DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngục
Chương 1502: Sáng tạo vũ trụ (thượng)

Người có thể thuấn di ở bên trong Đại Hỗn Độn lĩnh vực, tối thiểu cũng phải là cường giả đỉnh cấp mới được. Lẽ ra, trong quá trình thuấn di, đối thủ hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của ngươi, phải đợi đến ngươi tái hiện thân hình, mới có thể phát động công kích, cho nên, kỹ năng thuấn di này có thể hiểu được là một thần thông vô địch cực kỳ ngắn ngủi, cũng là có thể được.

Nhưng một chiêu này, ở trước mặt Tiểu Hắc hình như là hoàn toàn không dùng được, rống!

Tiểu Hắc gầm thét một tiếng, vung tay lên, thế nhưng ở trong Hỗn Độn hư không hung hăng đem Thống soái Ma tộc đánh bay ra ngoài.

Quá trình thuấn di cũng có thể bị phá tan, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Vù vù hô!

Thống soái của Ma tộc thật giống như một quả cầu bằng thịt, liên tục quay cuồng trong hư không, cũng không biết có bị thương không, nhưng không nghi ngờ chút nào, đơn đả độc đấu hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Hắc.

Thật vất vả mới ổn định được thân hình, hắn cũng bị đánh bay ra xa mấy vạn dặm, khoảng cách cũng tương đối tiếp cận với Ngọc Thanh bên này.

- Nạp Nặc, ngươi quả nhiên phản bội Thánh tộc phải không?

Thống soái của Ma tộc thế nhưng vừa quay đầu, hướng về phía Ngọc Thanh hỏi một câu như vậy. Rất hiển nhiên, hắn còn có thể nhận ra, Ngọc Thanh đã từng là một vị Thống soái của Ma tộc, lẽ ra, Tiên Linh vũ trụ này hẳn là do hắn chịu trách nhiệm phá hủy.

Trong lòng Tô Triệt cười một tiếng: tên thật ở Ma tộc của Ngọc Thanh tên là Nạp Nặc, nghe có cảm giác là lạ. Ngọc Thanh cũng là mỉm cười trả lời:

- Muốn ta giúp ngươi đối phó hắn sao? Cũng không phải không thể, nhưng Nạp Ốc ngươi, không có tư cách chỉ trích ta.

Lời còn chưa dứt, Ngọc Thanh phi đến phụ cận Thống soái của Ma tộc, hai người cách xa nhau bất quá chỉ vạn trượng, xem ra giống như là muốn cùng hắn hiệp lực đối kháng cái cự vật rất to lớn như Tiểu Hắc này.

Thống soái của Ma tộc dĩ nhiên sẽ không phớt lờ, cũng là tràn ngập đề phòng với Ngọc Thanh. Một tên phản đồ, làm sao có thể tín nhiệm hắn!

Quả nhiên, Ngọc Thanh thật sự là động thủ với hắn.

Hô!

Thậm chí cũng không thay đổi tư thế đứng yên, hay tay Ngọc Thanh vẫn khoanh lại.

Liền có một cổ năng lượng khí lưu màu nâu tím tuôn ra, trong một phần ngàn vạn cái phút chốc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai liền hút lấy Thống soái của Ma tộc kia càn quét ở bên trong.

Ngay cả Thống soái Ma tộc kia đã sớm có đề phòng, nhưng vẫn là đoán sai thực lực của Ngọc Thanh hôm nay, hoàn toàn không nghĩ tới, hắn thế nhưng trở nên mạnh mẽ hung hãn như thế. Vượt xa dự đoán cùng tưởng tượng của mình.

- Nạp Nặc, ngươi muốn làm gì?

Thống soái Ma tộc lập tức lên tiếng hô to, loại năng lượng kỳ dị màu nâu tím này bao phủ mình bên trong mặc dù còn không có dính vào người, lại làm cho sâu trong nội tâm của hắn chợt phát ra cảm giác sợ hãi một loại không giải thích được.

Tựa hồ, loại năng lượng này có thể dễ dàng giết chết Đấu Sĩ Thánh tộc.

- Không có gì.

Ngọc Thanh cười nhạt bình thản nói:

- Cho ngươi biết một chút về sự thay đổi của ta, ngươi liền sẽ biết, tại sao ta lại lựa chọn phản bội chủng tộc của mình.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh...

Mặc cho Thống soái Ma tộc bộc phát cường lực thần thông của Ma tộc như thế nào, nhưng vẫn không thể ngăn cản năng lượng kỳ dị màu nâu tím không gì cản nổi thẩm thấu vào bên trong, từng tia từng tia quấn quanh người hắn.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ...

Âm thanh hủ thực cổ quái lập tức vang lên.

- A ... A ...

