DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 630: Phải Tim Cha Vợ Hỗ Trợ

Cũng không nghĩ nhiều, Dạ Côn đi thẳng tới ngự thư phòng, không may Dạ Tư Không không có ở đó, xem ra lúc này đang dùng cơm trưa trong ngự hoa viên với Thánh Hậu.
Dạ Côn đi đều không đi, trực tiếp nhảy lên phóng tới, dù sao chuyện này không thể chậm, phải nhanh chóng giới nghiêm mới được.
- Gia gia.




Dạ Côn chắp tay hô.
- Côn Côn? Sao con đột nhiên trở về rồi?
Dạ Tư Không tựa hồ có chút nghi hoặc, dường như Dạ Côn không nên về sớm như vậy.
- Phát sinh tình huống không tốt, cho nên trở về nói cho gia gia nghe.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Dạ Tư Không dừng một chút, lệnh tất cả cung nữ xung quanh lui ra, trong lòng cũng biết, có thể khiến cho Dạ Côn vội vã trở về gấp như vậy, khẳng định là đại sự!
- Ta tránh một chút.
Tố Vận đứng dậy nhẹ nói ra.


Mà Dạ Tư Không đưa tay khoác lên mu bàn tay của Tố Vận, ra hiệu Tố Vận có thể không tránh né.
Dạ Côn dĩ nhiên cũng nhìn thấy, gia gia thế mà bắt đầu tin tưởng Tố Vận...
- Côn Côn ngồi đi, một đường vội trở về còn chưa ăn cơm phải không, ăn một chút đi rồi nói.


Dạ Tư Không vẫn tương đối quan tâm Dạ Côn.
Mặc dù Dạ Côn ngồi xuống, nhưng không ăn, trầm giọng nói ra:
- Gia gia, Mê Vụ Sâm Lâm bên kia đã xảy ra chuyện.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ có con ở đó còn ra chuyện?


Dạ Tư Không nghi hoặc hỏi, cảm giác dùng thực lực Dạ Côn, tọa trấn Mê Vụ Sâm Lâm sẽ không có chuyện gì.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Trước đó không có việc gì, thế nhưng ra một đầu thi nhân, lây nhiễm mấy người, mà mấy người bị lây bệnh lại kéo tới, mặc dù con đã giải quyết, nhưng không ngờ trong đội ngũ vẫn còn sót lại người bị nhiễm... lúc bọn họ trở về huyện Thái Tây, con đang kiểm tra một vòng Mê Vụ Sâm Lâm.


- Cho nên ý của con là, huyện Thái Tây bị thi nhân lây nhiễm rồi?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Đúng vậy, lúc con trở về, rất nhiều người ở trong huyện Thái Tây đã bị lây bệnh, con cũng đã xử lý xong, thế nhưng một tên Kiếm Tông cũng bị lây bệnh, tìm một buổi tối... cũng không tìm được.
Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu, âm u nói ra:


- Cho nên nói... hiện tại có một tên thi nhân Kiếm Tông đang tự do ở bên ngoài, chỉ cần tùy tiện cắn một cái, người kia liền sẽ bị lây bệnh? Sau đó tiếp tục vô hạn tuần hoàn?
Dạ Côn trầm mặt nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy...
Dạ Tư Không đứng dậy, đi tới đi lui...


Đây là lần đầu tiên Dạ Côn thấy gia gia như thế, đi tới đi lui...
- Thánh Nhân, giới nghiêm Thái Kinh đi, chuyện này không thể coi thường.
Tố Vận đột nhiên nói ra.
Dạ Tư Không lắc đầu:


- Thái Kinh không thể giới nghiêm, chuyện này sẽ khiến mọi người khủng hoảng, đến lúc đó nhất định dẫn phát đủ loại phiền toái, thậm chí người khác sẽ còn thừa cơ mà vào, hiện tại cuộc chiến với Cổ U đã sắp bắt đầu, không thể loạn quân tâm.


- Lời tuy nói thế, thế nhưng tốc độ thi nhân truyền bá quá nhanh, nếu như phát tán tại Thái Kinh, hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi.


Dạ Côn nghe Thánh Hậu nói, cũng cảm thấy có chút đạo lý, thế nhưng gia gia nói cũng đúng, hiến tại giới nghiêm đối với Thái Kinh mà nói, thật không tốt, chuẩn xác mà nói, là không tốt đối với Dạ gia.


Dạ gia vừa mới đăng cơ không lâu, nếu như không bảo vệ được dân chúng, như vậy thì vị trí ở trong lòng dân chúng sẽ mất đi, chỉ sợ đây không phải cục diện Dạ Tư Không muốn nhìn thấy.
- Côn Côn, con có biện pháp gì tốt không có?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.


