch bóc bỏ vào bát cho mình, sau khi đấu tranh một hồi liền dùng đôi đũa nhỏ gắp lấy đưa lên miệng Nhan Như Ý.

Bà nội ăn đi~!

Nhan Như Ý giật mình vì được quan tâm, vội há miệng đón lấy: "Aiz ~ Cảm ơn cháu trai bảo bối của bà, ngon lắm..."

"Bà ngoại, tay bà cầm gì thế?" Giang Mục Dã tiện hỏi một câu.

Thần sắc Nhan Như Ý cứng đờ: "Không có gì, là canh sườn hầm với củ từ nhà bếp làm, bà mang cho mấy đứa một ít. Thấy mấy đứa chắc cũng không ăn được nữa nên để đó!"

Nhan Như Ý nhìn Tiểu Bảo một lúc, lại được Tiểu Bảo đút thêm mấy miếng, cũng xem như hài lòng rời đi.

Về kể với ông già Tiểu Bảo đút đồ ăn cho bà, chắc chắn ông ấy sẽ ghen tị chết!

Trên đường về, Nhan Như Ý có hơi thất thần.

Tối nay nhìn thấy Đình Kiêu, Cảnh Lễ, Tiểu Bảo còn cả Giang Mục Dã đều ở đó, cả nhà ngồi ăn vui vẻ trên bàn ăn, thật rất có không khí gia đình, Tiểu Bảo cũng hoàn toàn vui vẻ như những đứa trẻ bình thường khác.

Nào giống như trước đây, mỗi lần bà tới đều lạnh lẽo vắng vẻ, chẳng ấm cúng chút nào.

Mà tất cả những thay đổi này cơ hồ đều là vì cô gái kia...

Nói thật, nếu không phải chuyện của Tiểu Bảo năm ấy luôn đè nặng trong lòng, chỉ dựa vào việc cô ấy chăm sóc Tiểu Bảo tốt như vậy thôi, e là bà cũng...

Đọc truyện chữ Full