Âm thanh kêu thảm thiết của Thống soái Ma tộc cũng vang lên theo, hắn liều mạng phóng ma lực ra ngoài, muốn đem những năng lượng hủ thực này bài xuất ra bên ngoài cơ thể, đáng sợ chính là, những năng lượng này một khi tiếp xúc đến Khởi Nguyên Ma Lực thuần chánh nhất. Ngược lại giống như tưới dầu lên lửa vậy, thoáng cái cháy bùng lên, đem cả người hắn từ trong ra ngoài, đốt hoàn toàn.

Vù vù vù vù . ..

Ở bên trong ngọn lửa màu tím, Thống soái Ma tộc khàn giọng kêu thảm thiết, tu vi sâu không lường được toàn bộ đều vô dụng. Thế nhưng giống như người bình thường ở Phàm Gian gặp phải lửa cháy vậy, ngoại trừ kêu thảm thiết cùng giãy dụa, lại không có biện pháp đối với ngọn lửa đoạt mệnh đang bao phủ tự thân.

- Ngươi nhìn đi.

Ngọc Thanh cũng là không nhanh không chậm cười nói:

- Có lực lượng như thế, ở trong Hỗn Độn này. Ta cần gì phải phục vụ cho bất luận kẻ nào, cần gì tuân theo bất luận sự ra lệnh của kẻ nào, cần gì chịu ước thúc của chủng tộc?

- Nạp Ốc, ngươi hiện tại hẳn là hiểu được, ta vì sao phải phản bội Khởi Nguyên Ma Tộc đi?

Bên trong ngọn lửa hừng hực, Thống soái Ma tộc tên là Nạp Ốc khàn giọng hô:

- Nạp Nặc, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất của Thánh tộc, cuối cùng không tránh được vận mệnh hoàn toàn bị hủy diệt!

- Trừng phạt?

Ngọc Thanh cười nói:

- Ta đã bất tử bất diệt, cùng thọ với Hỗn Độn, người phương nào có thể diệt ta, người phương nào còn có tư cách trừng phạt ta?

A!

Chậm rãi giơ tay phải lên, làm ra một động tác bóp tắt.

Thình thịch!

Đường đường là Thống soái Ma tộc, dưới một động tác nho nhỏ này, cả người hóa thành bụi bay, bị ngọn lửa màu tím xám tro kia hoàn toàn đốt cháy thành vô hình.

- Nạp Ốc Thống soái đã chết?

Ma tộc tướng lãnh cùng bọn quân sĩ phân bố ở phạm vi quanh mình vài chục vạn, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ngây dại, hoàn toàn không nghĩ tới, chiến tranh chân chính hủy diệt còn chưa có bắt đầu, Thống soái lĩnh quân lại dễ dàng bị người ta giết chết như thế. Bọn họ đều có thể cảm giác, đây mới thực là mất đi, chân chính tiêu vong, Nạp Ốc Thống soái hoàn toàn biến mất, mà không phải ý nghĩa chết đi bình thường. Cho dù là một người bình thường ở Khởi Nguyên Ma Tộc, cũng rất khó khăn bị chân chính giết chết, hơn một vạn Ma tộc quân sĩ vừa mới bị Tiểu Hắc nuốt chửng, tất cả đều chuyển thành thành phần dinh dưỡng, bị chết triệt để; Mà hiện tại, Nạp Ốc Thống soái của quân đoàn hủy diệt này, lại bị chết sạch sẽ.

Quần ma không đầu, nhiệm vụ hủy diệt lần này thi hành như thế nào a?

Tuy nói, còn sẽ có Ma tộc tướng lãnh cấp bậc cao nhất nào đó đứng ra thống lĩnh toàn quân, nhưng vô luận là người nào, cũng không có tư cách chỉ huy một cuộc chiến tranh hủy diệt vũ trụ.

Ngọc Thanh chậm rãi xoay người, gửi tâm niệm cho Tô Triệt:

- Sở dĩ ta còn chưa đi, ở chỗ này chờ hơn một tỷ năm, cũng không phải là vì cứu vớt cái vũ trụ này, bởi vì nó, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuộc về ta ... Ta là vì đền bù trong những năm kia, đã gây ra các loại âm mưu trên người của ngươi, các loại tính toán, cùng với chút ít thương tổn ta đã từng tạo thành cho ngươi mà ngươi đã sớm quên mất ...

Hắn tăng thêm giọng nói, nghiêm nghị hỏi:

- Tô sư đệ, hôm nay, ta giúp ngươi hóa giải nguy cơ trước mắt, ngươi còn có thể chân chính nhận thức vị sư huynh như ta không?

- Nhất định.

Tô Triệt mỉm cười gật đầu:

- Đợi đến tương lai, sư huynh đệ chúng ta còn có thể thường xuyên rong chơi, đi tới vũ trụ thế giới của đối phương làm khách. Như vậy, vũ trụ thế giới của chúng ta nên có khoảng cách gần một chút.

Đọc truyện chữ Full