DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 632: Giết Điện Hoàng

Kiếm chậm rãi dời đi, Dạ Côn thở dài một hơi, người cha vợ này thật đúng là xúc động, cũng chỉ có mẹ vợ mới có thể ngăn chặn.
- Ngươi thật là con rể của ta?!
Nam nhân trầm giọng chất vấn.
- Không thể giả được.
Dạ Côn vỗ ngực nói ra.
- Không thể giả được"
- Là thật.




Nam nhân nhìn Dạ Côn, âm u nói ra:
- Tính toán thời gian, quả thật có thể hóa thành người.
- Đúng vậy, một năm trước đã hóa thành người.
- Nhưng nữ nhi của ta sao lại thích ngươi, ngươi cũng không có tóc.
Nhìn cái đầu trọc của Dạ Côn, cha vợ rất nghi hoặc.
Dạ Côn:......


Nếu không phải... ngươi là cha vợ của Côn ca, hiện tại Côn ca liền sẽ động thủ.
Lại còn nói Côn ca không có tóc.
- Đây gọi là có cá tính.
- Không mọc ra đi.
Dạ Côn:......
Cha vợ lời này thật là một câu so một câu đâm tâm a.
- Chúng con đã có một nữ nhi đáng yêu.


- Đều đã có hài tử rồi? Là Yêu hay là người?
- Đương nhiên là người.
- Ngươi làm như thế nào? Thế mà sinh một người, năm đó ta sinh một con mèo.
- Có thể là gen của con quá cường đại đi.
Dạ Côn có chút tung bay, ở trước mặt cha vợ đắc ý lên.
- Gen?
- Chính là năng lực mạnh.


- Ngươi nói năng lực của ta kém hơn ngươi?
Cha vợ trầm giọng nói ra, tựa hồ có chút không vui.
Dạ Côn nhanh chóng mỉm cười nói:
- Không có... vận khí tương đối tốt mà thôi.
- Vậy ý của ngươi là, vận khí của ta kém hơn ngươi?


Trong lòng Côn ca đang nghĩ, ngươi đây không phải nói nhảm sao, ngươi đều đã chết, ta vẫn còn sống.
- Làm sao có thể, cha vợ có thê tử như mẹ vợ, vận khí thật quá tốt rồi.
Nghe thấy con rể vuốt mông ngựa, y tựa hồ có chút động nhưng.
- Ngươi tìm đến ta làm gì?


Nam nhân lần nữa đi đến bậc thang, ngồi trên vương tọa, nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn cảm giác cha vợ lại bắt đầu trang bức, làm gì cần phải ngồi ở phía trên chứ, không thể tâm sự thật tốt sao...
- Cha vợ, là như vậy, lần này con tới là muốn hỏi một chút...
Dạ Côn nói mọi chuyện lại một lần.


- Ngươi nói không sai, thi nhận trong Mê Vụ Sâm Lâm kia là ta gọi ra tới, về phần lây nhiễm đến những người khác, đó là chuyện của các ngươi, liên quan gì tới ta?!
Cha vợ nói như thế khiến Dạ Côn cảm giác khá nặng nề, xem ra cha vợ cũng không hữu hảo với những người khác, một chút đồng tình cũng không có.


Dạ Côn chắp tay:
- Cha vợ, xin ngài giúp con một tay, tìm ra thi nhân đã chạy mất, bằng không hậu quả không cách nào tưởng tượng được.
- Đây chính là kết quả của lòng tham không đáy, tại sao ta phải giúp ngươi?!
Cha vợ trầm giọng nói ra.
Trong đầu Dạ Côn điên cuồng chuyển động, nói lần nữa:


- Cha vợ, chẳng lẽ người muốn nhìn thấy ngoại tôn của người sinh hoạt trong thế giới thi nhân hay sao, không có một người bằng hữu, lẻ loi hiu quạnh.
- Ngươi thế mà dùng ngoại tôn nữ tới uy hϊế͙p͙ ta!!!
- Không không không, đây không phải uy hϊế͙p͙, đây là đang giảng đạo lý.


Dạ Côn phát sầu, nói đạo lý với cha vợ phiên bản thi nhân, thật tốt tốn sức a.
- Ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi.
- Con là con rể của ngài a.
- Cho nên ta liền phải giúp ngươi?
- Bằng không thì sao?
- Ngươi có thể đi.
Cha vợ từ tốn nói, mảy may không nể mặt mũi.


Chuyện này khiến Côn ca có chút căm tức, cha vợ này thực sự quá phách lối, xem ra phải cho cha vợ một chút màu sắc nhìn một chút...
Bằng không còn tưởng rằng Côn ca dễ khi dễ!
- Cha vợ, chẳng lẽ ngài không muốn nối lại tiền duyên với mẹ vợ sao?


