DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 566: Bọn Họ Tới

Tố Đan Tâm khẽ thở dài một tiếng, lập tức nói ra:
- Cho dù chúng ta không đi tìm Thiên Phạt, bọn họ cũng sẽ tìm đến chúng ta, chúng ta không biết bọn họ rốt cuộc là ai, bởi vì trên cơ bản người từng gặp qua bọn họ đều đã chết, chuyện này chứng minh thực lực của bọn họ rất bất phàm.




- Mẫu thân, Tố gia chúng ta cũng không phải dễ trêu, chỉ cần bọn chúng dám đến, liền để bọn chúng nằm ngang lăn ra!
Tố Phi cũng rất huyết tính, thân là một tên cao thủ Kiếm Tôn trung phẩm, phóng nhãn toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục cũng là tồn tại số một số hai, y rất có lòng tin đối với thực lực của mình.


Phải biết ba huynh đệ Tố gia đều có thực lực Kiếm Tôn trung phẩm, đặt ở nhà khác, thực lực kia đều ngồi ở vị trí gia chủ.
- Nhị ca nói không sai, nếu như bọn chúng tới... liền cho bọn chúng có đi không về!
Tố Vĩnh Thọ trầm giọng nói ra.
Tố Đan Tâm cười cười:


- Được rồi, người còn chưa tới, các ngươi đã làm ra dáng vẻ giết đến đỏ mắt, hiện tại ta có một việc muốn thương lượng với Vĩnh Thọ một chút.
- Mẫu thân đại nhân cứ nói.
Tố Vĩnh Thọ cung kính hỏi.


- Tố Vận đã rời đi đã lâu như vậy, ta cảm thấy không được, gọi nó trở lại đi.
Tố Đan Tâm suy tư thật lâu, cảm thấy tôn nữ chịu nhiều thua thiệt, hiện tại Thái Kinh rất nguy hiểm, chỗ kia không thể ở lại được nữa.
Tố Vĩnh Thọ chắp tay trầm giọng nói ra:


- Mẫu thân đại nhân, Tố Vận có tín niệm của mình, đây không chỉ vì chính nó, mà còn vì toàn bộ Tố gia, không thể bỏ dở nửa chừng.
- Vĩnh Thọ à, đây chính là nữ nhi của con, đã đi mấy chục năm rồi, con bỏ được sao?
- Vì Tố gia hưng thịnh.
Tố Vĩnh Thọ âm u nói ra.


Tố Đan Tâm hít một hơi thật sâu, yên lặng gật đầu:
- Đám hài tử các con, hiện tại ta đã nghĩ thông rồi, các con vẫn cố chấp như thế
Ba cái huynh đệ chắp tay.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao nữ tử không thể làm gia chủ, tâm không đủ cứng, không có hung ác như nam nhân.


Nhưng vào đúng lúc này, một vị tôi tớ chạy tới, chắp tay hô:
- Gia chủ, bên ngoài có một người tên Hướng Thành cầu kiến.
Nghe thấy cái tên Hướng Thành này, bốn người đều hơi nhíu mày.
Hướng Thành chính là Điện Chủ của Thánh Điện Thiên Khiếu, lần này y chạy đến Tố gia làm gì?


Mặc dù không biết làm gì, thế nhưng lễ tiết vẫn phải đủ, Tố Đan Tâm nhẹ nói ra:
- Mời vào.
- Vâng, gia chủ!
Rất nhanh, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.


Hướng Thành rất nhanh đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, tướng mạo bình thường, mang theo dáng vẻ thư sinh, dùng góc độ người bình thường đến xem, căn bản không có dáng vẻ Điện Chủ, trong tay còn cầm một cái quạt xếp.
Hướng Thành tiến vào gian phòng, mỉm cười hướng phía Tố Đan Tâm chắp tay:


- Tố gia chủ.
Tố Đan Tâm được Tố Thái Hòa đỡ đứng lên, khẽ cười nói:
- Điện chủ đại giá quang lâm, đúng là rồng đến nhà tôm.
- Bổn Điện Chủ sợ hãi.
Hướng Thành khẽ cười nói.
Ba huynh đệ cũng chắp tay hướng phía Hướng Thành, Tố Thái Hòa làm đại ca chắp tay hỏi:


- Không biết Điện Chủ đến thăm có chuyện gì không.
- Thiên Phạt.
Mặc dù chỉ là hai chữ, thế nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, Thiên Phạt đã khiến Thánh Điện để ý.
Hướng Thành tiếp tục nói:


- Thiên Phạt ở Thiên Khiếu náo ra động tĩnh rất lớn, ta cũng liên tực chú ý chuyện này, thế nhưng bọn họ thường ra tay với đại gia tộc, chắc hẳn sẽ tìm đến đây, bổn Điện Chủ cũng muốn gặp bọn họ một chút, lớn lối như thế, đây là lần đầu tiên bổn Điện Chủ gặp phải.


Nguyên lai vị Điện Chủ này là đến giúp đỡ.
Tố Phi vừa định nói, Tố gia đủ rồi, không cần Thánh Điện các ngươi hỗ trợ.
Nhưng Tố Đan Tâm tôn kính nói ra:
- Thật là làm phiền Điện Chủ phí tâm, từ xa chạy đến giúp đỡ Tố gia.


