DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 491: Nhẹ nhàng ôm bánh bao nhỏ vào lòng

Tần Mộc Phong bị quát thì sờ mũi một cái: "Nhưng giờ không có cách nào tốt hơn..."

Thật ra thì mở mồm ra nói cách này anh cũng rất đau khổ đó nha, phải đấu tranh nội tâm rất kịch liệt đó có được không hả?

Thân là một bác sĩ tâm lý mà còn phải dựa vào Ninh Tịch thế này, mặt mũi cũng sắp mất sạch rồi...

Thấy tình hình của Tiểu Bảo ngày càng nghiêm trọng, cha mẹ cũng bắt đầu lảo đảo không chịu nổi.

Lục Đình Kiêu khẽ rủa một tiếng, cuối cùng vẫn gọi điện cho Ninh Tịch: "Tiểu Tịch..."

"Lục Đình Kiêu! Tiểu Bảo sao rồi? Có khỏe không? Có nghiêm trọng không?" Ninh Tịch không chờ nổi mà hỏi một lèo.



Lục Đình Kiêu có chút khó nói: "Em... em vào đây đi... thôi, ở đó đi, tôi ra ngoài đón em!"

Cúp di động, Lục Đình Kiêu lập tức đi ra phía ngoài cửa.

Nhan Như Ý thấy Lục Đình Kiêu bỏ ra ngoài liền nóng nảy: "Đình Kiêu, Tiểu Bảo đã thế mà con còn muốn đi đâu?!". Bạn‎ có‎ biế𝘁‎ 𝘁𝙧ang‎ 𝘁𝙧uyện‎ ﹢‎ Т𝙧ùmТ𝙧uyện.𝑽n‎ ‎ ﹢

Lục Đình Kiêu không trả lời chỉ sải bước rời đi không quay đầu lại.

Lúc này Ninh Tịch đã xuống xe giờ đang đứng ở cừa đi qua đi lại, mắt cứ nhìn vào sân như thể muốn xuyên qua sân nhìn vào trong nhà.

Một hồi sau, cuối cùng cũng thấy Lục Đình Kiêu...

"Lục..."

Ninh Tịch còn chưa nói xong, Lục Đình Kiêu đã kéo tay cô vào nhà.

Ninh Tịch liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, không biết tình huống hiện tại như thế nào, có vẻ như tình trạng của Tiểu Bảo còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ...



Một cảm giác sợ hãi chưa từng có bắt đầu lan từ lòng bàn chân rồi thấm vào tận đáy lòng...

Vào giờ phút này, trong phòng Tiểu Bảo là một mảnh hỗn loạn.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.

Tất cả mọi người đều xoay người lại, ngay sau đó liền thấy được cô gái được Lục Đình Kiêu dắt theo.

Lục Sùng Sơn lập tức đổi sắc mặt: "Mày đem cô ta tới đây làm gì? Mày ngại tình trạng Tiểu Bảo còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao?"

Đối với Lục Sùng Sơn mà nói, sự tồn tại của Ninh Tịch còn kinh tởm hơn cả thầy cúng.

Thái độ Nhan Như Ý mặc dù có chút không vui nhưng cũng không có phản ứng kịch liệt như chồng, bây giờ bà đã mất hết tinh thần.

Lục Sùng Sơn thở hổn hển, giận dữ hét: "Bảo cô ta cút ra ngoài ngay lập tức cho tao!"

Lục Đình Kiêu nắm chặt tay Ninh Tịch, đang muốn mở miệng nói thì Ninh Tịch đột nhiên lắc đầu với anh rồi rút tay ra.

Không giống như dự đoán cô sẽ vỡ òa ngay tại chỗ như trong tưởng tượng, cô vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo nhìn Tiểu Bảo đang hấp hối trên giường bệnh, thậm chí cả tiếng thét giận dữ của Lục Sùng Sơn cũng không để ý, sau khi rút tay ra, cô đi thẳng về phía giường...

Rõ ràng chỉ là một cô gái có bề ngoài yếu đuối nhưng lúc này, ánh mắt của cô như thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, lạnh lẽo như băng.

Tất cả bác sĩ và người giúp việc cũng không tự chủ mà nhường đường cho cô mặc cho Lục Sùng Sơn đang gào thét đòi cản cô lại.

Lục Sùng Sơn thấy vậy thì càng tức giận: "Đứng lại! Cô muốn làm cái gì! Tôi nói mấy người không nghe sao? Ai cho cô ta vào đây!"

Lục Đình Kiêu đưa tay ra, cản lại Lục Sùng Sơn đang muốn đích thân xông lên phía trước.

Lúc này Ninh Tịch đã ngồi vào mép giường của Tiểu Bảo. Đầu tiên là cô nhanh chóng cởi áo khoác dính hơi lạnh trên người ra, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn trên người Tiểu Bảo ra cẩn thận ôm đứa bé đang sốt hừng hừng, cả người mềm nhũn vào lòng...

Đọc truyện chữ Full