DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 483: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Hết cách, Trần Thiên Minh đành hôn phớt lên môi tiểu Hồng một cái.
"Ân"
tiểu Hồng rên nhẹ rồi ôm chặt lấy cổ hắn, cuồng nhiệt hôn trả lại.




Bị tiểu Hồng kích thích, Trần Thiên Minh dần cảm thấy càng lúc càng khó kìm nén, tay dần dần đặt lên bộ ngực của tiểu Hồng nhẹ nhàng xoa nắn. Hình như ngực nàng lớn hơn so với lần trước, hiện tại hắn có thể úp trọn bàn tay vào ngực nàng mà vẫn chưa hết, càng sờ càng thấy mềm mại, co dãn, lúc này Trần Thiên Minh chỉ muốn thời gian trôi thật chậm lại, không muốn rời tay khỏi ngực của tiểu Hồng.


"A"
bị hắn không ngừng kích thích, tiểu Hồng không thể kìm được rên lên. Nghe tiếng rên của tiểu Hồng, Trần Thiên Minh nhất thời bừng tỉnh, trời ạ, sao lại có thể làm thế này, không thể được, Hoàng Lăng có thể trở lại bất cứ lúc nào. Nghĩ vậy hắn liền đỡ tiểu Hồng ngồi dậy ngay ngắn trên ghế sopha.


Đã thỏa mãn, tiểu Hồng cũng đỏ mặt, chỉnh đốn lại tư thế một chút, sau đó liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh nói nhỏ
"Thầy, cảm ơn anh"
"Em ngồi xuống đi, đừng để Hoàng Lăng nhìn thấy, không hay"
Trần Thiên Minh nói
"Vâng"
tiểu Hồng đáp nhẹ rồi nhích mông ra xa Trần Thiên Minh một chút


Chỉ lát sau, Hoàng Lăng quay trở lại, nhìn thấy tiểu Hồng không nhân cơ hội mình vắng mặt mà ôm lấy tay Trần Thiên Minh nên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lại thấy khuôn mặt của tiểu Hồng vẫn đang đỏ bừng bừng vì thế tò mò hỏi
"Tiểu Hồng, cậu vừa làm gì với thầy vậy"
"Không, không làm gì"


tiểu Hồng cúi đầu nói. Vừa rồi, Trần Thiên Minh không chỉ hôn nàng lại còn sờ nắn làm nàng có cảm giác lâng lâng sung sướng kèm theo chút e thẹn đến tận bây giờ, vì vậy nên khi Hoàng Lăng hỏi, nàng cũng có điểm chột dạ, bất quá nàng sẽ không tiết lộ cho Hoàng Lăng, có chết cũng không nói.


"Không làm gì, tớ không tin, thầy, thầy nói cho em biết đi"


Hoàng Lăng vẻ không tin quay sang Trần Thiên Minh hỏi tiếp. Ở đây chỉ có hắn và tiểu Hồng, mà tiểu Hồng lúc này sắc mặt rất kỳ lạ, lại không chịu nói vậy chỉ có cách hỏi Trần Thiên Minh thôi, bất quá nàng cũng không ngờ rằng nàng chỉ vừa đi WC một chút, ở đây đã xảy ra một màn âu yếm nồng nàn.


"Tôi vừa nói tiểu Hồng ngồi tránh xa một chút, không cần phải ôm lấy tay như vậy, để người khác nhìn thấy sẽ không hay"
Trần Thiên Minh tỏ ra nghiêm nghị nói với Hoàng Lăng.
"Không ôm thì không ôm, nhưng nếu cậu ta lại ôm tay của thầy nữa thì em cũng làm như vậy"


Hoàng Lăng chỉ vào tiểu Hồng nói với Trần Thiên Minh. Dù sao cũng không thể chịu thua tiểu Hồng được, bản thân mình hiện tại đang được Trần Thiên Minh bảo vệ, dù sao thời gian tiếp xúc với hắn cũng nhiều hơn so với tiểu Hồng, sau này thiếu gì cơ hội.