Ba người nghi hoặc nhìn mẫu thân, chuyện Tố gia chúng ta, sao có thể để Thánh Điện đến giúp đỡ.
Tố Đan Tâm không để ý đến ba đứa con trai, cười nói:
- Điện chủ, một đường mệt nhọc, Vĩnh Thọ, đi bảo nhà bếp chuẩn bị món ăn.
Tố Vĩnh Thọ chắp tay nói ra:
- Vâng.


- Điện chủ, thân thể này của ta sắp không xong rồi, để con của ta bồi ngươi một chút vậy.
Tố Đan Tâm nhẹ nói ra, một năm này, tình huống thân thể quả thật kém đi rất nhiều.
Hướng Thành thấy thế dừng một chút, chắp tay nói ra:
- Tố gia chủ hãy tĩnh dưỡng thật tốt, không cần quan tâm.


Tố Thái Hòa chắp tay nói ra:
- Điện chủ, mời.
- Thỉnh.
- Phi nhi, mẫu thân muốn an tĩnh nghỉ ngơi một chút.
Tố Phi nhẹ gật đầu:
- Vậy hài nhi sẽ không quấy rầy.
Trong hoa viên, Tố Thái Hòa cùng Hướng Thành dạo bước.
- Thân thể gia chủ hình như không tốt lắm.
Hướng Thành nghi ngờ hỏi.


- Chẳng qua là cảm mạo mà thôi, việc nhỏ.
Hướng Thành cảm thấy đây không phải chuyện tốt, xem sắc mặt của Tố gia chủ, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa, thiếu nhiều huyết khí.
Hướng Thành biết hẳn bọn họ cũng biết, thế nhưng y cũng không hỏi tới, bằng không sẽ giống như y đến thám thính hư thực.


- Nơi này rất tốt.
Hướng Thành nhìn vườn hoa tán thưởng nói.
- Mẫu thân rất thích nơi này.
Tố Thái Hòa thấp giọng nói ra, hít một hơi thật sâu.
Xem biểu lộ của Tố Thái Hòa, Hướng Thành từ tốn nói:


- Kỳ thật ngươi cũng không cần phải lo lắng, lấy thực lực Tố gia các ngươi đã đủ để đối phó với Thiên Phạt, bổn Điện Chủ chỉ tới đề đề phòng vạn nhất mà thôi.
Thiên Khiếu Điện Chủ vẫn rất biết nói chuyện, ít nhất Tố Thái Hòa nghe thấy trong lòng khá dễ chịu.


- Điện chủ thật có lòng.
Tố Thái Hòa chắp tay, cũng cho đủ mặt mũi.
Bỗng nhiên, hai đứa bé vui đùa ầm ĩ ở trong hoa viên.
- Tố Dương! Tố Dung!


Tố Thái Hòa hướng hai đứa bé khẽ quát một tiếng, hai đứa bé hẳn chừng năm sáu tuổi, Tố Dương là cháu trai của Tố Thái Hòa, mà Tố Dung là cháu trai của Tố Phi.
Hai tiểu gia hỏa cũng là cơ trí, thấy gia gia tựa hồ đang chiêu đãi khách nhân, liền lập tức thu hồi dáng vẻ cười đùa tí tửng chắp tay hô:


- Gia gia, cao nhân.
Hướng Thành nghe xong cười to một tiếng:
- Tố Thái Hòa, hài tử nhà các ngươi thật thú vị.
- Chê cười.
Tố Thái Hòa hướng phía hai đứa cháu trừng mắt, bọn nhỏ liền lập tức chuồn đi.
Chạy tới khu vực an toàn, Tố Dương vỗ vỗ ngực:
- Đệ đệ, không có bị dọa sợ chứ.


Tố Dung vỗ vỗ ngực, nhếch miệng cười nói:
- Không có, ca có bị hù dọa hay không.
- Ca làm sao có thể bị hù dọa, ca là nam nhân phải bảo vệ đệ đệ.
Tố Dương hơi hơi ngửa đầu, bộ dáng sau này ta phải làm đại hiệp.
Tố Dung thấy thế vỗ tay khen hay:
- Ca, cố gắng lên...


- Được, sau này ca của ngươi sẽ dương danh Huyền Nguyệt đại lục.
- Được, đệ đệ sẽ ở bên cạnh động viên ca cố gắng lên.
Tố Dương nắm bả vai đệ đệ:
- Không, ngươi sẽ chia sẽ tất cả thành tựu với ca.
- Thật sao?
- Đúng vậy, có ca một phần, vậy thì đệ cũng có một phần.


- Tạ ơn ca.
- Tạ cái rắm, người một nhà, ha ha ha...
Tố Dương sảng khoái cười nói, Tố Dung cũng ở bên cạnh cười nhẹ.
Toàn bộ Tố gia vẫn sinh hoạt như thường, cũng không có bởi vì Điện Chủ tới mà phát sinh cải biến.
Nhưng đúng lúc này, toàn bộ Tố gia vang lên âm thanh.


- Tố gia! Các ngươi nghe đây!!!


Đọc truyện chữ Full