DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 22

CHƯƠNG 22: TRẮC PHI ẨN NHẪN

Các ngự y thấy Ôn Yến kích động như thế, đã vượt quá xa sự quan tâm giữa chị em bạn dâu, mọi người sợ nàng gặp chuyện không may, cũng khuyên Ôn Yến tới tấp: “Thôi, Vương phi trúng độc đã sâu, hơn nữa hậu sản xuất huyết, Đại La Thần Tiên cũng khó cứu, Vương phi Ninh An, hay là thôi đi.”

Ôn Yến lại cố ý ngăn ở trước mặt Vương gia Trí Viễn, nói: “Ta mặc kệ, tóm lại bệnh nhân còn chưa có tắt thở, ta sẽ không ngừng cứu chữa, ngài buông nàng ra, không được di chuyển nàng, nàng tuy là thê tử của ngài, nhưng cũng là bệnh nhân của ta, nàng không có từ bỏ, ta cũng không có từ bỏ, không có người nào có thể bức chúng ta từ bỏ.”

Nàng tự biết khí lực bản thân không lớn, nhưng lại vẫn mạnh mẽ theo Vương gia Trí Viễn đoạt Vương phi Trí Viễn, vốn tưởng rằng bất động, ai ngờ dưới tình thế cấp bách, khí lực của nàng lại lớn hơn rất nhiều so với bình thường, Vương gia Trí Viễn vậy mà nhẹ buông tay, Vương phi liền rơi ở trên tay nàng rồi.

Ôn Yến cố hết sức ôm Vương phi, đặt ở trên giường, tự tay nàng bắt mạch, xem con ngươi, còn có dấu hiệu sự sống, nàng không đồng ý cứ như vậy bỏ cuộc.

Vương gia Trí Viễn bị Ôn Yến cố chấp trấn giữ, hắn ngẩn người xem Ôn Yến hành động, tuy rằng hắn cảm thấy hết thảy đều là phí công, nhưng mà, cái loại chán ghét này chậm rãi biến mất, thay vào đó là một phần cảm động.

Hắn cảm tạ Ôn Yến, có thể không hề băn khoăn đi yêu quý Dĩnh Nhi.

Bát sâm lên đây, lại tiếp tục rót vào hoàng kì canh Linh Chi, lúc bắt đầu, chén thuốc theo khóe miệng Vương phi chảy ra, nhưng mà chậm rãi, từ từ trút đi vào một ít, cuối cùng, Vương phi Trí Viễn bị chén thuốc làm sặc một cái, vậy mà lại tỉnh lại.

Ôn Yến xụi lơ trên mặt đất, hai tay che mặt, thân mình run nhè nhẹ, rốt cục, đã tạm thời giữ được Vương phi lại.

Vương gia Trí Viễn và các ngự y đều sửng sốt, trên mặt Vương gia Trí Viễn lộ ra vẻ mừng như điên, sợ vẻ mừng như điên này quá mức rõ ràng, sẽ chọc ông trời ghen tị, hắn tự tay vuốt ve mặt Vương phi trắng bệch, đau khổ trong lòng mừng rỡ gọi một tiếng: “Dĩnh Nhi!”

Vương phi Trí Viễn chậm rãi mở to mắt, cả người khó chịu, quan trọng hơn, nàng nói không nên lời, thậm chí khí lực ngưng thần xem Vương gia Trí Viễn đều không có, chính là nhẹ nhàng nhìn một cái như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Vương gia Trí Viễn dùng tay run run dò xét hơi thở của nàng, hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hơi thở yếu ớt, nhưng mà, ngón tay còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp trong mũi nàng.

Ôn Yến biết tình huống không lạc quan, mất máu quá nhiều, thân trúng hai loại độc, hơn nữa sanh mổ, miệng vết thương làm không tốt, nhiễm trùng là chuyện có thể xảy ra. Đã nhiều ngày quan trọng, không thể lại ngăn huyệt vị, bằng không máu càng không thể lưu thông, thân thể cũng phục hồi chậm như cũ, vốn đã mất máu quá nhiều, nhưng không tái tạo được mới máu, chỉ sợ nguy hiểm đến bất cứ lúc nào.Vương gia Trí Viễn khàn giọng nói với Ôn Yến: “Đệ muội, cám ơn muội!”