Trần Thiên Minh tựa vào ghế sopha điều hòa hơi thở, hắn muốn nhân lúc này mà giúp đầu óc thanh tịnh lại, đặc biệt là đè nén dục hỏa trong lòng cũng như tên tiểu đệ bất trị bên dưới, nếu không để người khác nhìn thấy thì thật là mất mặt.


Gần đến 2h, Trần Thiên Minh liền gọi tiểu Ngũ chuẩn bị xe đưa mọi người về trường. Sau đó Trần Thiên Minh ba chân bốn cẳng phóng tới công ty của Hoàng Na vì thời gian này vẫn là lúc nghỉ trưa ở công ty, hắn vẫn tranh thủ được một chút để gặp gỡ tiểu Mị, dù sao đến 2h30 thì công ty mới làm việc buổi chiều.


Trần Thiên Minh đứng ở trong phòng giám sát, mắt dán vào màn hình camera để chờ tìm tung tích của tiểu Mị, cũng bởi vì thời gian này, tiểu Mị hình như cũng muốn gặp Trần Thiên Minh nên nàng thường chờ cho bọn tiểu Văn ăn uống xong xuôi, đi vào phòng nghỉ rồi mới đi sang phòng uống nước. Nàng hẳn cũng đoán biết được Trần Thiên Minh vẫn theo dõi trên hệ thống giám sát, vì thế nên mỗi khi nàng đi lấy nước uống đều gặp hắn.


Hôm nay cũng thế, tiểu Mị chờ đồng nghiệp đi vào gian trong nghỉ ngơi mới cầm cốc chậm rãi đi sang gian uống nước, hình như nàng đang lo nghĩ một vấn đề gì đó.


Thấy tiểu Mị đi ra, mắt Trần Thiên Minh sáng lên, hắn vội vàng đi ra ngoài, tiến tới gian uống nước, hiện tại quan hệ của hắn với tiểu Mị đã tiến triển rất tốt, vì thế hắn cũng không cần phải mượn cốc của Ngô Tổ Kiệt để lấy cớ sang gặp nàng nữa.
"Tiểu Mị, là em à"


Trần Thiên Minh thấy tiểu Mị đứng trong phòng uống nước nên tủm tỉm cười hỏi.


Ai, còn hai ngày nữa, nhiệm vụ bảo vệ của hắn cũng sẽ hoàn thành, lúc đó hắn không thể gặp tiểu Mị ở chỗ này được nữa, bất quá, với quan hệ giữa hai người hiện tại, hắn có thể hẹn gặp nàng một chỗ khác, thậm chí, nếu có cơ hội sẽ cùng nàng vận động trên giường.


"Đúng vậy, Minh ca, thật là ngẫu nhiên a"
tiểu Mị đã quen thuộc với Trần Thiên Minh nên không gọi hắn là Trần tiên sinh nữa mà những lúc không có người xung quanh thì gọi hắn là Minh Ca.


Hiện tại, nàng cũng biết rất khó có cơ hội hạ thủ Hoàng Na, vì vậy cần phải quyến rũ Trần Thiên Minh, nhân cơ hội đó mà thực hiện kế hoạch của mình. Chỉ cần Trần Thiên Minh say mê mình, nhất định sẽ có cơ hội để hạ thủ cả Hoàng Na lẫn Trần Thiên Minh, vậy là một công đôi việc.


"Đúng vậy, thật là tình cờ, dường như chúng ta có duyên với nhau, thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, em nói có đúng không tiểu Mị"
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Cái gì hữu duyên, cái gì thiên lý, Minh ca, anh thật là bẻm mép, chỉ được cái gạt người"


tiểu Mị duyên dáng cười. Hiện tại đúng là bề mặt nàng đang cười nhưng bên trong lại bới tổ tông 18 đời Trần Thiên Minh lên mà hỏi thăm.
"Ha ha, cũng không khác nhau nhiều"
Trần Thiên Minh gãi đầu cười.
tiểu Mị giả vờ giận dữ, liếc mắt nhìn hắn nói


"Minh ca, chắc chắn là anh gạt em, em xem trong Tivi rồi, nhất định là anh theo dõi trong hệ thống giám sát, nếu không làm gì có chuyện mỗi lần em đi uống nước đều tình cờ gặp anh thế này"
nói xong tiểu Mị còn lộ ra bộ dáng không tin hắn.
"Em thật là thông minh, không dấu em, đúng là bên trong kia có hệ thống giám sát"


Trần Thiên Minh gật đầu vuốt mông ngựa.
Kỳ thực hệ thống quản chế này, bọn người trong công ty đều biết, vì thế nên cũng không nên giấu giếm tiểu Mị, nếu không khi nàng biết sự thật lại nói hắn chuyên môn lừa gạt người khác, phụ nữ chính là hận nhất những kẻ lừa dối mà.


