DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 646: Cổ U Cầm Nữ

- Sứ thần, nghe nói hoa lâu Thái Kinh là nhất tuyệt, nhưng hoa lâu Hoàng Đô chúng ta cũng là tồn tại nổi tiếng ở Đông U.
Bành Phi Phi mang theo nụ cười xấu xa nói, nam nhân mà, dĩ nhiên thích đi hoa lâu buông lỏng tâm tình một chút.




Không nghĩ tới... vừa đến Cổ U, đại tướng quân nhà người ta đã chiêu đãi Côn ca đi dạo hoa lâu.
Có phải có một loại thịnh tình không thể chối từ hay không?
- Trong nhà đã có thê thất, không dám đi hoa lâu a.
Dạ Côn trêu chọc cười nói.


- Thái Kinh cách Hoàng Đô rất xa, còn không thể để sứ thần yên tâm sao, bản tướng quân rất biết giữ miệng.
Dạ Côn cũng có chút tò mò, Bành Phi Phi nhiệt tình như vậy, còn mời mình đi hoa lâu, đến cùng là bởi vì sao?


Sứ thần Thái Kinh đến đây bái phỏng, qua đêm tại hoa lâu, nếu vấn đề này truyền đi, vậy sẽ ảnh hưởng đến quốc thể.
Chẳng lẽ Bành Phi Phi là đang ngầm tính như thế?
- Bành tướng quân hảo ý tâm lĩnh, hoa lâu chờ giải quyết xong chính sự lại đi cũng không muộn.


Dạ Côn cười cười, loại sai lầm cấp thấp này hắn sẽ không mắc phải.
Bành Phi Phi than nhẹ một tiếng:
- Xem ra sứ thần rất yêu thê tử, ra bên ngoài cũng không phóng túng.
Dạ Côn thế nào cảm giác, lời này có chút ý châm chọc, đây là đang nói Côn ca sợ vợ sao?
Côn ca là loại người sợ vợ kia sao?


- Tướng quân đi hoa lâu, không sợ ái thê trong nhà sinh khí sao.
- Dám sinh khí?
- Tướng quân thật đúng là chân nam nhân.
- Ha ha ha.
Bành Phi Phi cất tiếng cười to, cũng lộ ra vẻ hào sảng.
Hai người ở ngoài thành hạ xuống, quân canh giữ thấy là Bành tướng quân, thuận lợi cho đi, nhưng trong lòng cũng rất tò mò.


Bành tướng quân không phải đang ở biên cảnh chuẩn bị khai chiến với Thái Kinh sao? Làm sao đột nhiên lại trở về, còn có tên đầu trọc này là ai?
Liên tưởng đến đầu trọc, tựa hồ nhớ tới truyền thuyết ở Thái Kinh, chẳng lẽ hắn chính là tử đầu trọc kia?


Một quyền phá hủy đạo lực của sát thủ chi chủ?
Bằng không thì Bành tướng quân làm sao lại ở bên cạnh trông coi, phải biết Bành tướng quân cũng là tồn tại rất mạnh.


Bất quá tên đầu trọc này tới Hoàng Đô làm gì, chẳng lẽ là tới ám sát Hoàng Đế? Trước kia tên đầu trọc này từng giết qua Ngũ Nhạc Quân Chủ...
Xem ra tướng quân cũng lo lắng chuyện này a.
Liền quân canh giữ cửa thành đều biết chuyện này, rõ ràng thanh danh Côn ca không được tốt lắm.


Trên lưng còn gánh một cái xưng hào tử đầu trọc.
Nhưng cho dù là tử đầu trọc, cũng dễ nghe hơn Ngân Sắc Nam Nhân.


Đi vào bên trong Hoàng Đô, Dạ Côn cũng đánh giá khắp nơi, người nơi này cũng rất hòa ái, triển lộ hạnh phúc, kiến trúc phổ biến xung quanh đều cao gấp đôi Thái Kinh, khí thế bàng bạc, không hổ là Cổ U Hoàng Đô.


Mà địa thế hoàng cung rất cao, mặc kệ là nhìn từ hướng nào, đều có thể nhìn thấy hoàng cung.
Loại cảm giác này có chút đặc biệt.
- Sứ thần, phía trước không xa chính là hoa lâu nổi danh Cổ U chúng ta, Tha Hương Tư.


Nhìn theo ánh mắt của Bành Phi Phi, Dạ Côn trông thấy một cái tháp cao, lóe sáng hào quang màu đỏ.
Là nam nhân đều biết, đây là hoa lâu, Hồng Tú Cầu thật chính là tiêu chí của hoa lâu.


- Sứ thần không nên hiểu lầm, nữ tử bên trong hoa lâu đều là bán nghệ không bán thân, chủ yếu là đi uống chút rượu, nghe vài khúc, ngay cả Ngô Hoàng cũng sẽ triệu kiến các nàng, nghe một vài tiểu khúc giải buồn.
- Ồ? Hoàng Đế quý quốc rất thích nghe hát?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Cũng không hẳn, Ngô Hoàng cảm thấy rất hứng thú với ca khúc, mỗi tháng đều sẽ triệu kiến cầm nữ đi trong cung khảy đàn, cùng hưởng với bách quan.
- Cầm nữ?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.