Ôn Yến ngẩng đầu, đôi môi khẽ run lên, nàng thấy hy vọng trong mắt Vương gia Trí Viễn, trong lòng không đành lòng nói với hắn tình huống Vương phi trước mắt, nhưng mà, hắn có quyền cảm kích, tự bản thân mạnh mẽ cứu trở lại Vương phi, cuối cùng vẫn là cứu không được, chỉ sợ, Vương gia Trí Viễn hy vọng tan vỡ, đả kích còn lớn hơn so với trước đây nữa.

Nàng nói: “Vương phi còn chưa có qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.”

Một câu nói, nói ra hết thảy.

Vương gia Trí Viễn hiểu được, ngự y cũng hiểu được, trong lòng Vương phi cũng hiểu được.Cung nữ nâng Ôn Yến ra cửa chính Sơ Dương Điện, Tuyết quý phi tiến lên hỏi: “Sao rồi?”

Cung nữ cúi người nói: “Hồi quý phi, Vương phi tạm thời cứu trở về.”

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần sắc của Dương Bạch Phi có chút phức tạp, ánh mắt nàng dừng ở trên mặt Ôn Yến, mép tóc Ôn Yến thấm ướt, sắc mặt tái nhợt, tuy có cung nữ đỡ, nhưng mà hai chân vẫn có chút nhũn ra, đứng không vững.

Lúc này, Tống Vĩnh Kỳ sau khi đi lại bên này nhìn xem tình huống thì dẫn thị vệ tiến vào chính điện Sơ Dương Điện phục mệnh Hoàng đế, nhìn thấy Ôn Yến đi ra, hắn vội vã tiến lên hỏi: “Tình huống Hoàng tẩu như thế nào?”

Ôn Yến ngẩng đầu nhìn hắn, ngày thu hàn, trán của hắn lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi trên đường rất vội vàng, nàng biết hắn vì Vương phi tra ra hung thủ, mặc kệ Tống Vĩnh Kỳ lúc trước đối với nàng như thế nào, nhưng mà huynh đệ tình thâm làm nàng cảm động.

Nàng hắng giọng nói: “Vừa khôi phục bình thường, nhưng mà còn chưa có qua thời kỳ nguy hiểm.”

Cả trái tim của Tống Vĩnh Kỳ rơi xuống, ánh mắt hắn nhìn Ôn Yến thêm một phần ấm áp và tán thưởng, nói: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi trước nghỉ ngơi một chút, bổn vương còn muốn đi điều tra một chút, buổi tối lại dẫn các ngươi xuất cung.”

Ôn Yến ừ một tiếng, nàng ổn định tâm thần, một mình tiến lên hai bước, trước mặt bỗng tối sầm, cả người nghiêng về phía trước, Tống Vĩnh Kỳ nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy nàng trước khi nàng bổ nhào rơi xuống đất, gọi: “Dương Bạch Lan, Dương Bạch Lan, ngươi làm sao vậy?”

Lúc trước Bạch Lan bởi vì cảm xúc khẩn trương, bây giờ thả lỏng liền có chút mệt lả, nàng tự ổn định bộ pháp, lắc đầu, nói: “Ta không sao, đại khái không có ăn cái gì, đường máu thấp.”

Trong xoang mũi truyền đến mùi hương nam tính của hắn, loại mùi hương này làm nàng có một loại cảm giác quen thuộc, trí nhớ của nàng bất ngờ bay tới ngày đầu xuyên không tới đây, một hồi triền miên ái muội đùa giỡn trên giường lại tàn khốc lạnh lùng.

“Tiểu Chi…” Tống Vĩnh Kỳ đang muốn gọi tiểu Chi tiến vào, Dương Bạch Phi đã tiến lên một bước, đỡ Ôn Yến, dịu dàng nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Vương gia, để thiếp thân dìu tỷ tỷ đi nghỉ ngơi, Vương gia đi mau lên, thiếp thân nhất định sẽ chiếu cố tỷ tỷ.”

