DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 634: Viện Trưởng Đều Bị Cắn

- Đây là phòng viện trưởng, không thể đi vào.
Một tên thủ vệ nhìn Dạ Côn cung kính nói ra.
Dạ Côn nghe xong nghi hoặc hỏi:
- Đây là chỗ Bùi Thiên ở?
- Đúng vậy, đây là chỗ ở của Bùi viện trưởng.
- Vậy thì tốt.




Dạ Côn nhíu chặt lông mày, Bùi Thiên thế mà cất giấu thi nhân, y đến cùng muốn làm gì?
Chẳng lẽ giống như Ly Nhi nghiên cứu thi nhân sao?
Thấy Dạ Côn còn muốn đi vào, thủ vệ lần nữa ngăn cản:
- Ngươi không thể đi vào.
- Tránh ra, xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách.


Chỗ Dạ Côn muốn đi, không ai có thể ngăn cản được.
Thủ vệ cũng không có cách, chỉ có thể theo sau lưng Dạ Côn, mà Dạ Côn cuối cùng trông thấy thi điệp ngừng tại cửa ra vào...
- Viện trưởng ở tại bên trong?
Thủ vệ cung kính nói ra:
- Đây là thư phòng của viện trưởng.


Dạ Côn không nghĩ nhiều, đi đến bậc thang.
- Ngươi không thể đi vào, ngoài viện trưởng ra, những người khác không thể đi vào.
Dạ Côn cũng không để ý tới, trực tiếp đẩy cửa ra.


Trong phòng tản ra một cỗ mùi hôi thối, thủ vệ sau lưng đều cau mày, đối với loại mùi này, hiện tại Dạ Côn đã biết, đây là mùi hôi thối do thi nhân tán phát, trên người cha vợ cũng có cái mùi này, chẳng qua là hơi nhẹ hơn một chút.
- Các ngươi ở bên ngoài trông coi, ta là phụng chỉ làm việc!


Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Nghe thấy Dạ Côn là phụng chỉ làm việc, thủ vệ tựa hồ không dám ngăn cản, viện trưởng lớn, thế nhưng lớn hơn Thánh Nhân sao? Đó là chuyện không thể nào.
Dạ Côn cài cửa lại, tia sáng trong phòng lập tức ảm đạm đi khá nhiều, âm khí cũng nặng hơn.


Nhưng mà trong phòng cũng không có phát hiện thi nhân, thi điệp cũng ngừng lại mộởtrên sàn nhà.
Dạ Côn đi tới, gõ gõ sàn nhà, bên dưới rỗng ruột...
Xem ra phía dưới có mật đạo.
Côn ca không cần đi tìm cơ quan, trực tiếp đánh xuống một quyền.
Ầm!


Theo sàn nhà nứt ra, Dạ Côn trông thấy một cái đường hầm...
Hơi hơi híp mắt, Dạ Côn cảm thấy Bùi viện trưởng có bí mật rất lớn a, thế mà lạo đào đường hầm ở trong thư phòng...
Còn giam giữ một thi nhân.
Chậm rãi đi xuống bậc thang, Dạ Côn chỉ nghe thấy âm thanh ngao ngao ngao trầm thấp.


Bảo trì cảnh giác, Dạ Côn mở cửa sắt trước mặt ra, lúc cửa sắt vừa mở ra, loại mùi gay mũi kia càng thêm dày đặc.
Đây là một gian mật thất hình tròn, đặt rất nhiều đồ vật ly kỳ cổ quái.
Mà Dạ Côn cũng tìm được mục tiêu, một thi nhân bị xích sắt khóa lại...
Quả nhiên ở ngay bên trong!


Dạ Côn đến gần xem xét, thi nhân cũng không phải Yến Cao Ca, mà là bảo chủ Bi Thiên Tây.
Xem ra cái kia Yến Cao Ca còn chạy ở bên ngoài, trước tiên giải quyết thứ này...
Tay phải ngưng tụ, Không Không xuất hiện trong tay.


Hiện tại Bi Thiên Tây đã hoàn toàn không có ý thức, nhìn Dạ Côn cũng giương nanh múa vuốt, muốn hút máu Dạ Côn.
Trong lúc Dạ Côn muốn chém đứt đầu Bi Thiên Tây...
- Chậm đã!
Mũi kiếm dừng ngay cổ Bi Thiên Tây, Dạ Côn quay đầu nhìn thoáng qua, âm u nói ra:


- Bùi viện trưởng, tới thật là đúng lúc.
- Dạ Côn, đừng giết y.
Bùi Thiên trầm giọng nói ra.
- Cho ta một cái lý do.
- Y có giá trị.
- Giá trị gì?
Dạ Côn hơi hơi híp mắt, ngươi sợ là muốn nguy hại thương sinh a.
Bùi Thiên bình tĩnh nói ra:


- Người này hẳn là bị thi nhân cắn, cho nên mới có thể biến dị, ta muốn biết... thứ gì có thể tăng cường lực lượng thi nhân, điều chế giải dược như thế nào.
- Cho nên ngươi liền chuẩn bị nuôi thi? Ngươi có biết thi nhân này tồn tại, sẽ nguy hại đến toàn bộ Học Viện An Kinh của ngươi?!


