DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng
Chương 215: Nối lại tình xưa

Sau khi Ninh Tịch đi rồi, Tô Diễn vẫn nhìn chằm chằm về hướng cửa phòng, trên gương mặt tràn đầy hoảng hốt pha lẫn ngờ vực.

Đứa bé đó rốt cuộc là ai?

Tại sao chỉ trong thoáng chốc thế mà gã lại cảm thấy những đường nét trên gương mặt của đứa trẻ đó lại giống Ninh Tịch đến thế?

Thậm chí gã còn liên tưởng tới đứa trẻ chết yểu 5 năm trước, nếu nó còn sống chắc cũng lớn như vậy.

Đáng chết! Anh ta đang nghĩ cái gì thế? Quả thật là điên rồi! Đứa trẻ đó đã chết từ 5 năm trước rồi.



Đúng thế…..chết rồi….. nhất định là nó đã chết rồi….. trong tình huống đó không thể có khả năng còn sống được…..

Thấy Tiểu Bảo vào không đến 5 giây thì Ninh Tịch liền đi ra, Lục Cảnh Lễ không nhịn được búng tay cái tách: Tiểu Bảo, con làm tốt lắm!

Ninh Tịch thấy vẻ mặt của Lục Đình Kiêu liền biết ngay anh đang định trách móc Tiểu Bảo, cho nên vội vàng biện hộ cho Tiểu Bảo: “Anh đừng trách Tiểu Bảo, một đứa bé như nó thì đâu biết gì! Hơn nữa Tiểu Bảo đâu có quấy rầy gì tôi đâu!”

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nói: “Cô chiều nó quá rồi đấy.”

Rõ ràng giọng điệu đầy trách cứ nhưng trên mặt lại chẳng có chút tức giận nào.

Giang Mục Dã đứng bên cạnh mắt mở trừng trừng chứng kiến cảnh Lục Đình Kiêu vừa nhìn thấy Ninh Tịch liền lập tức thu ngay cái vẻ áp suất thấp đó lại, thậm chí còn bày ra cái vẻ thắm thiết dịu dàng, quả thực lật mặt còn nhanh hơn lật sách, khiến anh ta hết cmn hồn --- Dối trá, quá dối trá!

“Ai bảo anh suốt ngày cứ làm dữ với Tiểu Bảo, tôi chỉ đang thay anh bù đắp cho Tiểu Bảo thôi!” Ninh Tịch vuốt vuốt mái tóc của Tiểu Bảo, trong mắt thoáng qua nét u ám khó phát hiện.



Bây giờ không đối tốt với Tiểu Bảo, sau này đâu còn cơ hội nữa.

Ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo dỗ dành một lúc thằng bé nhanh chóng ngủ say.

Lục Cảnh Lễ nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn nổi nữa mà mở miệng truy hỏi: “Tiểu Tịch Tịch, cô ôn lại kỉ niệm xưa với anh Diễn của cô là tính làm gì thế? Chắc không phải là định nối lại tình xưa với cái tên cặn bã đó chứ?”

Giang Mục Dã ngồi ở ghế lái phụ nghe thế "hừ" lạnh một tiếng: “Nối nối cái mông! Lúc nãy suýt nữa thì cháu cũng bị cô ta lừa, con nhóc này lại diễn Tiểu Bạch Hoa, không những thế... còn đặc biệt sử dụng thêm mỹ nhân kế nữa!”

Ninh Tịch nhướng mày: “Có tiến bộ đấy nhỉ, thế mà cũng bị ông nhìn ra à!”

Lục Đình Kiêu ngồi bên cạnh Ninh Tịch, sắc mặt có hơi lạnh đi.

||||| Truyện đề cử: |||||

Vừa rồi anh chỉ nhìn là biết thái độ của Ninh Tịch đối với Tô Diễn tuyệt đối không phải là thật lòng, điều khiến anh thật sự tức giận chính là --- Mỹ nhân kế... cô lại dùng mỹ nhân kế với người khác không phải là anh.

“Đúng rồi, tôi còn phải gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc cái đã!” Ninh Tịch còn đang ôm Tiểu Bảo cẩn thận dịch chuyển thằng bé rồi lôi điện thoại ra.

“Để tôi ôm cho.” Lục Đình Kiêu giúp cô ôm Tiểu Bảo.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Ninh Tuyết Lạc vang lên: “Ninh Tịch? Hừ, gọi điện cho tao làm cái gì? Muốn giễu võ giương oai à? Con đê tiện! Nhìn thấy tao thân bại danh liệt bây giờ mày vui lắm phải không, đắc ý lắm phải không? Tao nói cho mày biết, mày đừng có vội mà đắc ý! Mày tưởng ba mẹ và anh Diễn sẽ tin những lời vớ vẩn mày nói sao? Mày chẳng qua chỉ là một con nhà quê tưởng bám được vào.”

Đợi Ninh Tuyết Lạc mắng được một lúc rồi, Ninh Tịch mới chậm rãi mở miệng: “Cô Ninh... Để tôi nhắc cô một câu, bây giờ tôi đang để loa ngoài đó, hơn nữa Tô Diễn còn đang ở bên cạnh tôi đây nè ~~!”

Đọc truyện chữ Full