"Vậy, chúng ta ở trong này, hệ thống giám sát kia có thấy không"
tiểu Mị đỏ mặt hỏi, dường như nàng sợ người khác thấy nàng cùng Trần Thiên Minh ở chỗ này sẽ nói không hay.


"Không thấy được, hệ thống giám sát chỉ đặt ở phòng làm việc, cửa ra vào thôi. Những chỗ khác như phòng uống nước, phòng nghỉ, phòng vệ sinh thì không có"
Trần Thiên Minh lắc đầu nói.


Hắn dù sao cũng phải giữ gìn danh tiếng cho mình và tiểu Mị, nếu ở đây có hệ thống camera, hắn tuyệt sẽ không tán gái chỗ này, lỡ đâu Hoàng Na thấy lại chì trích hắn là không làm việc đàng hoàng.


"Không thấy là tốt, nếu không có người thấy chúng ta nói chuyện ở đây thế này thì thật là xấu hổ"
tiểu Mị e lệ nói, bên trong lại ngầm suy tính.
Trần Thiên Minh cho rằng tiểu Mị sợ người thấy bản thân đang hẹn hò với mình nên cười cười nói


"Em yên tâm, không có ai chứng kiến đâu, người trong công ty đều đã đi nghỉ cả rồi, người ngoài công ty muốn xông vào, hệ thống báo động nhất định sẽ phát tín hiệu ngay"
"Bên ngoài còn có hệ thống báo động sao?"


tiểu Mị trong lòng không khỏi hồi hộp hỏi, không ngờ chỗ làm việc của Hoàng Na lại phòng bị cẩn mật như vậy. Cũng may hiện tại bọn ta không hành động lỗ mãng, nếu không nhất định lại bị một lần hao binh tổn tướng mà không được việc. Hắc hắc, Trần Thiên Minh này thật là dễ xỏ mũi, chỉ cần tỏ ra có tình cảm với hắn một chút là đã moi được rất nhiều thông tin có giá trị.


"Đúng vậy, chỉ cần chạm nhẹ là có báo động liền, vì thế nên cũng không cần phải có người theo dõi camera, anh chỉ yêu cầu canh giữ thật tốt cửa ra vào chỗ Hoàng đổng làm việc, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì được"


Trần Thiên Minh gật đầu khẳng định. Hắn thực sự muốn tỏ ra là một con người thật thà trước mặt tiểu Mị, ngoài ra cũng chứng tỏ mình là một người làm việc có hiệu quả, có thể tiểu Mị mới càng tin tưởng, càng thích mình hơn.
"Ồ, vậy các anh cũng thật là cẩn thận, chắc là rất vất vả bố trí"


tiểu Mị ôn nhu nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Không vất vả"
Trần Thiên Minh lắc đầu nói, đây chính là hắn nói sự thật, khi không có địch nhân tới, hắn bình thường chỉ đi dạo xung quanh, lại còn thừa thời gian mà tán gái, mấy ngày này thật là nhàn hạ mà.
tiểu Mị đột nhiên nhíu mày hỏi nhỏ


"Minh ca, nhiệm vụ bảo vệ cho Hoàng đổng của anh kéo dài đến khi nào?"
"Có vấn đề gì sao"
Trần Thiên Minh kỳ lạ hỏi lại
"Em nghĩ sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ cho Hoàng đổng, vậy thì em sẽ không thể thường xuyên gặp anh ở chỗ này được"


tiểu Mị nói đến đây thì đỏ mặt, lộ ra vẻ không nguyện ý nói ra những lời này.
"Nha đầu ngốc, chẳng lẽ em không biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Hoàng đổng, anh sẽ có thời gian nhiều hơn chứ. Lúc đó anh sẽ mời em đi ăn cơm, cùng em đi dạo phố"
Trần Thiên Minh nhìn tiểu Mị cảm động nói.


