DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 534: Đoàn Kết Chính Là Sức Mạnh

Nhìn những người kia niệm niệm không bỏ, Dạ Côn cũng cảm thán rất nhiều, mặc dù lúc đầu có chút không thoải mái.
Thế nhưng cuối cùng vẫn quên đi những chuyện không thoải mái kia, đều đã là người lớn, sao có thể hẹp hòi như thế, Côn ca l sẽ không so đo nhiều như vậy.




- Mộng Mộng, nói với Dạ Minh, có Côn Côn, ta thừa nhận thân phận của y.
Đông Môn Trí Bác hướng phía Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra, rất rõ ràng, đây đều nhờ vào mặt mũi Dạ Côn.


Bằng không thì Minh ca sẽ phải chịu khổ dài dài, dù sao đây chính là tam đoạn cha vợ, tựa hồ còn hung mãnh hơn cha vợ Côn ca một chút.
Đông Môn Mộng nghe cha nói như vậy, cũng thở phào một hơi, phu quân rốt cục được công nhận.
Đều là công lao của Côn Côn.


Nhưng mà Dạ Côn đang nghĩ, hình như mình cũng không có làm cái gì, làm sao cha lại được thừa nhận.
Thật thần kỳ.
- Cho lão ngoại công nhìn Dạ Nhất một chút.
Đông Môn Trí Bác hướng phía Dạ Côn cười nói.


Hiện tại Côn ca mang hài tử phi thường có kinh nghiệm, thậm chí đều không cần Diệp Lưu đến mang, Diệp Lưu cũng rất dễ dàng, mỗi ngày chỉ cần cho hài tử uống sữa là được, có đôi khi Côn ca cũng phải chia cho hài tử một chút.


Dạ Côn đặt nữ nhi ở trong ngực Đông Môn Trí Bác, Đông Môn Trí Bác nhìn hài tử mũm mĩm hồng hồng trong ngực khẽ cười nói:
- Côn Côn, có khó khăn gì cứ nói với ông ngoại.
Dạ Côn nghe xong lời này, liền vô cùng không khách khí nói:
- Ông ngoại, con sẽ không khách khí.


- Ha ha ha, ông ngoại chính là thích loại nam nhân như con, không giống với ai đó, đến đều không dám đến.
Dạ Côn:...
Đông Môn Mộng:...
Cha tựa hồ quả thật không dám tới.
Đông Môn Trí Bác nhẹ nhàng đặt hài tử vào trong ngực Dạ Côn, nghiêm túc nói:


- Hài tử, ông ngoại không nhìn lầm, tương lai con nhất định sẽ đứng ở trên đỉnh mây, nếu như ông ngoại không còn nữa, giúp ông ngoại chiếu cố tốt mẫu thân con, còn có những tộc nhân này.
Đông Môn Mộng dịu dàng nói ra:
- Cha, nói lời xúi quẩy gì thế, không được phép nói.


- Ha ha ha, không nói không nói, thời gian không còn sớm, các con sớm lên đường đi.
Đông Môn Mộng nhẹ nhàng ôm lấy cha của mình, nhiều năm như vậy không có trở về, đều không hảo hảo quan tâm ông, cũng may có đệ đệ trong nhà chiếu cố.
- Đệ đệ, phải chiếu cố cha thật tốt.


Đông Môn Mộng hướng phía Đông Môn Nam nói ra.
- Tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc cha thật tốt.
Đông Môn Nam khẽ cười nói.
Mà Dạ Côn nhìn hai tên biểu đệ:
- Ta đi đây.
Đông Môn Hàn Lâm thực sự nhịn không được nói ra:
- Biểu ca, sau này không nên đánh chị dâu.


Dạ Côn cùng Diệp Lưu nghe xong, lập tức nổi lên nghi ngờ.
Có ý gì thế.
- Ta lúc nào đánh chị dâu ngươi, chớ nói lung tung a, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ta.
Dạ Côn thật muốn "tâm sự" với hai thằng nhóc này, Côn ca là loại nam nhân đánh nữ nhân kia sao?
Đông Môn Nguyên Trung thấp giọng nói ra:


- Ngày đó ta cùng đệ đệ đều nghe thấy được, biểu ca ngươi trong phòng đánh chị dâu, chị dâu còn hô cứu mạng.
Dạ Côn nghe xong khóe miệng giật một cái.
Mà Diệp Lưu tựa hồ nhớ đến, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.


Mọi người nghe xong đều cười lên ha hả, Diệp Lưu cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Hai tên tiểu tử thúi các ngươi, về sau cũng sẽ có ngày này.
Dạ Côn hung hăng trừng hai tên biểu đệ, loại trường hợp này... cho dù Côn ca da mặt dày, cũng không chống đỡ được.


Dạ Côn lôi kéo Diệp Lưu đi nhanh lên, mà Diệp Lưu không quên hung hăng bóp Dạ Côn một thoáng, biểu thị bất mãn của mình.
Đông Môn Mộng hướng phía mọi người nói:
- Ta đi.
- Trên đường chú ý an toàn.
- Được.


