DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 328: Hành Sự Tùy Hoàn Cảnh

"M, không cho mày biết tay thì mày lại tưởng là mày là ông trời, đến cả người phụ nữ của tao mà mày cũng dám có ý định, tao hôm nay không phế mày, thế thì mày lại không biết được trên thế giới có hai chứ "
công đạo
"."




Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, người phụ nữ của mình bị thằng khác trêu đùa, còn muốn trước mặt mình mà đòi cùng nàng chơi 3P, điều này là hắn tức ói máu.
"Thiên Minh, anh đừng như vậy mà."


Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đá thằng kia, hơn nữa đối phương nhiều người, có đao, trong lòng nàng rất sợ Trần Thiên Minh gặp chuyện không may, vì thế, nàng vội vàng tiến đến kéo cánh tay Trần Thiên Minh, sốt ruột nói.
Trần Thiên Minh ôm Tiểu Trữ, sau đó lớn tiếng nói với nàng:


"Tiểu Trữ, nếu như người khác bị vũ nhục, anh còn có thể nhịn được, nhưng mà, nếu em bị người khác vũ nhục, anh nhất định không thể bỏ qua, nhất định bắt nó phải trả gía!"


Lúc này Trần Thiên Minh đã rất tức giận rồi, hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mấy thằng đần độn thích gây sự kia, hình như là muốn đánh cho chúng nó tàn phế hết vậy.
"Thiên Minh,"


Tiểu Trữ nghe thấy những lời nói chân tình này của Trần Thiên Minh, thấy dáng vẻ uy phong lẫm liệt của hắn, trong lòng nàng rất cảm động, ôm chặt lấy Trần Thiên Minh, nàng thật sự không muốn Trần Thiên Minh có chuyện.


"Ngoan, không có chuyện gì đâu, thân là nam nhân, ngay đến cả bảo vệ nữ nhân của mình cũng không được, vậy còn là nam nhân sao? Em cùng Thi Mạn đến chỗ đám Lâm Quốc ngồi đi, chờ sau khi anh phế mấy thằng này, lúc đó sẽ qua uống rượu với mọi người."


Trần Thiên Minh nói với Tiểu Trữ. Hắn khó lắm mới có cơ hội ôm Tiểu Trữ thế này, trong lòng thật sự là không muốn buông tay, nhưng mà lại sợ lát nữa Tiểu Trữ bị ngộ thương, vì thế hắn nghĩ một chút, rồi nhịn đau kêu Tiểu Trữ tránh ra.


"Thằng nào dám đánh huynh đệ tao, con mẹ nó, có phải là hết muốn sống rồi không?"
Cùng thanh âm này, mười mấy thằng ăn hại cầm mã tấu chạy vào.
"Lão đại, em ở đây, em bị thằng này đánh."


Thằng cơ bắp cứ như là thấy bố nó vậy, vội vàng kêu cứu, mà cái thằng vừa lên tiếng sau khi nghe thấy âm thanh của thằng cơ bắp, nó cũng lập tức chạy lại phía Trần Thiên Minh.
"A Cẩu, là ai đánh mày?"


Một thằng trông dáng có vẻ là lão đại dẫn theo đám ăn hại chạy đến bên thằng cơ bắp đang ôm hang, hóa ra thằng cơ bắp này tên là A Cẩu.
"Lão đại, là nó, là nó đánh em, lại còn đã "
thằng nhỏ


" của em hai phát, không biết phía dưới còn họat động được không nữa? Đêm nay không biết còn chơi gái được không đây?"


Vẻ mặt thằng A Cẩu nhìn đại ca nó vô cùng đáng thương, cái vẻ hung ác oai phong vừa nãy chạy đâu mất, cứ như biến thành một thằng nhỏ bị người ta đánh, giờ chạy về mach mẹ vậy.


Lão đại của A Cẩu tức giận xoay người, vung đao chỉ Trần Thiên Minh, hình như là muốn chém Trần Thiên Minh vậy. Trần Thiên Minh cũng vừa thấy lão đại của thằng A Cẩu, trong lòng hắn cười lớn, hóa ra thằng này chính là thằng lần trước đến công ty bảo an kiếm tiền bảo kê, bị Trương Ngạn Thanh đánh cho một trận, sau đó nó chạy đi nói với Vạn Kiếm.


Lúc này, đá Lâm Quốc thấy đối phương chạy đến hơn chục thằng, lại còn cầm theo mã tấu, vì thế bọn họ lập tức đi tới trước mặt Trần Thiên Minh,
"Lão đại, anh cùng Trữ tẩu các nàng cứ đi nghỉ trước, việc nhỏ này cứ để em xử lý."


Nói xong, Lâm Quốc đứng lên trước, vận nội lực, chuẩn bị cho cái đám ngu si còn ra vẻ nguy hiểm này một trận.
"Chúng mày chắc là muốn chết rồi,"


Tứ Đầu đếm số người bên Trần Thiên Minh, thấy đám Lâm Quốc tính cả Trần Thiên Minh mới là 11 người, mà bên chúng nó tính thêm người của thằng A Cẩu thì lên đến hơn 20 người, lấy nhiều khi dễ ít, cái này bọn nó làm quen rồi.
"Có đúng không? Thằng nào chết còn chưa biết đâu?"