Mặt mày Tống Vĩnh Kỳ có chút ấm áp, nhìn chằm chằm Dương Bạch Lan nói: “Vất vả cho nàng, Bạch Phi , nàng dìu nàng ấy đến Thiên Điện nghỉ ngơi, sai người chuẩn bị chút đồ ăn nóng cho nàng ấy!”

Dương Bạch Phi vâng lời, nhu thuận biết chuyện mà nói: “Vâng, thiếp thân biết.”

Tay nàng ôm ở bên hông Ôn Yến, tay kia thì nắm giữ cánh tay của nàng, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, muội muội dìu tỷ đi nghỉ ngơi.”

Bây giờ Ôn Yến mỏi mệt đến cực điểm, đã không muốn để ý tới hiềm khích cùng Dương Bạch Phi , chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng: “Làm phiền muội muội rồi!”

“Tỷ tỷ mệt mỏi, không nên nói chuyện.” Dương Bạch Phi đỡ nàng, từng bước một đi đến Thiên Điện. Tự nhiên có cung nữ đi theo hầu hạ dọn dẹp, nhưng mà sau khi Dương Bạch Phi đỡ Ôn Yến vào phòng ở Thiên Điện, liền đuổi cung nhân đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.Nàng đóng cửa phòng lại, trở lại lãnh đạm đối diện giường Ôn Yến nói: “Ta lại không biết tỷ hiểu được y thuật.”

Ôn Yến nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đầu óc cũng không được an bình, nàng suy nghĩ có biện pháp gì cứu Vương phi, chợt nghe đến những lời này của Dương Bạch Phi , nàng sửng sốt một chút, lập tức lạnh nhạt nói: “Chuyện của ta, chẳng phải ngươi đều biết toàn bộ, đúng như ta luôn luôn không biết ngươi thì ra chán ghét ta như thế.”

Dương Bạch Phi không có lên tiếng nữa, trải qua hôm nay, nàng biết bản thân trừ bỏ Vương gia sủng ái ra, không còn chỗ dựa vào, như trong gia đình tầm thường, có phu quân sủng ái đó là tất cả, nhưng mà ở trong này, nơi này liên lụy đến nhiều người lắm, nhiều thế lực lắm, cả phu quân mình còn phải phụ thuộc, nàng làm sao có thể không cúi đầu? Nàng đã đối với vị tỷ tỷ này ăn nói khép nép lâu như vậy, không quan tâm chờ lâu thêm mấy ngày.

Nàng biết, từ đầu đến cuối nàng đều có thể đợi, bởi vì, nàng được Vương gia yêu.

Hoàng hậu cuối cùng không có thể che chở nàng ta cả đời!

Ôn Yến thấy nàng ta không nói chuyện, nàng cũng lười phải nói chuyện, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, trước kia từng theo một giáo sư trung y, học qua một ít trung y, dược thảo giải độc nàng biết không ít, nhưng mà, không biết Vương phi đến cùng trúng độc gì, rất khó đúng bệnh hốt thuốc. Trừ phi, có một loại thuốc Đông y có thể giải được bách độc, bằng không, đi tìm lung tung, cho dù cuối cùng tìm được, Vương phi cũng đợi không được rồi.”Kỳ thực…” Dương Bạch Phi trầm mặc một hồi, lại chậm rãi nói: “Ta đối với ngươi cũng không có địch ý, chính là ông trời khiến chúng ta yêu cùng một nam nhân, chúng ta bất đắc dĩ, chỉ có thể là địch.”

“Ta đối với Tống Vĩnh Kỳ đã mất cảm tình, ngươi yêu hắn không sao cả, chỉ là ngươi đừng đến quấy rầy cuộc sống của ta, nơi khác làm ta khó xử, ta tự nhiên sẽ không tìm ngươi phiền toái.” Ôn Yến có chút lo lắng nói, bản thân rời đi tới nơi xa lạ này, đã làm nàng khó chịu không thôi, thực không nghĩ ở giữa ân oán của Dương Bạch Lanvà Dương Bạch Phi , ân oán đó càng liên lụy đến cảm tình, để cho người đau đầu.