Dạ Côn cùng Diệp Lưu đã ngồi lên thảm bay, theo Đông Môn Mộng cùng Lưu Lăng nhảy lên, Dạ Côn hướng phía mọi người phất phất tay:
- Ta sẽ còn trở lại.
- Phu quân, câu nói này của ngươi thật giống như nhân vật phản diện trong miệng thuyết thư tiên sinh.


Tâm tình Diệp Lưu rất tốt, nhịn không được trêu đùa một tiếng.
Dạ Côn lau mũi cười nói:
- Ha ha ha, về nhà...
Biu~, thảm bay chui vào trong mây xanh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.


Dạ Côn nhìn nữ nhi trong ngực, nhịn không được hôn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hồng, đúng là muốn đáng yêu chết Côn ca rồi.
- Côn Côn, sao mẫu thân cảm thấy thiếu thiếu thứ gì?
Đông Môn Mộng bên cạnh nghi ngờ hỏi.
Nghe mẫu thân nói như thế, Diệp Lưu cũng có cảm giác như vậy:


- Mẫu thân, con cũng cảm thấy thiếu đi thứ gì đó.
Dạ Côn nhìn mẫu thân cùng Diệp Lưu, còn có Lưu Lăng:
- Thiếu cái gì? Chẳng lẽ ngoại trừ chúng ta ra, còn có ai sao?
Theo Dạ Côn nói như thế, toàn bộ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng kêu lên nói ra:
- Mèo!!!


Dạ Côn tranh thủ thời gian hướng phía dưới thảm bay nhìn lại.
Phệ Nguyên Thú bắt lấy góc thảm bay, biểu lộ là như vậy (. -"ω′-).
Phảng phất đang nói, liền biết các ngươi chuẩn bị vứt bỏ Phệ Nguyên Thú ta, may mà ta cơ trí.
Dạ Côn cảm thán một tiếng, cái tên này mỗi lần đều níu lấy thảm bay sao...


Phệ Nguyên Thú vượt lên, sau đó xếp bằng ở trên thảm bay, hai vuốt đan xen lẫn nhau, nhìn ba người.
Phảng phất đang hỏi, nói đi, các ngươi muốn cho ta bao nhiêu cá khô, nói cho các ngươi biết... ít quá sẽ không có ích lợi gì, Phệ Nguyên Thú ta là một con mèo có tôn nghiêm...
Dạ Côn lấy ra một con cá.
Oạch ~


Sau một tháng, Thái Kinh Dạ gia.
Hài tử của Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đã được hai tháng tuổi, hiện tại hai tiểu gia hỏa còn chưa có tên, dù sao Dạ Côn vẫn chưa trở lại, tên phải do phụ thân đặt, đây chính là tập tục Thái Kinh.
Phải nhập gia tùy tục.


Hôm nay mọi người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đều ôm nữ nhi của mình, thế nhưng trên bàn cơm có chút trầm muộn buồn bực.
- Ngày mai cha sẽ xuất phát đến Kiếm Sơn!
Dạ Minh trầm giọng nói ra, thê tử đã đi một năm, không hề có một chút tin tức nào, chuyện này khiến Dạ Minh rất lo lắng.


Dạ Tần để đũa xuống, trầm giọng nói ra:
- Cha, con đi với cha.
- Không cần, đây là chuyện của cha, các con không cần nhúng tay, ở nhà chờ cha dẫn mẫu thân về là được.
Dạ Minh không thèm đếm xỉa, cho dù náo long trời lở đất đều phải cướp thê tử trở về.


Dạ Tần nghe xong không lên tiếng, lần nữa cầm lấy đũa ăn cơm.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn xung quanh một chút, buổi tối hôm nay mọi người thật là lạ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Minh dậy rất sớm, thậm chí nắm trên mặt râu quai nón cũng cúp.


Không có râu ria Dạ Minh thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, thậm chí còn suất khí hơn không ít, xứng với xưng hào Nhan Vương.
Nhìn trong gương một chút, Dạ Minh cầm lấy kiếm trên bàn, đi ra khỏi phòng.
Nhưng mà ngoài phòng đứng đấy một đám người...


- Minh ca, sáng sớm đã chuẩn bị đi hoa lâu à, còn không gọi ta theo, quá không tử tế.
Liệt Cốt hai tay vòng ngực dựa vào gốc cây bên cạnh trêu chọc nói.
Tuyệt Thiên yên lặng đứng ở bên cạnh Liệt Cốt.
Đông Tứ cùng Đát Từ cũng ở một bên.
Liền Phi Tuyết hôm nay cũng tới.


Thậm chí Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều tại.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đã ôm hài tử chuẩn bị xuất mã.
Diệp Tử Tử từ tốn nói:
- Ta chẳng qua là cảm thấy nhàm chán, cùng ngươi đi chơi mà thôi.
Lúc này Dạ Tần chắp tay nói ra:
- Cha... chúng ta đi Kiếm Sơn!


Đọc truyện chữ Full