DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 502: Trẻ con có mẹ đều là bảo bối

Tiểu Bảo nhanh chóng cọ cọ vào trong lồng ngực Ninh Tịch không muốn rời, nhìn cô không dám chớp mắt, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi sẽ không thấy cô đâu nữa.

Ninh Tịch thấy vậy càng đau lòng, cô hôn lên hai má của bánh bao nhỏ: "Là cô Tiểu Tịch thật đây, không phải mơ đâu, là ba con đưa cô Tiểu Tịch tới đây thăm con đấy!"

Bánh bao nhỏ được hôn liền đỏ mặt, tất cả nỗi bất an trong lòng đều tiêu tán, bé con ngượng ngùng mím môi hôn lại Ninh Tịch một cái.

Ninh Tịch che mặt, hạnh phúc đến nỗi cảm thấy có khi có nhận được giải Oscar chắc cũng chỉ đến mức này thôi là cùng.

Nhìn vào cặp mắt biết nói của bánh bao nhỏ, Ninh Tịch lại muốn ở bên bánh bao nhỏ thêm một lúc nữa, nhưng cô biết lúc này ở ngoài vẫn còn rất nhiều người đang sốt ruột nên cô đành nói: "Bảo bối, con đói chưa? Cô đưa con đi ăn chút gì nhé?"

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.



"Đợi chút, để cô mặc quần áo cho con đã!" Ninh Tịch bế bánh bao nhỏ đi tới trước tủ quần áo, bắt đầu lựa quần áo cho cậu bé.

"Con muốn mặc bộ nào?"

Bánh bao nhỏ nhìn vào trong tủ quần áo, chỉ tay chọn chiếc hoodie hoạt hình mà Ninh Tịch đã mua cho bé lúc trước.

"Ôi, con nghĩ giống cô ghê!"

Sau khi giúp bánh bao nhỏ mặc đồ xong, Ninh Tịch lại bế bánh bao nhỏ ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy được ánh mắt của tất cả mọi người đang hướng về phía mình.

Đứa trẻ đêm qua còn nằm thoi thóp trên giường giờ lại mặc một bộ quần áo tươi sáng, được Ninh Tịch ôm trong lòng, con ngươi linh hoạt hơn không ít, như trở thành một người khác vậy.

Đám người làm trong nhà không kìm lòng được đồng loạt nghĩ đến một câu nói: Quả nhiên trẻ con có mẹ đều là bảo bối.

Thấy cháu nội bảo bối đã tỉnh dậy, lại sáng sủa như vậy vành mắt Nhan Như Ý đỏ lên: "Tiểu... Tiểu Bảo dậy rồi! Mau, mau qua đây ăn cơm! Lâu thế không ăn uống gì chắc con đói lắm rồi đúng không!"



Lục Sùng Sơn cũng hô hoán: "Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, ngồi xuống ăn cả đi!"

Trên bàn, Lục Sùng Sơn ngồi ghế chủ tọa, Lục Đình Kiêu ngồi phía bên tay trái ông, Lục Sùng Sơn vốn muốn để Tiểu Bảo ngồi xuống cạnh ông nhưng không được vì nhóc cứ ôm lấy cổ cô Tiểu Tịch mãi không chịu buông.

Cuối cùng, Lục Đình Kiêu vẫn phải kéo ghế bên cạnh anh ra để Ninh Tịch ngồi xuống bên cạnh, đối diện với Nhan Như Ý và Tần Mộc Phong.

Trên mâm cơm, trừ Ninh Tịch đang chăm chú đút cho Tiểu Bảo ăn ra, những người khác ai cũng đều có suy nghĩ riêng của mình.

Tất nhiên, chuyện mọi người quan tâm nhất chắc chắn là việc Tiểu Bảo rốt cuộc có phải thật sự muốn nói chuyện rồi không.

Sau cùng, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý không nhẫn nại được nữa.

"Tiểu Bảo à, con có còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?" Nhan Như Ý từ ái hỏi.

Tiểu Bảo đang chăm chú ăn cháo do Ninh Tịch bón, không trả lời.

Nhan Như Ý lại tiếp tục dò hỏi thân thiết: "Tiểu Bảo, có phải cháo ăn không ngon đúng không? Con bị ốm nên không thể ăn món nhiều dầu mỡ được, sau bà sẽ lại làm đồ ăn ngon cho con ăn nhé?"

"Thân thể con không được khỏe, ông xin nghỉ cho con rồi, mấy ngày này không cần phải đi học nữa!"

.....

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn liên tục nói chuyện với Tiểu Bảo cả nửa ngày, nhưng đối với những vấn đề bên ngoài thế này, Tiểu Bảo có hơi chậm chạp, chỉ trả lời vô cùng hờ hững, thậm chí còn có cảm giác cậu bé không hề nghe thấy vậy.

Tình huống này, giống như lại trở về như lúc trước...

Điều này khiến Nhan Như Ý lo lắng, bà còn chưa xác định được rốt cuộc có phải Tiểu Bảo đã thật sự nói chuyện hay chưa mà, sao giờ lại trở về như cũ thế này?

Đọc truyện chữ Full