Dạ Côn cũng không phải loại mãng phu chỉ biết dùng nắm đấm, thế nhưng thứ như thi nhân, thật rất khó tìm biện pháp...
- Lần này là thật không có.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Dạ Tư Không nhìn Dạ Côn trầm giọng nói ra:


- Côn Côn, mặc kệ con dùng biện pháp gì! Nhất định phải tìm tên thi nhân chạy thoát kia trở về! Chuyện này liên quan đến an nguy toàn bộ Thái Kinh, không thể có chút qua loa.
Thấy gia gia rất nghiêm túc, Dạ Côn cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thế nhưng đi đâu tìm Yến Cao Ca...


Đột nhiên ánh mắt Dạ Côn sáng lên!
Đi đâu nào tìm... đi tìm cha vợ a!
Đương nhiên không phải phụ thân của Ly Nhi, mà là phụ thân của Mộ Nhi!!!
Thế nhưng vừa nghĩ tới phụ thân Mộ Nhi là một thi nhân, toàn thân Dạ Côn liền run lên.


Cho dù là thế, Côn ca cũng phải đi thử một chút, nói không chừng thi nhân chi Hoàng có biện pháp thì sao? Dù sao đều là thi nhân, hẳn có thể cảm giác được đi...
- Con biết rồi.
Dạ Côn chắp tay.
- Cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị lây bệnh!
Dạ Tư Không trầm giọng căn dặn.


Nếu như Côn ca bị lây nhiễm, như vậy mọi chuyện liền sẽ rất thú vị...
- Vâng...
Dạ Côn quay người rời đi, không có ý định trở lại Dạ phủ, cấp tốc, nhanh đến tìm mẹ vợ.
Dạ Tư Không chậm rãi ngồi xuống, cau mày.
Tố Vận một bên ôn nhu nói:
- Thánh Nhân, chuyện này thực sự kỳ quặc.


- Nàng cảm thấy có người đang động tay?
- Có lẽ.
- Vậy nàng cảm thấy là ai?
Dạ Tư Không thấp giọng hỏi.
- Trong lòng Thánh Nhân hẳn cũng hoài nghi một người đi.
Tố Vận cũng không nói ra là ai, chẳng qua là hỏi ngược lại một tiếng.


Dạ Tư Không liếc mắt nhìn chằm chằm Tố Vận, khiến trong lòng Tố Vận nhảy một cái, cảm giác ánh mắt Dạ Tư Không mang theo lực uy hϊế͙p͙ rất mãnh liệt, trong lòng mình đều e ngại.
- Ăn cơm đi... Dạ Côn có thể xử lý tốt.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
- Được.


Tố Vận không có nói tiếp, dù sao vừa rồi Dạ Tư Không đã dùng ánh mắt tới cảnh cáo.
Thái dương vừa mới chìm xuống, Dạ Côn liền đi tới Mê Vụ Sâm Lâm, cảm giác âm khí đập thẳng vào mặt, thi khí rất nặng.
Xung quanh cũng là thỉnh thoảng vang lên âm thanh quỷ dị, cảm giác rất dọa người.


Dạ Côn nhanh chóng đi vào trong sơn động, thấy ánh nắng tươi sáng, Dạ Côn liền nhẹ nhàng thở ra.
- Mẫu thân... cứu mạng a...
Dạ Côn hướng phía trong phòng nhỏ hô.
Liên Hàn từ tốn nói:
- Đều đã làm cha rồi, ổn trọng một chút.


- Mẫu thân, chuyện này không có ổn được, người nghe con nói... con gặp rắc rối với thi nhân...
Dạ Côn nói toàn bộ sự tình ra.
Liên Hàn nghe xong cũng hơi đảo tròng mắt, bất quá vẫn bình tĩnh uống trà, nói một câu:
- Chuyện không liên quan tới ta.
Dạ Côn:......


- Mẫu thân, nhưng chuyện này có liên quan đến tôn nữ của ngài, có đúng không, nếu như ngoại tôn nữ lớn lên, xung quanh không có một người sống, như vậy sẽ rất thảm, ngay cả bằng hữu cũng không có.
- Hình như có chút đạo lý, cho nên ngươi muốn nói cái gì?


Dạ Côn hơi hơi tới gần một chút, cười nói:
- Mẫu thân, cha vợ... ngài ấy có thể tìm được thi nhân đã chạy mất không?
- Con muốn đi tìm y? Hỗ trợ
Liên Hàn dùng một loại nhữ khí ngươi bị điên để nói chuyện, Côn ca nghe thấy liền sợ hãi.
- Đúng vậy... hẳn sẽ có biện pháp đi?


Liên Hàn yên lặng đặt chén trà xuống:
- Hẳn là có biện pháp, thế nhưng nếu y biết, con ủi nữ nhi bảo bối của y... liền sẽ không dễ nói chuyện như ta.


Đọc truyện chữ Full