Bùi Thiên nghe xong không nói.
- Ngươi bắt y như thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ta chuẩn bị đi Mê Vụ Sâm Lâm, dẫn trên đường liền đụng phải bọn họ.
- Bọn họ, còn có ai?
- Còn có một tên bị ta giết, cho nên chỉ còn lại một đầu này.
- Tên bị ngươi giết ở đâu?
Dạ Côn hỏi.


- Đã đốt đi.
- Có phải cao cao gầy teo hay không?
Hiện tại Dạ Côn cần xác nhận một chút, có phải Yến Cao Ca hay không.
Bùi Thiên nhẹ gật đầu:
- Đúng thế.
Dạ Côn nghe xong cũng yên lòng không ít, Không Không trong tay lóe lên ánh bạc, đầu Bi Thiên Tây lăn rơi xuống đất.
- Ngươi!!!


Bùi Thiên thấy Dạ Côn đột nhiên chặt đầu Bi Thiên Tây, chỉ Dạ Côn nói không ra lời.
Dạ Côn thu hồi Không Không, từ tốn nói:
- Bùi viện trưởng, ta biết ngươi muốn nghiên cứu, thế nhưng thi nhân, không thể tồn tại, một đầu cũng không thể, ngươi hiểu ý của ta không?!


Ngực Bùi Thiên lên xuống chập trùng, là bị Dạ Côn chọc giận đến.
Mà Dạ Côn nhìn Bùi Thiên phản ứng, trong lòng có điểm nghi hoặc, trên mặt bàn còn đặt rất nhiều bình thuốc, càng khiến Dạ Côn nghĩ đến một chuyện.
- Bùi viện trưởng, có thể hỏi ngươi một chuyện không?
- Chuyện gì?


- Trong lúc ngươi chiến đấu với bọn họ, có phải bị thương rồi hay không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, tay phải lần nữa cầm Không Không.
Sắc mặt Bùi Thiên hơi trầm xuống:
- Không có.
- Mời Bùi viện trưởng cởi áo khoác, để cho ta kiểm tra thử Bùi viện trưởng có bị thương hay không.


Dạ Côn dần dần đi tới chỗ Bùi Thiên, mà Bùi Thiên vô thức lui lại một bước, mặc dù chỉ là một bước, nhưng cũng có thể khiến Dạ Côn khẳng định.
- Ngươi thật ra là muốn điều chế giải dược, tới cứu mình?
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng.


Bùi Thiên hít một hơi thật sâu, cuốn ống tay áo bên trái lên, sau đó cánh tay trái không thấy...
- Ta bị đả thương, nhưng lúc ấy ta kịp thời chặt đứt cánh tay trái...
Bùi Thiên trầm giọng nói ra.
Mà Dạ Côn đến gần quan sát vết thương một chút, cũng không có loại hoa văn màu đen kia.


- Bùi viện trưởng, ngươi thật là đủ hung ác.
Dạ Côn đều phải bội phục Bùi Thiên, quả quyết chặt đi cánh tay.
- Ta cũng nghe qua truyền thuyết về thi nhân, nếu như không quyết định thật nhanh, như vậy trở về sẽ bị lây nhiễm.


- Bùi viện trưởng, mặc dù ngươi chặt đứt cánh tay trái, nhưng ta vẫn phải mời ngươi đi với ta đến Thái Kinh một chuyến, đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, cũng là vì tốt cho Học Viện An Kinh, ngươi hẳn hiểu ý của ta.


Dạ Côn dĩ nhiên vẫn không yên lòng, nếu như chặt tay vẫn không có hiệu quả thì sao? Nếu Bùi Thiên biến thành thi nhân, đó cũng sẽ là loại tai hoạ.
Bùi Thiên nhìn Dạ Côn, một lúc sau trầm giọng nói ra:
- Được, ta đi với ngươi.
- Đa tạ đã hiểu cho.


Dạ Côn chắp tay, thời điểm then chốt Bùi Thiên vẫn rất phối hợp.
- Còn phiền Bùi viện trưởng đốt thi nhân đi.
Bùi Thiên tiện tay nhất chỉ, liền thiêu hủy thi nhân.
Thấy thi nhân không còn, Dạ Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra mối nguy thi nhân đã dừng ở đây rồi.


Bất quá vì để đảm bảo an toàn, Dạ Côn vẫn để thi điệp bay lên trên không, mà lần này thi điệp không có bay đi, chỉ xoay quanh ở xung quanh, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay Dạ Côn, xem ra thật không còn.
- Đây là?
Bùi Thiên nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cười thần bí:


- Nhờ thứ này mới tìm được ngươi.
- Vậy vật này từ đâu tới?
Bùi Thiên nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn dừng một chút:
- Đương nhiên là người khác cho.
Nói xong Dạ Côn liền lấy ra thảm bay, dưới ánh mắt thủ vệ, hai người bay thẳng hướng Thái Kinh.


Đọc truyện chữ Full