DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 299: Bình chữa cháy cấp thần

Ninh Tịch: "Lục lão tiên sinh, cháu không có ý này, nếu ý của ngài là hi vọng cháu có thể ở bên cạnh Tiểu Bảo nhiều hơn, thật ra cháu có thể thường xuyên tới chơi với thân phận là một người bạn của Tiểu Bảo."

"Vậy là cô đang từ chối tôi?" Sắc mặt Lục Sùng Sơn u ám.

Cũng không biết có phải vì có Lục Đình Kiêu ở bên cạnh cô hay không, dưới sự uy áp đáng sợ như vậy của Lục lão gia tử, Ninh Tịch lại vẫn kiên định nói: "Vâng."

"Hỗn xược!" Dù sao Lục Sùng Sơn cũng là người luôn ở trên người khác, ông đã quen với việc tất cả mọi người đều phải nghe theo lời của ông, sao có thể chấp nhận được việc một nghệ sĩ nhỏ bé như cô dám làm trái lại ý của ông được, vậy nên ông liền nổi trận lôi đình.

Lục Đình Kiêu không nói gì, ung dung khoác tay lên lưng ghế Ninh Tịch, chỉ vậy thôi cũng đã đủ bày ra dáng vẻ của một người bảo hộ.



Khoảnh khắc hơi thở của Lục Đình Kiêu tiến sát lại, Ninh Tịch vốn đang căng cứng người vì căng thẳng lúc này không hiểu sao lại thả lỏng ra.

Trong bầu không khí giằng co căng thẳng, Tiểu hoàng tử chuyên đi bổ đao - Lục Cảnh Lễ rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Con nói ba chứ, logic của ba ở đâu vậy? Tiểu Tịch Tịch chỉ cần nói với anh con một tiếng YES - I - DO thôi thì cả Lục gia này đã là của cô ấy rồi, ngay đến việc làm chị dâu con cô ấy còn chẳng muốn, cô ấy sẽ để tâm tới chút tiền đó của ba chắc?"

Lục Sùng Sơn suýt nữa thì tức hộc máu, ông vỗ "bộp" một cái lên bàn: "Thằng thối thây này, mày muốn ép tao phải dùng tới gia pháp đúng không!"

"Thật là, lần nào nói không lại người ta cũng lôi gia pháp ra dọa..." Lục Cảnh Lễ yếu ớt càu nhàu.

Thấy hai thằng con đưa tay ra giúp người ngoài, Lục Sùng Sơn tức điên lên, khi cơn giận sắp không kiềm chế được nữa, ông bỗng cảm thấy một vật thể mềm mại vỗ lên lưng mình.

Ngoảnh lại ông liền thấy Tiểu Bảo bảo bối đang vỗ nhẹ lên lưng ông bằng bàn tay nhỏ bé của mình, như thể đang an ủi ông đừng tức giận, tránh hại đến thân thể.

Bình chữa cháy cấp thần đã ra tay thì còn có ngọn lửa nào là không dập được?

Lục Sùng Sơn bỗng thấy cả người thư thái, quả thật còn có tác dụng hơn cả ăn linh đan thần dược, mềm giọng nói: "Bé ngoan, con đang thương ông phải không?"



Lục Cảnh Lễ thấy thái độ dịu dàng vô cùng của cha mình với cháu trai liền cảm thấy hết sức chua xót: "Đệch, sao con chưa thấy ba nhẹ nhàng với con như thế bao giờ? Lúc nào cũng hung dữ với con cả! Tại sao trong cả cái nhà này địa vị của con lại thấp nhất? Rốt cuộc con có phải là con trai của ba không thế hả!"

Lục Sùng Sơn hừ một tiếng, tức giận nói: "Đợi khi nào mày kết hôn rồi cho tao thêm cháu gái cháu trai nữa thì hãy bàn tới chuyện địa vị với tao!"

Lục Cảnh Lễ hơ hơ cười: "Bái bai~ Thôi con vẫn cứ ở tầng thấp nhất cho xong!"

Cái giá để nâng cao địa vị cũng quá cao rồi.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.

Ninh Tịch vội lấy điện thoại trong túi ra, là Tiểu Đào gọi tới.

Cô vô tình lướt mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại mới phát hiện cô đã bị muộn nửa tiếng.

Ninh Tịch vội thấp giọng nghe điện thoại: "Alo, Tiểu Đào à..."

"Alo, chị Tịch à, sao chị vẫn chưa đến? Mọi người trong đoàn đã bắt đầu rồi, đạo diễn đang giục kìa! Em tới phòng tìm chị nhưng không có ai mở cửa cả! Chị đi đâu thế?"

"Ờ, chị có việc phải xử lí nên phải nán lại, giờ vẫn còn đang ở Đông Giao, giờ chạy qua đấy nhanh nhất cũng mất một tiếng nữa, em giúp chị giải thích với đạo diễn rồi xin lỗi hộ chị chút nhé!"

Sau khi dập diện thoại, Ninh Tịch chỉ có thể đứng dậy cáo từ: "Cảm ơn sự tiếp đãi của hai vị, hôm nay cháu còn việc phải làm, cháu xin phép về trước ạ."

Nói rồi, Ninh Tịch lưu luyến nhìn về phía bánh bao nhỏ ngồi ở đối diện.

Đọc truyện chữ Full