- Đúng vậy, cầm nữ là cao nhân đánh đàn, người cũng ở trong Tha Hương Tư, phàm là ngay có cầm nữ ra sân, Tha Hương Tư liền kín người hết chỗ, tràng diện kia... thật không biết nói như thế nào.
Bành Phi Phi lắc đầu.
- Xem ra Bành tướng quân cũng có ý đối với vị cầm nữ này a.


- Sứ thần, chuyện này không thể nói lung tung được, mỗi lần Ngô Hoàng gọi cầm nữ vào cung... sứ thần ngươi cũng hiểu, chúng ta làm hạ thần, làm sao dám có ý nghĩ khủng bố như vậy.


Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, lời nói của Bành Phi Phi không có vấn đề gì, đoạt nữ nhân với Hoàng Đế, đó chính là lựa chọn tử vong.
- Có cơ hội ta cũng muốn gặp vị cầm nữ này một lần, rất là thần bí a.


Dạ Côn cười cười, cũng không biết cầm nữ hình dạng thế nào, khiến Cổ U Hoàng Đế đều mê luyến.
- Không bằng tối nay sứ thần đến Tha Hương Tư thử thời vận đi?
Nhìn Bành Phi Phi một chút, vẫn muốn mình đi hoa lâu, dụng ý khó dò a...


Nếu như không có chút bản lãnh, làm sao có thể lên làm đại tướng quân.
- Sắc trời đã tối, qua mấy ngày có rảnh lại đi.
- Được, vậy trước tiên an bài nơi ở cho sứ thần, dù sao hiện tại cũng đã tối, quấy rầy Ngô Hoàng.


Dạ Côn cũng không có phản đối, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra.
Hoàng Đô cũng có địa phương tiếp đãi sứ thần, quy mô không nhỏ, Dạ Côn được an bài ở bên trong Tuyên Hoá Cung.


Tiểu cung điện ở đây cũng rất thoải mái, tựa hồ còn tốt hơn Thái Kinh Thỉnh Nhạc Phường một chút, Cổ U thật có tiền a.
- Sứ thần, có nhu cầu gì cứ nói với bọn hạ nhân nói, sáng sớm ngày mai ta sẽ cùng sứ thần đi gặp Hoàng Thượng.
- Bành tướng quân khổ cực, nhanh đi về nghỉ ngơi đi.


- Sứ thần cứ tự nhiên, ta liền không bồi.
Bành Phi Phi chắp tay, thối lui ra khỏi Tuyên Hóa Cung.
Nhìn Bành Phi Phi cuối cùng rời đi, Dạ Côn cũng hơi yên tâm, cái tên này có vấn đề.


Nhìn tôi tớ xung quanh nơi này một chút, mặc dù giấu rất kỹ, nhưng cũng có thể cảm giác được, bọn họ đều là người có đạo lực, mục đích hẳn là giám thị mình.
- Đi chuẩn bị nước nóng tới, ta muốn tắm rửa.
- Vâng, sứ thần.


Trước kia ở trong nhà, đều là thê tử phục thị, hiện tại đột nhiên thay đổi, cũng có hơi cảm thấy mới lạ.
Nếu như đổi đám tôi tớ này thành nữ, vậy cảm giác sẽ càng không giống.
- Các ngươi ra ngoài hết đi.
- Vâng, sứ thần, có cần gì cứ phân phó chúng ta là được.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, cởi quần áo, đi vào trong thùng gỗ...
Chìm vào nước nóng ấm áp, chơi đùa đóa hoa phiêu đãng, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.
Bỗng nhiên, Dạ Côn cảm thấy hàn phong kéo tới, bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Côn ca bị hù giật nảy mình, lập tức che lại.


- Là ta... nhỏ giọng một chút.
Dạ Côn nhìn người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, hô nhỏ một tiếng:
- Quan Thanh?
Quan Thanh kéo mặt nạ xuống, lộ ra nụ cười:
- Dạ Côn, đã lâu không gặp.


- Thật là ngươi, ta vừa tới ngươi liền biết... đệ đệ nói ngươi tới dò xét tình báo, chuyện này cũng quá nguy hiểm đi.
Dạ Côn vẫn tương đối quan tâm Quan Thanh.
Quan Thanh thấp giọng nói ra:
- Người khác ta không yên lòng, cho nên liền tự mình tới, lần này ngươi tới đây làm gì? Lại làm sứ thần?


- Chẳng lẽ còn có thể làm cái khác sao?
- Ài... lần trước ngươi làm sứ thần, Quân Chủ người ta đều lạnh, lần này ngươi lại dùng thân phận sứ thần đến, bọn họ sẽ cảnh giác ngươi.
- Ta cũng không có cách nào a... Thánh Nhân nói... lần này nhất định phải thành công thu phục Cổ U.


Dạ Côn nhẹ nhàng vỗ vỗ nước, bất đắc dĩ than.


Đọc truyện chữ Full