Nữ nhân, có đôi khi vì tình yêu, có thể không từ thủ đoạn, nàng sợ nữ nhân điên cuồng chấp nhất như vậy.

Dương Bạch Phi cười lạnh một tiếng: “Tỷ tỷ khi nào thì trở nên dối trá như thế? Cả cảm tình của mình cũng không dám thừa nhận rồi hả? Từ nhỏ tỷ liền yêu Vương gia, đây là chuyện mọi người đều biết, bằng không, tỷ cũng sẽ không thể trăm phương nghìn kế phải gả vào vương phủ, lại càng không bởi vì Vương gia mà làm khó dễ ta khắp nơi, khiến cho ta khó xử.” Tuy rằng nói muốn chịu đựng, nhưng mà nghe Ôn Yến nói những lời này, nàng vẫn thiếu kiên nhẫn muốn châm chọc nàng ấy vài câu.

Tuy nhiên, những cái gọi là làm khó dễ đều bởi vì chính mình thiết kế bẫy rập khắp nơi, Dương Bạch Lan người này có một chỗ tốt, thì sẽ không tính toán, mưu trí, khôn ngoan, trực lai trực vãng, cho dù có tức, cũng sẽ trực tiếp phát ra, sẽ không giấu ở đáy lòng, nhưng mà phương thức làm người xử sự như vậy, dễ dàng đắc tội với người nhất, cũng khó đắc nhân tâm nhất.

Ôn Yến không muốn lại quan tâm nàng, chỉ lãnh đạm nói một câu: “Có tin hay không là tùy ngươi.”

Dương Bạch Phi ngừng đề tài, nàng ta nằm ở trên giường quý phi, kéo đến một cái chăn gấm bao trùm thân thể của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay trận phong ba này, quả thực cũng làm nàng ta sợ, hóa ra, sinh mệnh nữ nhân mong manh như vậy, sau khi sinh sản, vì bản thân yêu phu quân sinh hài tử, cũng sẽ vứt bỏ tính mệnh. Mà càng làm cho nàng ta cảm thấy lo lắng trùng trùng, vương phủ Trí Viễn này hài hòa như thế, vậy mà cũng có chuyện hạ độc như vậy xuất hiện.

Vương phi Trí Viễn không tranh sự đời, nhưng mà, cuối cùng lại có khả năng vứt bỏ tánh mạng, cho nên, cho dù ngươi không khi dễ người, cho dù ngươi không đi tranh, người ta cũng chưa chắc sẽ buông tha ngươi.

Giờ khắc này, trong lòng Dương Bạch Lan chắc chắn nàng vô luận là trước mắt hay là sau này, nàng cũng không muốn bị người hạ độc hãm hại, nàng muốn đánh đòn phủ đầu, đầu tiên ở trong vương phủ trổ hết tài năng, trở thành người đứng đầu vương phủ, ổn định vị trí bản thân, ngày sau mới không bị người khi dễ, mới có thể có ngày lành.

Ôn Yến nghỉ ngơi một hồi, lại đứng lên ăn chút gì, sau đó liền đi thẳng đến Thái Y Viện.

Các ngự y còn chưa có dùng cơm, cũng chẳng quan tâm dùng cơm, tất cả mọi người lật xem y thư, Hoàng đế ra lệnh, muốn hôm nay Thái Y Viện chẩn đoán ra Vương phi trúng độc gì, chuẩn đúng bệnh hốt thuốc giải độc.

Viện phán đại nhân thấy Ôn Yến đi đến, vội vàng đứng dậy đón chào, Ôn Yến vì một chuyện Vương phi sanh mổ ở Thái Y Viện nhấc lên không ít sóng gió, viện phán là kẻ khiêm tốn yêu tài người, thưởng thức người có bản lĩnh, cho nên đối với Ôn Yến liền thêm vài phần kính trọng.

“Tham kiến Vương phi Ninh An!” Viện phán dẫn người hành lễ.

Đọc truyện chữ Full