Trương Ngạn Thanh cũng nhận ra Tứ Đầu, vừa nhìn thấy thì cũng thấy yên lòng, vì thế, Trương Ngạn Thanh mới từ trong đám người đi đến bên cạnh Lâm Quốc.
"Là mày?!"


Tứ Đầu sợ hãi nói. Bang chủ Vạn Kiếm đã nói với nó là tuyệt đối không được đi tìm người của công ty bảo an An An, bởi vì bọn chúng lần trước đi đánh lén bị ăn đủ, mà Ma Vương cũng đã cảnh cáo qua. Vạn Kiếm biết đám Tứ Đầu đi tìm người của công ty bảo an thì chỉ có ăn khổ thôi.


Nhưng mà, từ đầu cũng không biết chuyện này, nó còn tưởng là Vạn Kiếm muốn bớt đi chút chuyện. Mặc dù là Trương Ngạn Thanh có võ công, nhưng nghĩ đến bên mình có đến hơn 20 người, hẳn là có thể
"ăn"
được, vì thế tên này lập tức tăng thêm dũng khí.


"Là tao, thì sao hả? Có phải là muốn bị đánh thêm lần nữa không?"
Trương Ngạn Thanh cười cười nói, thằng Tứ Đầu này cũng có chút võ công, chẳng qua so với mình, chẳng là cái quá gì cả.


"Mày, mày đứng tưởng là mình giỏi, tao giờ không muốn gây sự với mày, tao đang tìm thằng đứng sau mày, chuyện này không phải việc của mày xen vào."
Tứ Đầu nghĩ đến tình cảnh cướp đao ngày đó của Trương Ngạn Thanh, nó vẫn còn thấy sợ hãi.


"Người phía sau chính là lão đại của tao, mày xem có liên quan đến tao không?"
Trương Ngạn Thanh nhìn Tứ Đầu một cái, tức giận nói.
"Hả, là lão đại của mày?"


Tứ Đầu bắt đầu thấy sợ, lão đại của Trương Ngạn Thanh, vậy không phải còn lợi hại hơn Trương Ngạn Thanh sao? Nghĩ đến đó, mình ra mặt thay thằng A Cẩu, không biết là đâm đầu vào rắc rối không đây?
"Lão đại, anh giúp em giết mấy thằng này đi, ôi, đau chết mất."


Thằng A Cẩu thấy Tứ Đầu mãi mà không động thủ, nó sốt ruột nói.
"Ngạn Thanh, không cần nói nhiều với mấy thằng thiếu não, giáo huấn mấy thằng đó trước rồi nói, nói như vậy thì căn bản là với trí thông minh con chuột của chúng nó làm sao hiểu được."


Trần Thiên Minh vung tay với Trương Ngạn Thanh, sau đó kéo Tiểu Trữ và Lương Thi Mạn lui về sau mấy bước.
"Ngạn Thanh, Tiểu Tô, lão đại đang bận, trận này ba chúng ta lên là được rồi!"
Lâm Quốc nói xong, lập tức nháy mắt với Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô, sau đó thì xuất quyền đánh nhau với đám Tứ Đầu.


Cả đám Tứ Đầu thấy bọn Lâm Quốc đánh về phía mình, chúng vội vàng đưa đao ra cản, bọn chúng đều nghĩ, chẳng lẽ tay lại có thể lợi hại hơn đao sao?


Nhưng mà đám Lâm Quốc sao ngu đến vậy chứ, chúng nắm tay đi đánh trực diện với đao có mà ngu sao, bọn họ đều vận công lực, nhẹ nhàng tránh hướng đao, sau đó xuất ra một quyền. Chỉ lát sau, mười mấy thằng Tứ Đầu dẫn theo đã nằm trên mặt đất kêu khóc.


"Thế nào, mày có phải cũng muốn giống anh em mày không, nằm trên đất mà ca cải lương?"


Lâm Quốc cười cười với Tứ Đầu, hỏi. Thằng Tứ Đầu cũng có chút thông minh, nó kêu anh em xông lên, còn mình ở lại nhìn, hiện giờ, hắn thấy hai người Lâm Quốc, Tiểu Tô công lực cũng chẳng kém Trương Ngạn Thanh, vì thế lại càng thêm sợ hãi.


Mà phía sau đám Lâm Quốc còn có một lão đại, hơn nữa còn có bảy tên huynh đệ có vẻ không tồi, nhìn đến, Tứ Đầu sợ xém ngất, nó vội vứt đao, rồi quỳ xuống cầu xin Trần Thiên Minh:


"Lão đại, các vị bỏ qua cho em đi, lần này không phải là em chọc vào các vị, xin mọi người đại nhân đại lượng đừng đánh em mà."
"Mày không phải vừa nói là báo thù cho huynh đệ mày sao?"