Bởi vì cái gọi là, đối phó cha vợ, cần phải bắt được điểm yếu, nhược điểm... mà điểm yếu của cha vợ chính là mẹ vợ.
- Dạ Côn... ngươi lại dám bàn điều kiện với ta!
- Có gì không dám.
- A... ha ha...
Cha vợ đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn.


Dạ Côn trợn trắng mắt, có gì đáng cười.
- Khó trách Liên Hàn lại thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi quả thật khác với những người trẻ tuổi khác.
Xong, cha vợ là chuẩn bị tới một đợt khen ngợi, khẳng định sẽ nói, ngươi là hài tử ưu tú nhất ta từng gặp qua.


- Kỳ thật cũng tạm, con một mực rất khiêm tốn, bình thường sẽ không đi rêu rao khắp nơi.
- Nói vậy... ngươi có biện pháp?
- Con đương nhiên có biện pháp, thế nhưng ngài cần giúp con trước, sau đó con mới có thể giúp ngài
- Dạ Côn, ta vừa mới khen ngươi, đừng lại tìm đường chết.


- Cha vợ à, không phải Dạ Côn con khoác lác, bây giờ người có thể giúp ngài cùng mẹ vợ, chỉ có con.
Hiện tại Dạ Côn không thèm sợ nữa, chủ yếu là bắt được nhược điểm của cha vợ.
Cha vợ trầm tư một chút, sau đó từ tốn nói:


- Ta có thể giúp ngươi chuyện này, nhưng ngươi nói được thì phải làm được!
- Đó là đương nhiên, Dạ Côn con xưa nay không gạt người.
- Thế nhưng... ngoại trừ chuyện này, ngươi còn cần giúp ta làm một chuyện khác mới được.
Dạ Côn nghe xong sửng sốt một chút:
- Mời nói.


Thấy thái độ Dạ Côn không tệ, nam nhân yên lặng nhẹ gật đầu:
- Chuyện này ngươi phải giữ bí mật với tất cả mọi người.
- Được.
Dạ Côn đáp ứng, nhưng trong lòng cũng rất tò mò, cha vợ muốn làm gì... thế mà còn bảo mật, xem ra chuyện này không đơn giản a.
- Giúp ta giết một người.


- Đơn giản, bất quá sao cha vợ không tự mình đi?
- Ta nếu có thể ra ngoài, ta đã sớm đi giết.
- Cũng đúng, giết ai?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Năm đó y vẫn là một tên Điện Chủ, chắc hẳn hiện tại đã là Điện Hoàng rồi.


Dạ Côn lập tức giật mình, cha vợ lại muốn giết Điện Hoàng... này... có phải có chút quá khoa trương hay không...
- Cha vợ à, ngươi biết con có thể giết chết Điện Hoàng sao?
- Nếu như ngươi không có thực lực kia, Liên Hàn cũng sẽ không thừa nhận.


Câu nói này rất đúng trọng tâm, bất quá Dạ Côn lại tò mò hỏi:
- Cha vợ, ngài có khúc mắc với Điện Hoàng kia?
- Ta trở thành như thế này, Điện Hoàng có một nửa công lao, cho nên ta muốn giết y!
- Vậy... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Ngươi giết xong, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, Điện Hoàng ở nơi nào hắn cũng không biết, giết thế nào, dùng ý niệm giết sao...
Hay là nguyền rủa Điện Hoàng lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma, tự bạo bỏ mình.
- Được, vậy cha vợ, người giúp con tìm thi nhân đã chạy mất như thế nào?


Dạ Côn tò mò hỏi.
Chỉ thấy cha vợ mở hai tay ra, một con bướm chậm rãi hình thành trong lòng bàn tay:
- Đây là thi điệp, nó có thể giúp người tìm kiếm thi nhân ở phụ cận.
Dạ Côn xòe bàn tay ra, thi điệp chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay, Dạ Côn mừng rỡ, chắp tay nói ra:
- Tạ ơn cha vợ.


- Không cần cảm ơn nhanh như vậy, nếu ngươi làm con rể ta, như vậy đã định trước bất phàm, giết Điện Hoàng chẳng qua là bước đầu, dù sao y chỉ là một con chó của Thần tộc.
- A...
- Đi đi, hiện tại biết quá nhiều, đối với ngươi cũng không có tốt chỗ gì.


Dạ Côn cảm thấy cũng đúng, trước tiên xử lý sạch nguy cơ trước mắt đã, sau đó lại tính tiếp.


Đọc truyện chữ Full