Nghe tiểu Mị nói như vậy, hắn xác định nàng nhất định là có tình cảm với mình, xem ra mình chỉ cần thêm vài lần tấn công nữa là nàng có thể ngã vào lòng mình, lúc đó mình hoàn toàn muốn gì cũng được rồi, ha ha, Trần Thiên Minh ɖâʍ đãng nghĩ thầm.
"Vậy khi nào thì anh xong việc"


tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh vẫn không trả lời nên hỏi lại.


"Còn hai ngày nữa, ngày kia Hoàng đổng sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Âu Minh. Sáng sớm ngày kia, sau khi hộ tống Hoàng đổng đi ký hợp đồng, đến trưa là bọn anh coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, tối ngày kia là anh rỗi rãi rồi, tối hôm đó là có thể mời em đi ăn cơm rồi"


Trần Thiên Minh vừa nói vừa tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn của buổi tối ngày hôm đó với tiểu Mị.
"Anh phải nhớ em đấy, Minh ca"
tiểu Mị cúi đầu nhỏ giọng nói, hiện tại gương mặt nàng đỏ hồng lên như một trái táo chín, Trần Thiên Minh chỉ hận không thể cắn lên đó một miếng.


"Cái đó là đương nhiên rồi, ai bảo anh thích em chứ"
Trần Thiên Minh nhìn bộ dáng e lệ của tiểu Mị động tâm nói.
"Anh lại nói bậy, anh còn nói vậy nữa em sẽ không để ý đến anh"


tiểu Mị vừa mới ngẩng đầu lên, nghe Trần Thiên Minh nói thế lại xấu hổ cúi xuống. Xem ra Phương Thúy Ngọc diễn kịch rất đạt, chẳng trách Trần Thiên Minh thần hồn điên đảo, không còn tỉnh táo mà nhận ra âm mưu của nàng.


Tiểu Mị cũng phát hiện thấy Trần Thiên Minh vẫn đang chằm chằm nhìn mình, nàng mắc cỡ cúi gầm mặt xuống đến nỗi cằm gần chạm vào ngực.


Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng mà nuốt nước bọt, vóc dáng của tiểu Mị thật là tuyệt vời, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, thật là hấp dẫn mà, không biết trên giường thì thế nào.


Cứ như vậy cả hai đứng ngây ra một hồi, lúc sau tiểu Mị cảm thấy bối rối nên cầm lấy cốc nước cùa mình mà chạy đi, có thể do nàng quá vội vàng nên không cẩn thận vấp chân vào nhau, thân thể loạng choạng muốn ngã.


Nói thì chậm nhưng Trần Thiên Minh phản ứng rất kịp thời, thấy tiểu Mị loạng choạng sắp ngã, hắn liền phóng tới phía trước đón lấy thân hình của nàng mà ôm chặt, tiểu Mị cũng dường như rất hoảng hốt nên cũng ôm cứng lấy cổ của Trần Thiên Minh.
"Thật là sảng khoái a"


Trần Thiên Minh cảm nhận rõ ràng được cặp thỏ ngọc của tiểu Mị đang ép chặt vào ngực mình, lại còn có hương thơm của cơ thể nàng xông vào mũi làm cho hắn càng thêm kích thích, nếu không phải đây là lần đầu tiên ôm lấy tiểu Mị, hắn nhất định thò tay mà túm lấy đôi thỏ kia, vần vò cho đã.


"Đúng là hại người mà"
Trần Thiên Minh không kìm chế được, bên dưới dần dần cứng lên.


Được Trần Thiên Minh ôm chặt, đôi mắt của tiểu Mị chợt biến đổi, không phải là ánh mắt của kẻ đang đê mê tận hưởng cảm xúc mà lạnh lùng như dao, dường như muốn đem Trần Thiên Minh băm vằm thành từng mảnh.


Đọc truyện chữ Full