DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 316: Tất cả đều là hàng thật!

Cô gái gọi là Phỉ Phỉ cẩn thận quan sát những viên đá quý kia, bởi vì bộ váy này được đính quá nhiều đá cho nên Phỉ Phỉ tốn rất nhiều thời gian.

Từng giây từng giây cứ trôi qua, tất cả mọi người đều nín thở đưa mắt nhìn, bao gồm cả Ninh Tịch vẫn đang mơ hồ.

Lúc nãy Ninh Tịch còn muốn nói rõ sự thật nhưng không kịp rồi, Phỉ Phỉ đã bắt đầu chuyên tâm giám định, nếu lúc này cô mở miệng thì sẽ khiến mọi người nghĩ rằng Ninh Tịch sợ chết nên mới bất đắc dĩ mà mở miệng, vì vậy Ninh Tịch chỉ có thể im lặng...

Sau một lúc khá lâu, Phỉ Phỉ cũng hít sâu một hơi ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi mọi người, đá quý khảm trên đây thực sự quá nhiều nên tôi không thể giám định từng viên một được, chỉ có thể tận lực xem được viên nào hay viên đó. Trước mắt thì những viên tôi vừa xem đều là hàng thật!"

Vừa dứt lời, không chỉ Ninh Tuyết Lạc là người đầu tiên đổi sắc mặt, mà tất cả mọi người ở đây đều ngây người hết rồi.

"Không... không thể nào..."



"Làm sao có thể!!! "

"Nhưng khả năng của Phỉ Phỉ thì tất cả mọi người đều biết, cô ấy cũng không nói sai, đây..."

Vốn còn đang chờ để làm bẽ mặt Ninh Tịch, thì giờ đây sắc mặt của Phương Nhã cũng như màu gan lợn: "Phỉ Phỉ! Chắc chắn cô nhìn lầm rồi! Sao có thể là thật! Rõ ràng đây chính là thủy tinh mà!"

Những người khác cũng sẽ không tin: "Phỉ Phỉ, cô nhìn kĩ lại một chút đi! Những viên đá quý này mới nhìn thấy thật rẻ tiền mà!"

"Đúng vậy, cô nhìn thêm chút nữa đi!"

"Mặc dù chúng tôi tin cô rất chuyên nghiệp, nhưng đây quả thật khó tin!"

Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Phỉ Phỉ chớp mắt một cái nói: "Nếu như là một viên thì tôi còn có thể nhìn nhầm, nhưng nhiều thế này thì chắc chắn tôi không thể nhìn nhầm tất cả chứ? Những đá quý này đều là đồ thật!"

Phỉ Phỉ đã nói đến mức này thì bọn họ không muốn tin cỡ nào đi nữa cũng phải tin.



Trong lúc nhất thời không còn ai phản đối nữa, nhất là những người vừa mới a dua theo Phương Nhã nói chiếc váy kia là hàng vỉa hè thì bây giờ đều trốn vào góc hết, không ho he một tiếng nào.

Ngay cả Ninh Tịch:"...!!!" - Dẫu cho cô là chủ nhân của chiếc váy này nhưng cô mới là người kinh hãi nhất đó.

Mỗi, một, viên, đều, là,hàng, thật?

Nói, là, bạn đưa, nên không đáng tiền?

Lục Đình Kiêu lại lừa cô! Ấy thế mà cô vẫn tin!!!

Lúc này Quan Tiểu Thất nhìn về phía Phương Nhã giễu cợt: "Ah, tôi nhớ là có người nói, nếu chiếc váy này là thật thì sẽ bò ra khỏi đây thì phải?"

Phương Nhã cứng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật thì sao? Bộ váy này nhất định là công ty đầu tư cho Ninh Tịch, cũng không phải của cô ta, thế này thì có gì mà hơn người!"

Nghe Phương Nhã nói vậy, những người vừa rồi không dám lên tiếng cũng lập tức nhỏ giọng phụ họa:

"Mắt nhìn quần áo của Ninh Tịch thấp kém như vậy, được công ty cho mượn cũng đúng thôi!"

"Đúng vậy, chúng ta cũng là nhìn không nổi nữa mới muốn giúp cô ấy mà!"

Phương Nhã thuận tay đem quần áo nhét vào lòng Ninh Tịch, thành khẩn nói: "Cho nên Ninh Tịch à, những bộ đồ này cô hãy nhận đi! Cái váy đó có quý thế nào cũng chỉ có thể nhìn một chút mà thôi, đâu phải trường hợp nào cũng mặc được!"

Váy dạ hội như này chỉ có khi đi nhận giải thưởng, hoặc tham gia những hoạt động quan trọng mới có thể mặc, Phương Nhã nói như vậy chả khác nào đang nguyền rủa cô cả đời không được nổi tiếng.

Ninh Tuyết Lạc tựa như là sợ cô muốn từ chối cho nên vờ thân thiện mở miệng: "Ninh Tịch, cô cứ nhận đi, lần trước hiểu lầm là do trợ lí của tôi hiện giờ những thứ này coi như là tôi đền bù cho cô vậy!"

Đọc truyện chữ Full