DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 303: Toàn là bẫy nhau

Ninh Tịch vội đến mức vò đầu bức tai, trong lúc vô thức liền vặt sạch lá của mấy khóm cây trong vườn, chỉ có một chốc mà đã có mấy cái cây trụi lủi cả lá.

“Tịch tiểu thư, cô uống nước ép đi!” Loan Loan ân cần bê một cốc nước đến, trên khay còn có mấy đĩa điểm tâm nho nhỏ.

“Cảm ơn nha~” Ninh Tịch ực một cái tu hết phân nửa cốc nước, sốt ruột hỏi: “Loan Loan, em hỏi giúp chị chưa? Sao quản gia mãi vẫn chưa quay lại vậy!!”

Loan Loan không biết lừa gạt người khác cho lắm, nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười, cố gắng bình tĩnh mà trấn an Ninh Tịch: “Tịch Tiểu thư, cô cố đợi thêm chút nữa đi! Chắc cũng nhanh thôi!”

“Được rồi…” Ninh Tịch đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại, quyết định đợi thêm năm phút nữa, nếu như Viên quản gia vẫn chưa quay lại, cô nhất định phải đi.

Không biết tại sao trong lòng cô càng lúc càng bất an thế này…



Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, năm phút này đối với cô mà nói quả thật như là ‘sống một ngày bằng một năm’.

Cuối cùng năm phút cũng hết.

Ninh Tịch lập tức đưa cái cốc trong tay cho Loan Loan: “Xin lỗi nha Loan Loan, chị còn có việc phải làm nên đi trước đây, phiền em nói với Viên quản gia hộ chị nhé!”

Vẻ mặt của Loan Loan lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến chắn đường không cho Ninh Tịch đi: “Tịch tiểu thư, cô ở lại đợi thêm một lát đi, đợi thêm một lát thôi mà!… Đợi thêm một lát nữa thôi…”

Ninh Tịch nhìn vẻ mặt của Loan Loan, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên nhanh nhẹn lách người vòng qua Loan Loan, cắm đầu bỏ chạy…

Nhưng mà, vừa mới vượt qua Loan Loan, còn chưa chạy được hai bước, một bóng dáng cao lớn đã đập vào mắt cô...

Fuck!

Quả nhiên là vậy mà…

Ninh Tịch đỡ trán nghiêng đầu nhìn Loan Loan, vẻ mặt đau khổ, không cách nào tin được nói: “Loan Loan thân yêu, ngay đến em cũng lừa chị ư?”



Cái gì mà “nhân gian vẫn có tình người” chứ, tất cả đều là mây bay, cô đã không còn cách nào tin tưởng vào cái thế giới toàn là bẫy rập này nữa rồi!

Loan Loan quả thực tự trách đến mức sắp khóc đến nơi, cô bé cúi gập người xin lỗi: “Tịch tiểu thư… em… em xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

Nhìn cô bé khóc lóc như "hoa lê dưới vũ" cơn giận của Ninh Tịch cũng xẹp mất tiêu, chỉ đành cứng rắn quay lại đối diện với Đại ma vương.

Ninh Tịch hít một hơi thật sâu: “Lục tổng… tôi… tôi” - đến lấy hành lí.

Một nửa câu sau còn chưa nói hết, Lục Đình Kiêu lạnh như băng vứt cho cô một câu “đi vào”, sau đó liền bước thẳng về phía ngôi biệt thự.

Ninh Tịch nhìn theo cái bóng lạnh lẽo như sắp đóng băng đến nơi, chỉ có một phản ứng duy nhất là chạy đi, chạy đi chạy đi. Nhưng có vẻ như Lục Đình Kiêu lại không hề lo lắng cô sẽ chạy mất, cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, vứt cho cô một câu rồi tự mình bước thẳng.

Kết quả cuối cùng là…

Quả nhiên Ninh Tịch đúng là không dám chạy…

Rối rắm mất nửa ngày cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo vào trong.

Sau lưng, lão quản gia và Loan Loan thở phào nhẹ nhõm vì đã họ đã thoát thân thành công.

Ninh Tịch nơm nớp lo sợ theo sau Đại ma vương.

Cô vô thức ngắm nghía ngôi nhà đã lâu không trở về này.

Phòng khách, hành lang, cầu thang, những đồ vật trang trí… rõ ràng tất cả đều vẫn như cũ, nhưng không biết tại sao lại mang đến cho cô cảm giác lạnh lùng xa lạ đến thế.

Lục Đình Kiêu im lặng bước đi, mãi cho tới khi đến trước cửa phòng cô, anh mở cửa ra sau đó liền đứng ở cửa đợi cô, dường như đã sớm biết mục đích của việc cô đến đây.

Đọc truyện chữ Full