DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 297: Cuối cùng cũng ăn được cải trắng rồi

Ninh Tịch nào dám uống nước trong tay Đại ma vương ở trước mặt mọi người, cô kinh hãi đỡ lấy cốc nước, tu ừng ực.

Ninh Tịch có một thói quen xấu, chỉ cần cảm thấy căng thẳng cô sẽ không ngừng nhồi thức ăn vào dạ dày của mình.

Nhìn thấy thằng con mình và cô gái trước mặt có những hành động qua lại như vậy, thân làm mẹ như Lục lão phu nhân nào có chuyện không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là bà không dám tin, thằng con đầu gỗ nhà bà mà cũng biết đùa giỡn con gái nhà người ta thế đấy.

Cuối cùng bà cũng có cảm giác con heo bà vất vả nuôi dưỡng bao năm nay rốt cuộc cũng ăn được cải trắng rồi, chuyện này là sao nhỉ...

Lúc này, tay Lục Đình Kiêu vẫn chưa buông ra, hơn nữa còn mở bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô ra, viết lên tay cô một chữ "Tôi".

Sau khi nhận ra được chữ đấy, Ninh Tịch nhanh chóng hiểu được ý của Lục Đình Kiêu.

Đây là Đại ma vương đang bảo cô đừng nhận tội, cứ đẩy hết mọi trách nhiệm cho anh sao. Nhưng, như vậy hình như không tốt lắm?

Lúc Ninh Tịch đang do dự, Lục Đình Kiêu đã bắt đầu dùng ngón tay hơi thô ráp của mình gãi gãi lên chỗ mềm mại và mẫn cảm nhất trong lòng bàn tay cô.

Cảm xúc ái muội đó, quả thật như đang trực tiếp chạm vào tim cô vậy.

Ninh Tịch cũng không dám chần chừ thêm nữa, cô vội mở miệng nói theo ý của anh: "Tối qua Lục tổng bỗng gọi điện cho cháu nói gần đây tình trạng của Tiểu Bảo không được tốt lắm, mong cháu có thể ở bên thằng bé cho nó khuây khỏa, nên cháu liền chạy tới!!!"

Thấy Ninh Tịch nói vậy, hai ông bà bất mãn quay ra nhìn ông con nhà mình, sau đó ánh mắt nhìn Ninh Tịch rõ ràng cũng dịu đi rất nhiều.

Đặc biệt là Lục Sùng Sơn, ngay từ đầu ông đã có suy nghĩ cô gái này được con trai lớn của mình nuông chiều nên lớn gan, cố tình chống đối với ông. Sau khi biết tất cả đều là do thằng con mình tự quyết định, hơn nữa cô cũng không biết chuyện họ cấm cô gặp Tiểu Bảo, cơn tức giận bị xâm phạm quyền uy của ông nhanh chóng giảm đi rất nhiều.

Lục lão phu nhân để lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy", sau đó liền hỏi tới vấn đề mà bà quan tâm nhất: "Không biết cô Tịch đã đưa Tiểu Bảo đi đâu chơi cho nó giải tỏa tâm trạng nhỉ? Mà giải tỏa thế nào?"

Cư nhiên có thể khiến Tiểu Bảo nhà bà hôm trước còn hậm hực mà giờ đã cười vui vẻ như vậy, đã thế còn làm ra chuyện trước đây chưa từng có --- Tiểu Bảo hôn bọn họ.

Nếu có thể biết được bí quyết, vậy chẳng phải là ngày nào cũng có thể được cháu nội bảo bối hôn rồi sao?

Lục Sùng Sơn lập tức buông đũa xuống, trưng ra vẻ mặt hận không thể móc ngay ra quyển sổ ra để ghi lại.

Lục Cảnh Lễ thấy hai ông bà nhà mình có phản ứng như vậy, vẫn phải cố nhịn cười.

Thầm nghĩ kể cả hai người có biết cũng vô dụng thôi, vấn đề không phải ở chỗ là người ta đưa Tiểu bảo đi đâu, làm thế nào để giải tỏa tâm trạng? Mà chỉ vì cô ấy là "Ninh Tịch" thế thôi!

Đối diện với ánh mắt tha thiết của hai người, Ninh Tịch cũng không thể nói với hai người rằng cô đưa Tiểu Bảo đi đua xe, nói vậy chắc cô bị giết chắc luôn ấy chứ, thế nên đành ho nhẹ một tiếng, đáp: "Thật ra cũng không đi đâu, cháu chỉ lái xe đưa Tiểu Bảo đi chơi một vòng quanh thành phố thôi ạ."

Cô cũng không nói dối nhé.

Đúng là cô có lái xe đưa thằng bé đi hóng gió thật mà, chỉ là chiếc xe cô lái không phải xe bình thường, mà là xe đua chuyên nghiệp được xưng danh là "Cuồng nộ nửa đêm" thôi.

Sau khi hai người nghe thấy đáp án bình thường này, rõ ràng có tỏ ra hơi thất vọng.

Chỉ ra ngoài hóng gió thôi mà có thể khiến một đứa bé từ nhỏ đã không thích gần người như Tiểu Bảo chủ động hôn ông bà sao?

Đọc truyện chữ Full