Trần Thiên Minh cười âm hiểm nói, thằng này cũng hay thật, đầu tiên thì kêu đánh, nữa phút cái đã đòi quỳ rồi, lại còn bàn điều kiện nữa chứ, hài thật.
"Không dám ạ, không báo mà, cái thằng ngu mắt mù kia dám đắc tội với lão đại của anh, đó là tội của nó,"


Tứ Đầu vộtruyenfull.vnàg nói với Trần Thiên Minh, nó nói xong lại nhìn đám huynh đệ mà nó dẫn theo, lúc này mỗi thằng ăn một quyền, giờ đang nằm mà gọi cha mẹ chúng nó.


Nếu như hiện giờ mà để cho cả ba người Lâm Quốc cùng lên đánh mình, vậy thì mình không chết cùng thành mẹ nó đầu heo rồi. Từ đầu nghĩ đến đó, nó vội vàng bò đến cầu xin Trần Thiên Minh.


"Nhưng mà, mới rồi cái thằng A Cẩu gì đó của bọn mày dám có ý định với bạn gái tao, còn muốn khinh bạc các nàng chứ, mày nói xem, chuyện này thì phải làm thế nào?"
Trần Thiên Minh nhìn thằng A Cẩu rồi cười âm hiểm, M, dám khi dễ Tiểu Trữ của tao, vậy thì mày chỉ có đường chết thôi.


Tứ Đầu nhìn ánh mắt muốn giết người của Trần Thiên Minh, nó vội vàng nói:
"Không cần đến lão đại anh động thủ, em đến giáo huấn nó, anh cứ để em,"
Tứ Đầu nói xong lập tức đứng dậy, hung hăng đá một phát vào ngực A Cẩu.
"Ôi, lão đại, anh đừng đá em!"


A Cẩu nhìn tình cảnh thì biết ngay Tứ Đầu đang cúi đầu chịu sai bảo.
"Em sai rồi, em không dám nữa."
"Mắt mày sau này nên sáng hơn một chút, không nên lúc nào cũng gây chuyện!"
Tứ Đầu càng nói càng tức. vốn mình ở quán bar không xa
"cua"


gái, thế mà thằng A Cẩu mắt mù này lại gọi điện, làm mình mang ngưoiừ chạy tới, lúc đến thì mới phát hiện ra là người của công ty bảo an An An, rồi lại nhìn đám thủ hạ của mình bị đánh như chó, thế nên Tứ Đầu sợ vãi cả linh hồn, đành đi đánh thắng A Cẩu, dù sao thì thắng A Cẩu chết còn hơn là mình chết.


Nói xong, Tứ Đầu lại vừa đánh thằng A Cẩu, vừa mắng.
"Lão đại, chuyện này xử lý thế nào?"
Lâm Quốc đi đến bên hỏi Trần Thiên Minh.
"Thiên Minh, bỏ qua cho bọn họ đi, không nên làm quá, được không?"


Tiểu Trữ thấy đám Lâm Quốc làm chuyện lớn đến mức này, trong lòng cũng không lo sợ lắm. Nhưng mà nàng thấy Tứ Đầu đánh thằng A Cẩu đến mức đó, trong lòng hơi hoảng.
"Được rồi,"
Trần Thiên Minh gật đầu, nói. Nếu Tiểu Trữ đã nói như vậy, thôi thì quên đi vậy, hơn nữa thằng A Cẩu chắc cũng


"thấm nhuần bài học"
rồi. Nếu như làm quá lên, sau này có thể đối với quán bar, Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ rất bất lợi.
"Được rồi, mày không cần đánh nữa."
Trần Thiên Minh nói với Tứ Đầu.
"Lão đại, anh còn có gì phân phó?"


Tứ Đầu lập tức chạy đến bên Trần Thiên Minh, cúi thấp người nói.
"Mày gọi thắng A Cẩu kia đến đây,"
Trần Thiên Minh nói.
Tứ Đầu nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nó vội vàng lôi thằng A Cẩu đến.
"Lão đại, A Cẩu đã được lôi tới."
Tứ Đầu cười nịnh bợ Trần Thiên Minh.


"A Cẩu, mày nghe rõ cho tao."
Trần Thiên Minh nhìn A Cẩu nói lớn. Hắn nhìn thấy A Cẩu bị thằng Tứ Đầu đánh cho như đầu heo, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nhưng mà, hiện giờ hắn không có cười ra tiếng.
"Lão đại, em sai rồi."


A Cẩu thấy lão đại mình còn nhũn như con chim, hơn nữa những người lão đại mang đến đều đang nằm trên mặt đất, trong lòng sợ vãi mật. Xem ra, lần này mình làm sai to rồi.
"Nhỡ kỹ, đây là bằng hữu của tao, nếu mày sau này còn dám có ý tứ khác gì, tao chắc chắn cho mày đi gặp ông nội mày."


Trần Thiên Minh hung tợn nói.


Đọc truyện chữ Full